Thiên Cơ Điện

Chương 157: Thế thì làm sao con ra đuọc?




Tàng Thiên ngục.  
Sau khi Thiên Cơ điện bị phá hủy, một mảnh vỡ cỡ lớn vốn thuộc về Tàng Thiên ngục rơi xuống nơi sau này là Tù Tiên cốc, không ngờ cơ duyên tình cờ, Tù Tiên cốc còn có huyền bí khác, hai bên kết hợp làm cho mảnh vỡ Tàng Thiên ngục phát huy một phần năng lực, hình thành cấm địa Tù Tiên cốc.  
Sau khi gia nhập Thiên Cơ môn, năm thứ hai Tân Nhiễm Tử đã dẫn Ninh Dạ tới Tù Tiên cốc một lần, mong rằng y có thể dùng thân phận chủ nhân Thiên Cơ điện thu hồi mảnh vỡ Tàng Thiên ngục.  
Kết quả lại khiến ông thất vọng - mảnh vỡ Tàng Thiên ngục đã kết hợp thành một thể thống nhất với sơn cốc, tuy Ninh Dạ có thể cảm nhận được chấn động của Tàng Thiên ngục nhưng mảnh vỡ kia... lại không cách nào thoát ly, cuối cùng chỉ có đường thất bại quay về.  
Nhưng chuyện này cũng khiến Ninh Dạ biết, không phải không thể thu hồi mảnh vỡ Tàng Thiên ngục chẳng qua do hiện giờ thực lực của y còn chưa đủ, không thể chống lại phần lực lượng kết hợp với mảnh vỡ Tàng Thiên ngục kia.  
Tân Nhiễm Tử từng cho là trong Tù Tiên cốc chính là một chút sinh cơ trong cửu tử nhất sinh của Thiên Cơ môn, bởi vì chỉ cần đứng trong cốc, ngăn cản cả thiên địa, dẫu là đại năng cũng khó lòng phát huy năng lực.  
Nhưng khi tai họa giáng xuống, bọn họ không kịp đề phòng, Thiên Cơ môn cũng không kịp chuyển tới Tù Tiên cốc, cái gọi là sinh cơ chẳng qua là hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.  
Sau khi Thiên Cơ môn diệt vong, để bảo vệ Thiên Cơ côn, Ninh Dạ bèn bỏ phần lớn vật phẩm mà Tân Nhiễm Tử giao cho mình vào trong Tù Tiên cốc.  
Còn bây giờ, y muốn thu hồi.  
————————————————  
“Tù Tiên cốc? Sao lại là nơi đáng sợ như vậy?”  
Đứng ngoài Tù Tiên cốc, nhìn khoảng mây mù mịt mờ đó, Cố Tiêu Tiêu cũng không khỏi kinh hãi.  
Đây là nơi được tôn là cảnh giới Niết Bàn đi vào cũng không ra nổi, sao lại bảo mình đến đó lấy một thứ, sư phụ, chẳng bằng người bảo con tự sát đi.  
Giọng nói của Thiên Cơ đã vang lên bên tai: “Đừng lo, thứ thật sự đáng sợ của Tù Tiên cốc là ngăn cản thần thông trong thiên địa. Cho dù là đại nhân vật đại năng gì gì, cứ vào đâu là bị ngăn cách cảm ứng với thiên địa, không cách nào thi triển thần thông. Vì vậy chỉ cần không đột phá được hạn chế ngăn cách thiên địa này, tu vi cao thấp đến đaau thì vào Tù Tiên cốc cũng không có ý nghĩ gì.”  
Cố Tiêu Tiêu không hiểu: “Nhưng nếu chỉ có vậy sao đã đi vào là không ra được?”  
“Tù Tiên cốc còn có cấm trận có thể ngăn cản ra vào. Thật ra cấm trận không mạnh, chỉ cần có một thủ đoạn là vượt qua được. Vấn đề là sau khi ngăn cách thiên địa, tất cả các tu sĩ không thể sử dụng pháp thuật, cũng chẳng thể dùng thủ đoạn gì khác. Cấm trận này trở thành lạch trời, cũng như phàm nhân gặp phải tiên nhân, có mạnh tới đâu cũng không thể đối chọi nổi.”  
“Thế thì làm sao con ra đuọc?”  
Thiên Cơ trả lời: “Thứ nhất, cấm chế ở đây có sơ hở, vì vậy không thể lập tức phát huy công dụng mà cần có thời gian. Chỉ cần không ở trong núi quá mười hai canh giờ, cũng không bước vào phúc địa như vậy vẫn có thể thoát ly. Mục tiêu trong hành trình lần này của ngươi rất rõ ràng, chỉ cần không kéo dài thời gian là được, vào nhanh ra nhanh sẽ không có vấn đề gì. Thứ hai, tuy pháp thuật không có tác dụng nhưng Vô Cực đạo giỏi về cảm ứng thiên tâm, chỉ cần vận dụng khéo léo vẫn có thể bỏ qua làn sương che mắt, tìm được phương hướng. Vì vậy người tu luyện Vô Cực đạo là kẻ duy nhất có thể đi lại tự do trong khu vực ngoài Tù Tiên cốc, còn có thể đi tới đâu phải xem bản thân ngươi.”  
Cố Tiêu Tiêu khẽ cắn môi: “Vậy nếu con nói con không đi thì sao?”  
Thiên Cơ ngạc nhiên, rõ ràng nó không ngờ Cố Tiêu Tiêu lại nói như vậy: “Cái gì? Ngươi không muốn làm?”  
Cố Tiêu Tiêu đã nói: “Không phải đệ tử không muốn cống hiến cho sư phụ, đệ tử tạ ơn sư phụ đã truyền thụ công pháp, công lao đấng sinh thành, cho dù trước mặt có là núi đao biển lửa, đệ tử có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không tiếc thân mình. Nhưng đến bây giờ sư phụ vẫn không chịu gặp đệ tử đến một lần, rõ ràng vẫn không tin tưởng đệ tử.”  
Thiên Cơ im lặng.  
Cố Tiêu Tiêu đã nói: “Những thứ người dạy con không phải pháp thuật của Hắc Bạch thần cung, tuy người không nói cho con tên của công pháp này nhưng ngôn ngữ sử dụng trong tu hành có phong cách riêng. Con không phải hạng ngu ngốc, cũng biết tìm hiểu, biết hỏi. Huống chi người tên là Thiên Cơ Tử, Tù Tiên cốc lại cách Thiên Cơ môn đã bị hủy diệt có ba trăm dặm, ngăn cách thiên địa là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết thượng cổ... Sư phụ, thứ con học có phải là công pháp của Thiên Cơ môn không?”  
Thiên Cơ không nói gì.  
Cố Tiêu Tiêu đã đổ lệ nội ứng mưa; “Con có thể hiểu được sư phụ đang e ngại. Sư phụ có muốn đệ tử chết đi, đệ tử cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng nếu sư phụ thậm chí còn không muốn cho con thấy mặt chứng tỏ không tin tưởng con, con không cam lòng, không phục!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.