Thiên Cơ Điện

Chương 140: Mua Dây Buộc Mình 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bay từ Cửu Cung sơn tới Tây hà mất ba ngày.  
Lúc này bay được một ngày, Doãn Thiên Chiếu đã nói: “Sư muội, nghỉ tạm ở đây một chút đã.”  
Thường Vũ Yên đáp: “Vâng.”  
Ba người đáp xuống, Doãn Thiên Chiếu tự tìm một nơi yên tĩnh tu hành, Ninh Dạ lại săn bắt và nhóm lửa, giúp Thường Vũ Yên tiết kiệm được công sức.  
Trong lúc rảnh rỗi, cô nàng đi tới bên cạnh Doãn Thiên Chiếu nói: “Hiếm khi được ra ngoài, sao phải nghiêm túc như vậy, không chịu bầu bạn với muội.”  
Doãn Thiên Chiếu bất đắc dĩ đáp: “Huynh tu luyện Lưỡng Nghi Chân Cương tới thời khắc then chốt, lần này nếu không phải sư phụ bảo huynh đi theo muội, huynh cũng không muốn ra ngoài. Không thể bỏ việc tu luyện hàng ngày được.”  
Thường Vũ Yên bất mãn ngồi sang bên cạnh hờn dỗi.  
Thấy tình cảnh này, trong lòng Ninh Dạ hơi động.  
Sau khi nhận được Tiệt Thiên thuật, thời gian vừa qua việc tu luyện của Ninh Dạ đã có một chút thành quả.  
Lúc này Doãn Thiên Chiếu lên tiếng, y có thể cảm nhận được tâm trạng của đối phương hoàn toàn khác với biểu hiện.  
Đó là một tâm trạng rất kỳ quái, cứ như Doãn Thiên Chiếu đang e ngại điều gì.  
E ngại mình ư?  
Không đúng!  
Chưa nói tới thực lực của Doãn Thiên Chiếu hoàn toàn không cần lo ngại bản thân, quan trọng hơn nữa người nghi ngờ mình là Lạc Cầu Chân chứ không phải Doãn Thiên Chiếu.  
Trong quá trình phi hành vừa rồi, Ninh Dạ đã xác nhận được chuyện này, Doãn Thiên Chiếu không hề có ý nghi ngờ mình... Ừm? Chuyện này cũng không đúng, Ninh Dạ lại đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.  
Lạc Cầu Chân từng bảo Doãn Thiên Chiếu tới xác nhận bản thân, nói cách khác Doãn Thiên Chiếu biết Lạc Cầu Chân đang nghi ngờ. Trong tình huống như vậy, Lạc Cầu Chân phái Ninh Dạ tới, Doãn Thiên Chiếu không thể không biết mục đích của Lạc Cầu Chân là để hắn tìm chứng cữ rõ hơn.  
Như vậy, theo lý mà nói Doãn Thiên Chiếu không thể không nghi ngờ mình, dẫu sao cũng phải chú ý, phải quan sát mới đúng.  
Nhưng suốt một ngày phi hành vừa qua, Ninh Dạ thật sự không cảm nhận được chút tâm trạng nghi ngờ nào của Doãn Thiên Chiếu đối với mình. Bây giờ suy nghĩ cẩn thận lại, Ninh Dạ cảm thấy Doãn Thiên Chiếu vẫn quan tâm tới Thường Vũ Yên hơn.  
Chuyện này thật kỳ lạ.  
Lúc này Ninh Dạ lặng lẽ thi triển Tiệt Thiên thuật, cảm nhận cẩn thận tâm trạng của Doãn Thiên Chiếu và Thường Vũ Yên, tâm trạng của Thường Vũ Yên giống như biểu hiện của cô ta, rất không vui, ngược lại tâm trạng của Doãn Thiên Chiếu lại càng lúc càng kỳ quái.  
Tiệt Thiên thuật chỉ cảm nhận được mơ hồ về tâm trạng, không có phân chia rõ rệt, chỉ có loại tâm trạng tương đối rõ ràng như sát ý là có thể trực tiếp nhận ra, nhưng tình cảm của con người thường rất phức tạp, mang rất nhiều sắc thái tâm trạng, thậm chí tự mâu thuẫn với nhau; cho dù tu luyện Tiệt Thiên thuật tới cấp độ đại thành nhưng nếu không am hiểu tình cảm con người cũng khó mà lý giải được.  
Ninh Dạ hiểu lòng người, nhưng chính vì vậy y càng thấy khó hiểu.  
Vì lúc này tâm trạng của Doãn Thiên Chiếu cực kỳ phức tạp, hết sức mâu thuẫn. Hắn có vẻ rất muốn ở cùng Thường Vũ Yên nhưng lại không thể không cố gắng kháng cự lại, trong lòng rất e ngại.  
Chẳng lẽ hắn lo ngại chuyện về Ảnh?  
Nhưng Ninh Dạ biết, nếu lần này Doãn Thiên Chiếu ra ngoài là có ý dẫn rắn rời hang, như vậy chắc chắn có cường giả mạnh hơn Ảnh đang nấp trong bóng tối bảo vệ hắn, chính vì vậy lần này y không bảo Cừu Bất Quân ra tay, vì có ra tay cũng chẳng có ý nghĩa gì.  
Nếu thế, sao Doãn Thiên Chiếu lại e ngại?  
Ninh Dạ còn đang lấy làm lạ, bên kia Doãn Thiên Chiếu đã lại từ chối hành động thân mật của Thường Vũ Yên, khiến Thường Vũ Yên càng không vui, trong tâm trạng của Doãn Thiên Chiếu lại có cảm giác không cam lòng.  
Thế này là...  
Ninh Dạ cảm thụ cẩn thận, bên tai đã vang lên giọng nói bất mãn bực tức của Thường Vũ Yên: “Sao thế này, khó khăn lắm mới được ra ngoài một lần, còn chẳng bằng lúc ở trong động, bây giờ thậm chí còn chẳng chịu cầm tay người ta, đúng là chẳng khác gì khúc gỗ!”  
Nghe nói như vậy, Ninh Dạ thầm chấn động!  
Không đúng!  
Cho dù e ngại thế nào đi nữa cũng không thể không chạm tay vào Thường Vũ Yên được.  
Sau khi ý thức được điều này, trong lòng Ninh Dạ bốc có một suy nghĩ xuất hiện, không khỏi rùng mình một cái.  
Khoảnh khắc đó, y đột nhiên hiểu ra.  
Hàng giả!  
Người này không phải Doãn Thiên Chiếu!!  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.