Thiên Châu Biến

Chương 25: Chu Đại Nguyên Soái Đến (1)





“Ngươi còn dám chạy? A...” Chu đại nguyên soái tuy rằng một khắc vừa rồi lửa giận công tâm, nhưng tốc độ của đứa con lại làm hắn giật mình thầm nghĩ: “Chẳng lẻ, tiểu tử hư đốn này thật sự...?”
“Lão cha, người đường đường là trung vị Thiên Tông, không đến nỗi cả biến thạch Miêu nhãn cũng không biết đó chứ?” Chu Duy Thanh một bên oan ức gào to một bên nâng tay phải lên, thiên lực vận chuyển, cùng với băng vụ lan tràn là Bá vương cung đã xuất hiện trong lòng bàn tay. Sự thật chứng minh hết thảy, Thể châu ngưng hình năng lực này chắc chắn không thể giả được.
Bá vương cung vừa xuất hiện không khí trong lều lớn trung quân nhất thời trở nên ngưng trọng hẳn lên, tinh khiết lực lượng Thể châu nồng đậm dao động hoàn toàn hấp dẫn chú ý của Chu đại nguyên soái. Chu đại nguyên soái ngơ ngác nhìn Bá vương cung trong tay thấy đứa con rồi đột nhiên làm ra một động tác khiến Chu Duy Thanh cùng Tiêu Như Sắt đều có chút dở khóc dở cười, lão nhân gia hắn không ngờ nâng lên hai tay dùng sức dụi dụi mắt.
“Thể châu ngưng hình!”, Chu Duy Thanh sợ lão tử của mình lại đánh hắn, vội chặn trước nói: “Đúng vậy! Đây là ta tấm Thể châu thứ nhất ngưng hình năng lực, kêu là Bá vương cung có khoảng cách công kích một ngàn năm trăm thước thêm vào kỹ năng “Phá” còn có thể được khảm them Ý châu, sử dụng kỹ năng Dung Hợp Ý Thể.”. Chu đại nguyên soái thân thể run rẩy rất một chút, sau đó hô hấp cũng rõ ràng biến dồn dập lên, “Duy Thanh, dùng công kích mạnh nhất của ngươi bắn ta một tiễn.”. Thân là cung tiễn thủ, trên người Chu Duy Thanh đương nhiên cung tiễn luôn không rời than, chẳng qua bảo hắn bắn chính cha mình sao, hắn cũng không có lá gan lớn như vậy, “Lão cha, chuyện này...”.

“Nói nhảm ít thôi, dụng toàn lực..., bằng không lão tử đánh ngươi.” Chu đại nguyên soái khiếp sợ ngây người trong giây lát, đủ loại cảm xúc bất khả tư nghị trôi qua, lúc này trong ánh mắt hắn đã dần dần toát ra nét hưng phấn khó có thể ức chế. Chu Duy Thanh biết rõ tính tình cha mình tuyệt đối là nói một không hai, lập tức cũng không dám nói thêm gì nữa, ngưng thần tĩnh khí rút ra một cây vũ tiễn đặt lên dây Bá vương cung, hai tay dùng sức kéo cây cung như trăng tròn. Tay trái Ý châu vừa động, biến thạch Miêu nhãn đã lặng yên được khảm tại Bá vương cung. Nhưng dù sao cũng máu chảy ruột mềm, tuy rằng nói là toàn lực công kích nhưng hắn cũng đem thuộc tính phụ trợ chuyển tới màu đen Ám thuộc tính mà không phải là khu vực lam sắc của Lôi thuộc tính có công kích mạnh nhất. Lúc này khoảng cách giữa Chu Duy Thanh với cha mình cũng chỉ khoảng mười thước, một khắc khi hắn gọi ra Bá vương cung kia Chu đại nguyên soái trên mặt cũng đã đầy vẻ kinh ngạc vẻ, lấy tu vi của hắn đương nhiên là cảm giác được Bá vương cung này của Chu Duy Thanh ẩn chứa bao nhiêu thiên lực.
