Thiên Cơ Điện

Chương 153: Sát Thân Đại Thành 1




Thường Vũ Yên thật sự yên tâm: “Thế thì tốt quá.”  
“Nhưng...” Ninh Dạ lại bồi thêm một lời.  
“Nhưng sao?” Thường Vũ Yên vội hỏi.  
Ninh Dạ thở dài: “Sư đệ có thể giữ bí mật nhưng bên phía Liệt Dương Kiếm Quân và Vạn Xà Nhân Ma thì...”  
Lý Vân Kim đã bị giết, không thể không cho Vạn Xà Nhân Ma một câu trả lời.  
Nói cách khác, ngoài Ninh Dạ ra, ít nhất còn hai vị đại lão biết chuyện này.  
Thường Vũ Yên khẽ cắn môi: “Bọn họ sẽ không nói.”  
Nhưng nghe giọng điệu cô nàng chẳng có chút tự tin nào.  
Đặc biệt là Vạn Xà Nhân Ma, rõ ràng đang có một đứa con trai nhưng giờ lại mất. Nếu nói trong lòng hắn không oán hận, e là không thể. Dù sao con trai mình không phản bội sư môn, chỉ hồ đồ nhất thời, lên cơn háo sắc nhưng lại thành ra bỏ mạng, nghĩ thôi cũng thấy uất ức.  
Vạn nhất hắn nổi giận, âm thầm tung tin đồn...  
Thường Vũ Yên chỉ cảm thấy cuộc đời u ám, chỉ hy vọng Vạn Xà lão nhân gia nể mặt Tây Phong Tử nghĩ thoáng một chút.  
Chỉ có điều trong lòng vẫn chua xót, nghĩ vậy lại không nhịn được đổ lệ.  
Trong lòng Ninh Dạ hơi động, nói: “Có phải trong lòng Thiên Chiếu sư huynh còn khúc mắc không?”  
Tâm trạng Thường Vũ Yên chấn động, khẽ lắc đầu: “Đâu... đâu có. Chỉ có điều...”  
Tuy không nói tiếp nhưng nhìn đôi mắt Ninh Dạ chỉ cảm thấy trong mắt y như lấp lánh ánh sáng, bất giác cảm thấy người có thể gửi gắm tâm sự ở chỗ người này.  
Lại liên tưởng tới những uất ức mà mình phải chịu suốt mấy ngày qua, cô nàng không chịu nổi nữa, bật thốt lên: “Về đây đã mấy ngày nhưng huynh ấy không chạm tới ta nữa.”  
Nói đến đây Thường Vũ Yên lại bắt đầu khóc rưng rức.  
Không chạm tới ngươi? Không chạm tới ngươi là đúng thôi! Sau này hắn cũng chẳng chạm tới ngươi nữa!  
Tục Mệnh tán của ông đây đâu dễ chịu gì?  
Ninh Dạ thầm cười lạnh nhưng ngoài miệng lại nói: “Xin sư tỷ đừng lo, cho sư huynh chút thời gian, huynh ấy sẽ hiểu thôi.”  
“Hy vọng là thế.” Thường Vũ Yên nói nhỏ một câu rồi đi khỏi.  
Nhìn theo hướng Thường Vũ Yên đi khỏi, Ninh Dạ đang định về nhà nhưng lại thấy một người đã đứng sẵn cách đó không xa.  
Lạc Cầu Chân.  
Trong khu vườn nhỏ trước nhà, Ninh Dạ dâng trà cho Lạc Cầu Chân.  
Lạc Cầu Chân thổi lá trà trên mặt nước, tiện lời nói: “Ta rất muốn nói trà của ngươi không tệ, khổ nỗi trà của ngươi thật sự quá tệ, ko thể khen nổi.”  
Ninh Dạ chậm rãi uống trà: “Nhưng chấp sự có vẻ rất thích tới chỗ ta uống trà.”  
“Thật ra ta muốn mời ngươi tới chỗ ta uống trà hơn.” Lạc Cầu Chân nói.  
Ninh Dạ lắc đầu; “Trà của Giám Sát đường, không uống cũng được, ta sợ mình uống xong phát hiện, từ đó trở đi không ra được nữa.”  
Lạc Cầu Chân bèn thở dài: “Đúng là thế nhân hiểu lầm quá sâu nặng về Giám Sát đường.”  
Ninh Dạ nhẹ nhàng đáp lời: “Chấp sự có chắc là hiểu lầm không? Nhưng nói tới chuyện này thì nếu chấp sự không sắp xếp, chưa chắc ta đã có cơ hội lập công lần này. Người ta hay nói, muốn thành công cần có bốn loại người, cao nhân chỉ điểm, quý nhân tương trợ, thân nhân nâng đỡ, tiểu nhân ức hiếp. Bây giờ nhìn lại, châm ngôn không sai.”  
Lạc Cầu Chân nghe vậy thầm tức giận, ý ngươi là tên tiểu nhân khích lệ ngươi phấn đấu là ta?  
Trong lòng hắn càng tức giận, sắc mặt càng không hề thay đổi, xoay tròn chén trà trong tay, nước trà hóa thành lốc xoáy nhưng không có giọt nào bắn ra.  
Lạc Cầu Chân lạnh nhạt nói: “Nhưng nhắc lại thì, hình như Ninh sư đệ đúng là có tiềm chất gây họa, tới đâu cũng có chuyện.”  
Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu: “Câu này của chấp sự tuy không xuôi tai cũng cũng rất có lý, Ninh Dạ cũng đang lấy làm lạ sao lần nào ta cũng xui xẻo như vậy, lúc nào cũng gặp phải đủ loại phiền toái. Nhưng coi như Ninh Dạ may mắn, không gặp chuyện gì lớn chỉ có người bên cạnh gặp xui thôi. Chẳng lẽ Ninh Dạ là Thiên Sát cô tinh, không hợp hành động cùng người khác? Nếu thế thì chấp sự phải thật cẩn thận, không nên tới gần ta quá, bằng không có lẽ sẽ chết không có chỗ chôn thây đâu.”  
Lạc Cầu Chân cười ha hả: “Nói hay lắm! Nếu Ninh sư đệ thật sự khiến ta chết không có chỗ chôn thây, Lạc Cầu Chân cũng xin chịu, chỉ sợ sư đệ không có bản lãnh đó.”  
Ninh Dạ cười hì hì đáp lời: “Ninh Dạ nào dám làm vậy? Chẳng phải ta đang có ý tốt nhắc nhở chấp sự à? Thật ra nếu chấp sự nghi ngờ gì ta cũng có thể trực tiếp bắt ta vào Giám Sát đường tra hỏi... Đằng nào thì Giám Sát đường làm chuyện đó đâu phải một hai lần rồi.”  
Không ngờ Lạc Cầu Chân lại gật đầu: “Đúng là ta có suy nghĩ này, hơn nữa ta còn rất hối hận sao mình không làm sớm một chút.’  
“Bây giờ chấp sự làm vẫn kịp mà!”  
Lạc Cầu Chân lại lắc đầu: “Đã hơi muộn mất rồi. Bây giờ ngươi là người có công, bây giờ Hứa Ngạn Văn, Trì Vãn Ngưng đều là bằng hữu tốt của ngươi, ngay cả Thường cô nương cũng nợ ngươi một ân tình lớn. Nếu ta bắt ngươi sẽ dính dáng tới rất nhiều người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.