Thiên Cơ Điện

Chương 123: Cố Phủ 2




Khổng Triêu Thăng đã ngạo nghễ đáp: “Dù sao ta cũng đã tới đây, giao nhiệm vụ này cho ta làm đi. Đương nhiên, ta sẽ cho ngươi chút lợi lộc.”  
Nói đoạn hắn ném cho Ninh Dạ một viên linh thạch.  
Ngươi nghĩ ta là ăn mày à? Ninh Dạ hừ lạnh trong lòng.  
Gương mặt lại lại khẽ mỉm cười: “Nếu sư huynh đã nói vậy, chẳng bằng cùng làm? Ta đã nhận nhiệm vụ, nếu ta từ bỏ, tông môn sẽ trừ điểm cống hiến của ta. Chẳng bằng ta chia nhiệm vụ cho sư huynh, để sư huynh giao lại là được, sư đệ không nhận cống hiến, chỉ cần không bị trừ là được.”  
Nghe y nói khéo như vậy, Khổng Triêu Thăng gật đầu: “Được.”  
Ngay sau đó Ninh Dạ lấy công văn làm nhiệm vụ ra, thêm tên Khổng Triêu Thăng.  
Sau khi viết tên của mình lên, Khổng Triêu Thăng đi tới trước quan tài, không buồn hỏi ý kiến Ninh Dạ mà tự kiểm tra một hồi rồi nói: “Ma hỏa sinh ra từ tâm, chắc chắn là ma môn rồi. Quý phủ có bị mất gì không?”  
Tiểu thiếp tên Lâm Nhược Nhi đã nói: “Đã mất một cặp Linh Chi Mã, vốn định hiến cho thần cung.”  
“Hóa ra là vậy, tức là có ma môn đi qua cướp của giết người. Tốt lắm, Lữ Dực, ghi chép lại rồi về báo cáo.”  
Lữ Dực đã nhanh chóng ghi chép lại rồi trực tiếp đốt phù truyền tin báo lên cho tông môn.  
Có vậy là xong rồi à? Toàn bộ Cố phủ kinh hãi.  
Cố Tiêu Tiêu vội nói: “Tiên trưởng, thủ phạm thì sao?”  
Khổng Triêu Thăng không nhịn được nói: “Đương nhiên là hung thủ chạy mất rồi, ai mà ở lại để bị tóm cơ chứ? Được rồi, không nên dông dài nữa, việc này đã được ghi chép, chờ tới lúc gặp người của ma môn sẽ gi ết chết trả lại công bằng cho các ngươi.”  
Hắn rõ là đơn giản, một vụ án cứ thế kết thúc.  
Nhưng Ninh Dạ biết, đây vốn là tác phong hành xử của tiên môn.  
Người trong tiên môn nào có tâm tư quản chuyện của phàm nhân, nếu không phải Cố Duyên Bình liên tục cống hiến tiền của, thậm chí đệ tử tiên môn đã chẳng tới đây.  
Bây giờ có đến cũng chẳng điều tra kỹ, ngược lại Cố gia phải hao tiền tốn của chiêu đãi một hồi.  
Quả nhiên Khổng Triêu Thăng đã nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, các ngươi bảo nhà bếp, hôm nay chúng ta dùng bữa ở đây.”  
Cố phủ bất đắc dĩ, đành lệnh cho hạ nhân mau mau làm tiệc rược.  
Khổng Triêu Thăng và Lữ Dực thoải mái dùng bữa, nhưng Ninh Dạ chẳng có lòng nào dùng rượu thịt.  
Nhân lúc rảnh rỗi, y rời bữa tiệc, gọi Cố Tiêu Tiêu: “Dẫn ta tới phòng của phụ thân ngươi xem thử.”  
Cố Tiêu Tiêu nghe được ý của y: “Ý của tiên trưởng là...”  
Ninh Dạ ngăn cô lại: “Bây giờ ta không có ý gì, phải xem xong mới biết được.”  
Cố Tiêu Tiêu hiểu ý, dẫn Ninh Dạ vào nhà.  
Tới phòng ngủ của Cố Duyên Bình, Ninh Dạ nhìn xung quanh, hỏi: “Phụ thân của ngươi được phát hiện đã chết ở đây à?”  
“Vâng.”  
“Phát hiện thi thể ông ấy lúc nào?”  
“Hừng đông ngày hôm qua.”  
“Sao lại là hừng đông?”  
“Vì lúc đó hạ nhân đi tuần đêm, phát hiện cửa phòng phụ thân vẫn mở, định tới đóng cửa nhưng lại phát hiện ông ấy đã chết trên giường.” Cố Tiêu Tiểu trả lời.  
Ninh Dạ đi tới trước giường, chỉ thấy nơi đó cháy đen, cũng từng bị lửa đốt.  
Tiện tay quệt thử tro bụi trên giường, kiểm tra cẩn thận, Ninh Dạ đột nhiên cười phá lên.  
Cố Tiêu Tiêu không hiểu vì sao y cười: “Sao tiên trưởng lại cười.”  
Ninh Dạ trả lời: “Ta cười vì đây là một thế giới rất đơn giản.”  
Thế giới rất đơn giản? Cố Tiêu Tiêu không hiểu.  
“Đúng, thế giới rất đơn giản. Kỹ thuật phá án đơn giản, thủ đoạn gây án cũng rất đơn giản, đơn giản tới mức... phá vụ án thế này chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.” Ninh Dạ nói một câu rất kỳ lạ.  
Cố Tiêu Tiêu không hiểu gì cả, nhìn y. Ninh Dạ đã quay đầu sang hướng cửa sổ, miệng lẩm bẩm: “Lão gia nhà các ngươi không chết trên giường, vết cháy ở đây, dấu vết ở đây thực ra là bị dính vào, không phải lửa đốt. Chắc ông ta chết ở...”  
Ninh Dạ đã nhảy qua cửa sổ, đi tới một thân cây.  
Gốc cây và mặt đất cũng có một số dấu vết đốt cháy, nhưng không rõ ràng.  
Nhìn gốc cây và mặt đất, Ninh Dạ cười nói: “Ông ấy chết ở đây.”  
“Chuyện này... thì sao?” Cố Tiêu Tiêu lấy làm khó hiểu.  
“Chuyện liên quan tới sinh tử, không ai lại làm điều thừa cả. Di chuyển thi thể đương nhiên là vì chỉ có vậy mới có thể loại bỏ nghi ngờ.”  
Loại bỏ nghi ngờ.  
Nghe nói như vậy, sao Cố Tiêu Tiêu còn không hiểu có chuyện gì xảy ra, cô hít một hơi lạnh: “Ý của tiên trưởng là, chuyện này không phải do ma môn gây ra mà là người trong nhà chúng ta làm?”  
Nếu đúng là ma môn đi qua đương nhiên không cần loại bỏ nghi ngờ.  
Ninh Dạ đã nói: “Thời gian tử vong không phải hừng đông ngày hôm qua mà là hai canh giờ trước lúc đó, có lẽ khoảng giờ hợi. Chỉ cần kiểm tra thời gian này, xem lệnh tôn đang ở cùng ai, chắc sẽ biết được hung thủ.”  
“Tam di nương!” Cố tiêu Tiêu bật thốt lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.