“Lão cha, cẩn thận!”, dứt lời Chu Duy Thanh đã buông cung. Tiếng kêu to của hắn cùng tiếng dây cung nổ vang cơ hồ đồng thời vọng lại, lấy nhãn lực của Tiêu Như Sắt mà nàng cũng không thấy rõ một tiễn này đường bắn ra sao. Nhưng là ngay sau đó, trước mặt Chu đại nguyên soái đã xuất hiện một mũi tên màu đen. Còn Chu Duy Thanh cũng đang trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy trước mắt hiện lên một màn quỷ dị, mũi tên hắn dùng Bá vương cung bắn ra lúc này lại đình trệ tại trước mặt cha mình, hơn nữa hắn căn bản không hề cảm giác được cha mình có sử dụng kỹ năng gì cả. Phịch một tiếng rất nhỏ đanh gọn vang lên, mũi tên kia đã hóa thành tro bụi mà Hắc Ám Chi Xúc giấu ở trong đó cũng chỉ kịp vươn mười hai cánh tay đen dài không đủ nửa thước rất nhỏ lóe ra một lần rồi cũng biến mất theo. Nhìn qua giống như là một con bạch tuộc nho nhỏ tại Chu đại nguyên soái trước mặt giương nanh múa vuốt một lần rồi cúp đuôi chạy biến mất. Đối với năng lực Phá của Bá vương cung Chu Duy Thanh cực kỳ hiểu rõ, một mũi tên vừa rồi hắn cũng quả thật đã dùng toàn lực, thế nhưng lại vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới lão cha này của mình không ngờ đến cả bản mạng châu cũng chưa phóng xuất ra đã dễ dàng hóa giải mất. Đối với kẻ chưa bao giờ chân chính hiểu rõ thực lực cha mình như hắn lúc này cũng hiểu được trung vị Thiên Tông khủng bố ra sao.
Tiêu Như Sắt đứng ở bên cạnh nhìn lại thoáng rõ ràng hơn một chút, nàng mơ hồ chứng kiến khi Chu Duy Thanh buông ra dây cung thì đồng thời Chu đại nguyên soái tựa hồ có nhẹ nhàng thổi ra một hơi.
Chu Duy Thanh ngây dại thì bên kia Chu đại nguyên soái lại còn ngây dại hơn, bằng vào tu vi của Chu Duy Thanh như thế nào có thể thương tổn hắn chứ. Nhưng một tên này lại làm hắn đối với thực lực đứa con của mình có chút đánh giá đại khái.
“Như Sắt. ngươi đi ra ngoài trước. Ta muốn cùng tiểu tử hư đốn này nói chuyện riêng.” Chu đại nguyên soái nhàn nhạt nói.
“Dạ.” Tiêu Như Sắt cung kính đáp ứng một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.
Lúc này Chu đại nguyên soái mặt trầm như nước thân hình chợt lóe đã tới bên người Chu Duy Thanh, tóm lấy bả vai hắn, thân hình lại lóe lên lần nữa thì Chu Duy Thanh đã không thấy rõ cảnh vật chung quanh mà chỉ cảm thấy không ngừng có cuồng phong từ hai bên thân thể của mình ào ào thổi qua. Hiện tại hắn cũng đã là Thiên châu sư nên tự nhiên có thể cảm nhận được lão cha lúc này kỹ năng gì của bản mạng châu cũng không dung mà hoàn toàn bằng vào thiên lực để gia tốc, vậy mà lại giống như phi hành bình thường. Đây là thực lực của trung vị Thiên Tông tu vi tám châu a! Ước chừng qua gần một chén trà thời gian, thân hình Chu đại nguyên soái mới ngừng lại, Chu Duy Thanh mới phát hiện lão cha đã đem chính mình mang tới một đỉnh núi nhỏ. Chu đại nguyên soái đem đứa con ném trên mặt đất, đột nhiên hai tay chống nạnh, “Ha ha, oa ha ha ha ha... Mẹ nó chứ, con của lão tử rốt cục không còn là phế vật, oa ha ha...”. Tràng cười điên cuồng này của Chu đại nguyên soái thiếu chút nữa làm Chu Duy Thanh sợ tới mức từ đỉnh núi ngã lăn xuống, từ khi hắn hiểu chuyện tới giờ còn chưa bao giờ chứng kiến qua vị lão cha mặt đen này tí tởn như vậy.
