Thiên Cơ Điện

Chương 142: Tây Hà Thủy Yêu 1




Sau cuộc vui, rốt cuộc Lý Vân Kim cũng tỉnh táo lại.  
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là: Ta đã làm gì thế nào?  
Nhìn Thường Vũ Yên vẫn đang say giấc nồng bên cạnh, trong lòng Lý Vân Kim ảo não tới tột đỉnh, nhưng chuyện đã diễn ra, hắn cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể tìm đường trốn ra khỏi căn nhà đá trước đã.  
Bên ngoài ánh sao vẫn phủ đầy trời, không gian vẫn hoàn toàn yên tĩnh an lành, Lý Vân Kim biết chắc chắn Doãn Thiên Chiếu không phát hiện chuyện vừa xảy ra, nếu không hắn tuyệt đối không thể không có động tĩnh gì.  
Vẫn còn thời gian, mình có thể làm gì đó.  
Khoanh chân ngồi xuống bên ngoài, Lý Vân Kim tập trung suy nghĩ.  
Thời gian lặng lẽ trôi qua.  
Rốt cuộc trời cũng sáng.  
Nhìn ánh sáng rạng đông lóe lên trên đỉnh đầu, ánh mắt Lý Vân Kim toát lên vẻ ác độc.  
Chuyện đã tới nước này, đánh phải làm như vậy thôi.  
Lúc này Thường Vũ Yên đã đi từ trong nhà ra, nhìn Lý Vân Kim, sắc mặt đỏ ửng: “Lại bỏ rơi người ta lúc nửa đêm.”  
Lý Vân Kim cố ổn định lại tâm trạng, nói: “Không còn sớm nữa, đi thôi, Ninh sư đệ!”  
Hắn gọi hai tiếng, Ninh Dạ mới đi từ xa tới: “Xin chào sư huynh sư tỷ.”  
Lý Vân Kim ho nhẹ một tiếng: “Đêm qua có ngủ được không?”  
Ninh Dạ mỉm cười: “Nhờ phúc của sư huynh, ngủ rất ngon.”  
Nghe giọng điệu của y không có gì lạ, Lý Vân Kim mới thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì chúng ta lên đường thôi.”  
Ba người lại bay lên không trung, tiến thẳng tới Tây hà.  
Lại phi hành một ngày, tới tận hoàng hôn mới tới bờ Tây hà.  
Tây hà nằm tại Lăng Xuyên phủ, là nhánh sông của Thiên Thủy hà, chảy qua bảy thành mười ba huyện, giúp vùng này có nước sống, cũng rất nhiều tôm cá.  
Nhưng chính vì vậy những nơi này thường gặp tai họa về yêu, rất hay gặp thủy yêu.  
Cái gọi là ‘Tây hà thủy yêu’ là một khái niệm rất hời hợt, dọc theo đường thủy của Tây hà, những thủy yêu gặp được không đến mười thì cũng phải đến tám, chỉ khác biệt là mạnh yếu và tần suất xuất hiện.  
Nhiệm vụ mà bọn Thường Vũ Yên nhận được chỉ là thủy yêu ở Lâm Giang huyện, căn cứ theo tin tức chắc là một con ba ba, thực lực cũng chỉ là Hoa Luân.  
Nhưng bây giờ Lý Vân Kim đã có ý định khác, cách làm cũng thay đổi đôi chút, hắn đi men theo thượng du, quan sát dọc đường.  
Thường Vũ Yên không biết trong lòng hắn có ý xấu, Doãn Thiên Chiếu nói gì thì cô nàng nghe thế, Doãn Thiên Chiếu muốn làm thế nào cô cũng nghe. Đối với cô nàng thì nhiệm vụ lần này là để hai người ra ngoài du lịch núi non sông nước, bồi dưỡng tình cảm.  
Nhưng mãi vẫn không tìm thấy mục tiêu mình cần, Lý Vân Kim rất lo lắng.  
Ninh Dạ nhận ra tâm trạng của hắn, y ho nhẹ một tiếng nói: “Thiên Chiếu sư huynh, sư huynh nhìn xem có phải bên kia là Nguyên thành không, nghe nói ở đó từng có một con đại yêu xuất hiện.”  
“Ờ?” Lý Vân Kim ngạc nhiên, tâm thần hơi chấn động.  
Thường Vũ Yên không nhịn được nói: “Thủy yêu ở Nguyên thành không phải mục tiêu của chúng ta, đừng lo chuyện bao đồng.”  
“Không sao, các ngươi ở lại đây chờ ta, ta tới xem chút rồi về.” Lý Vân Kim đã trực tiếp bay đi.  
“Đều là tại ngươi.” Thấy người yêu bay mất, Thường Vũ Yên tức giận trừng mắt với Ninh Dạ.  
Ninh Dạ cười nói: “Thật ra ta cũng nghĩ cho sư tỷ thôi. Sư tỷ nghĩ xem, xong chuyện này là phải đi về đấy...”  
Ơ?  
Con ngươi của Thường Vũ Yên xoay chuyển, lập tức hiểu ý của y, mặt mày hớn hở hẳn lên: “Nói đúng lắm, vùng sông nước Tây hà này có rất nhiều thủy yêu gây họa, lẽ nào chúng ta lại chỉ lo có một chỗ, cần trừ hại thêm cho dân chúng mới đúng.”  
Ninh Dạ thầm cười lạnh, trừ hại cho dân cái quái gì, chẳng qua là muốn tìm cơ hội ở với Doãn Thiên Chiếu lâu hơn mà thôi. Tuy cô nàng này có tình cảm nhưng lại chẳng có chút suy nghĩ nào vì dân chúng. Mới ở Hắc Bạch thần cung có hai năm, chưa học được gì khác mà đã học được mấy lời đầy ý nghĩa, mở miệng là tạo phúc trong thiên hạ nhưng lại chẳng có chút hành động thực tế nào.  
Không phải chờ lâu, Lý Vân Kim nhanh chóng bay về, lắc đầu nói: “Không có gì, con yêu kia không xuất hiện, không phát hiện ra điều gì, chúng ta làm việc của mình tiếp thôi.”  
Chỉ có điều cảm nhận tâm trạng của hắn có thể thấy đang mừng thầm, rõ ràng đã giấu diếm.  
Ninh Dạ cười lạnh trong lòng, đã hiểu rõ tâm tư của tên hàng giả này.  
Như vậy rất tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.