Chu đại nguyên soái cười to ước chừng thời gian ăn hết bữa cơm mới dừng lại, chẳng qua lúc quay lại nhìn Chu Duy Thanh thì ánh mắt vẫn mang bộ dạng nghiêm khắc vốn có, “Tiểu tử khốn, nói cho ta ngươi như thế nào trở thành Thiên châu sư, mỗi một chi tiết đều phải nói rõ ràng cho ta.”
Chu Duy Thanh thử thăm dò nói: “Lão cha, quá trình Thiên châu thức tỉnh của con có điểm quái lạ, nếu có việc gì sai ngài có thể hay không không đánh con nhé?”. Chu đại nguyên soái hừ một tiếng nói: “Được, thì không đánh ngươi. Ngươi cũng đã là Thiên châu sư, về sau lão tử cũng không cần vì tương lai của ngươi lo lắng nữa, còn đánh cái rắm à! Ngươi cho là lão tử đánh ngươi lão tử không đau lòng sao? Nếu không phải sợ tiểu tử ngươi sau khi ta chết đến miếng cơm cũng không có mà ăn, lão tử không có việc gì tự nhiên rảnh rỗi mỗi ngày đánh con của mình làm gì chứ?”.
Tuy rằng lão cha ngữ khí vẫn cứng rắn lạnh lùng như mọi khi nhưng nghe trong lời nói của hắn Chu Duy Thanh lại cảm giác được sự ấm áp vui vẻ. Đúng vậy! Bất luận lão cha có đánh ta như thế nào đi nữa thì hắn cũng là cha ta. Con người ai cũng vậy, khi tâm tình kích động thì sẽ dễ dàng nói thật lòng... Chu Duy Thanh cũng như vậy, “Lão cha, ta làm cho Thượng Quan Băng Nhi cái kia...”
“Cái kia cái nọ gì chứ, cái đó và Thiên châu của ngươi thức tỉnh có quan hệ gì chứ?”, lúc này Chu đại nguyên soái vẫn còn hưng phấn mơ màng, chẳng qua nói xong, hắn lập tức phản ứng lại đi tới túm lấy bì giáp trước ngực đứa con của mình, bộ dạng đáng sợ tới mức Tiểu Bạch hổ bên trong cũng vội vàng trốn chui vào trong, “Ngươi nói cái gì? Ngươi làm cho Thượng Quan Băng Nhi làm sao?”.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “Chính là cái kia a...”, lập tức hắn đem mọi chuyện từ khi bản thân tìm được Hắc châu tới khi rời nhà trốn đi vân vân... tất cả nói một lượt với lão cha. Cho dù là Chu đại nguyên soái thân là trung vị Thiên Tông mà nghe đứa con kể lại chuyện phát sinh vài tháng này cũng sắc mặt biến hóa lien tùng tục, trong đó thần sắc hắn biến hóa lớn nhất khi Chu Duy Thanh đem Bích tỳ Ý châu của Thượng Quan Băng Nhi làm nghi thức tế lễ để thức tỉnh bản mạng châu cùng với chuyện bái Hô Duyên Ngạo Bác làm sư phụ hai việc này. Chu Duy Thanh ước chừng nói nửa canh giờ mới xem như đem tình huống vài tháng này kể lại đầy đủ rõ ràng hơn nữa đem Bất tử thần công mang theo người đưa cho lão cha chính mình xem. Chu đại nguyên soái mở ra bất tử thần công nhìn vài lần thì sắc mặt đại biến vung tay định theo thói quen muốn tát Chu Duy Thanh một chặp, chẳng qua tay xung tới nửa đường lại ngừng lại. “Lão cha giữ lời a, ngài đã nói không đánh con.”, Chu Duy Thanh bộ dáng đáng thương nhìn Chu đại nguyên soái.
Chu đại nguyên soái vung tay đem bất tử thần công nện trên người hắn, Chu Duy Thanh vội vàng cẩn thận nhận lại. Chu đại soái trầm giọng nói: "Nói cách khác, thằng nhóc ngươi ăn cái Hắc châu kia hơn nữa còn tu luyện cái loại rắm chó kêu là Bất tử thần công này để dẫn động Hắc châu lực lượng có chứa tà khí làm bản mạng châu thức tỉnh, sau đó ngươi xXx Thượng Quan Băng Nhi để hoàn thành quá trình bản mạng châu thức tỉnh thế mà Băng nhi còn chưa giết cái tên khốn khiếp nhóc con nhà ngươi?”. Chu Duy Thanh trong lòng âm thầm oán lão cha, “Ngài mắng ta là thằng khốn khiếp con vậy ngài chẳng phải là...”.
“Đúng là như vậy...”.
Chu đại soái chân mày thoáng nhăn lại, than nhẹ một tiếng nói: “Băng nhi thật là một cô nương tốt a! Ngươi cần phải đối xử với nàng cho tốt. Từ bây giờ nàng là con dâu của Chu gia chúng ta. Ngươi không phải lừa đảo rất giỏi sao? Không phải đã học được một thân thủ đoạn vô lại sao? Ta không quản ngươi dùng biện pháp gì, mau nhanh chóng đem nàng mang về nhà. Nhưng ngươi nhớ kỹ cho ta, phải làm cho nàng cam tâm tình nguyện cùng ngươi ở cùng một chỗ mới được.”.

Chu Duy Thanh trợn tròn mắt vui mừng khôn xiết nói: “Lão cha, nói vậy ngài cũng đồng ý chuyện của con với Băng nhi?”
Chu đại nguyên soái hừ một tiếng, “Tiện nghi cho thằng nhãi con nhà ngươi đi thôi. Cho nên chuyện Hô Duyên Ngạo Bác bên kia chờ sau khi ngươi đủ mười sáu tuổi rồi phải cố gắng đi học tập chế tác Ngưng hình quyển trục. Ngươi nên hiểu một vị Ngưng hình sư đối với Thiên Cung đế quốc của chúng ta mà nói có bao nhiêu trọng yếu. Tốt lắm, ngươi hiện tại có thể cút về thu thập mọi thứ, theo hướng tây là có thể trở lại quân doanh. Buổi sáng ngày mai cùng Băng nhi đi Thiên Cung doanh đưa tin.”
Chu Duy Thanh sửng sốt, hắn quả thật không nghĩ tới lão cha của mình sau khi biết quan hệ của mình cùng Băng nhi lại không ngờ không tức giận lại càng không có đánh đập bản thân. Hắn hỏi dò: “Lão cha chuyện này xong rồi sao? Ngài không định hướng dẫn con tu luyện ư?”
Chu đại nguyên soái trong mắt hiện lên một tia thần sắc quái dị, tức giận nói: “Hướng dẫn cái rắm, cái Bất tử thần công chó má của ngươi kia còn hướng dẫn được sao? Thằng nhóc ngươi nhớ kỹ cho ta ngươi nếu dám chết trước lão tử lão tử dù hóa thành quỷ cũng phải chặt chân ngươi. Cút nhanh.” Chu Duy Thanh vừa thấy lão cha đã bước tới ranh giới của cơn thịnh nộ nào còn dám lắm lời, cắm đầu cắm cổ chạy mất dép.
Nhìn bộ dạng đứa con rời đi, Chu đại nguyên soái đột nhiên không kìm được cười ha hả miệng hổn hển lẩm bẩm: “Con mẹ nó. Ai còn dám nói con lão tử là phế vật, đây quả thực là con mẹ nó thiên tài không thể thiên tài hơn được nữa. Băng nhi tiểu nha đầu này cũng thật không sai, có nàng ước thúc tiểu tử này là đủ rồi. Mẹ nó chứ, thằng nhãi này còn dám nhờ ta dạy hắn, dạy cái rắm a! Lão tử khỏa hắc ám Ý châu thứ tám thác ấn mới là Hắc Ám Chi Xúc, thế mà thằng khốn khiếp con này... Ha ha ha ha...”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.