Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 33: Thôi xán Tâm đăng




Con ngươi Hồng Tuấn co lại, chăm chú nhìn Lý Cảnh Lung, thở dốc.
“Có thể dạy ta dùng nó như thế nào sao?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Hồng Tuấn nắm tay đặt tại lồng ngực đầy máu của Lý Cảnh Lung, chính hắn cũng không có chút khí lực nào, thở dốc một lúc, lắc đầu. Hắn thực hối hận, nếu lúc trước chăm chỉ học từ Trọng Minh nhiều hơn một chút.
“Đừng lo lắng.” Lý Cảnh Lung còn nói, “Nghĩ thật kỹ, nhớ lại xem, lúc trước cha ngươi đã dạy ngươi dùng pháp thuật như thế nào?”
“Cần kích phát linh lực trong cơ thể.” Hồng Tuấn trong đầu cực kỳ hỗn loạn, nói, “Nhưng ngươi không có pháp lực không biết Tâm Đăng có thể sử dụng phương pháp này để kích phát hay không.”
“Cho dù có pháp lực nhưng chưa từng tu luyện tiên thuật chỉ sợ không phát huy được tác dụng.” Hồng Tuấn nhíu mày, nói, “Còn phải học chú thuật cùng cách sử dụng pháp bảo…”
“Kích phát?” Lý Cảnh Lung lập tức bắt được ý chính, hỏi, “Là sao?’
Hồng Tuấn giải thích: “Là thời điểm sống chết, lúc nguy hiểm nhất. Có thể là lúc sắp ngã chết khi rơi từ trên cao vạn trượng xuống.”
Hồng Tuấn nhớ tới lời Trọng Minh dạy sử dụng linh lực ngày đó…
… “Ngươi là người yêu tộc, nếu không dùng được pháp thuật thì chỉ có ngã chết thôi.”
Ngay sau đó, Trọng Minh xách tiểu Hồng Tuấn đang không ngừng giãy dụa, ném xuống vách núi cao vạn trượng xuống dưới.
Khi đó chính hắn điên cuồng gào thét, dường như hồn phách sắp bay ra ngoài, lại như cảm thấy nhìn được nhịp đập của trời đất, thấy linh hồn của cả thế gian chảy khắp tứ phía, mà bên trong cơ thể có một cỗ sức mạnh đang dâng lên…
Cuối cùng Thanh Hùng lao tới, vừa vặn cách mặt đất đúng một trượng đỡ được hắn, bay về phía bầu trời.
Lý Cảnh Lung nghe xong kinh ngạc nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn cau mày nói, “Tâm Đăng không phải bẩm sinh ngươi đã có, ta chưa từng nghĩ tới… Chỉ sợ hại ngươi.”
“Cho nên phương pháp ngươi từng nhắc qua, chính là cái này.” Lý Cảnh Lung nhớ tới hôm đó, chính hắn hy vọng được học pháp thuật, Hồng Tuấn có đề cập qua một biện pháp ngay sau đó bị Cá chép yêu ngăn lại.
Hồng Tuấn khẽ gật đầu, nhìn quanh bốn phía, lại hỏi, “Triệu Tử Long đâu rồi?”
Lý Cảnh Lung lắc đầu, đáp, “Chắc ở bên ngoài.”
Hồng Tuấn nói: “Hắn phát hiện ra ta mất tích sẽ quay lại tìm cha ta.”
Lý Cảnh Lung đáp: “Không chờ lâu được như vậy đâu, chúng ta phải nghĩ biện pháp thôi.”
Hồng Tuấn nằm nghiêng, nhắm mắt lại, hắn cảm giác pháp lực đang chậm rãi khôi phục lại.
Cảm ơn trời đất, tốc độ hồi phục pháp lực dường như nhanh hơn so với Cừu Vĩnh Tư và Mạc Nhật Căn, có lẽ bởi vì hắn có một nửa huyết thống yêu tộc, nên khả năng hồi phục so với nhân tộc nhanh hơn hẳn, hiện giờ có lẽ có thể miễn cưỡng triệu hồi phi đao, tuy chưa sử dụng lại được nhưng cắt đứt xích sắt trên người chắc là có thể.
“Ta thử một chút xem.”
“Không.” Lý Cảnh Lung lập tức ngăn hắn lại, nói, “Không nên vọng động, ta chỉ mong ngươi không việc gì.”
Hồng Tuấn ra hiệu đừng lo lắng, vận linh lực, phi đao phía xa nhẹ nhàng chấn động, dọc theo bên bờ huyết trì chậm rãi bay đến.
Hắn hít một hơi, đã hết lực để điều khiến phi đao, để nó chậm rãi tiến gần bên người, lúc này đã một đầu đầy mồ hôi, thở gấp.
Lý Cảnh Lung dùng tay trái nhặt phi đao, chặt đứt xích sắt trên tay, lại chặt xích đang trói Hồng Tuấn, hai người không dám cử động quá nhiều chỉ sợ xích sắt phát ra tiếng động.
Hồng Tuấn duỗi tay, nhưng không làm cách nào để phi đao bay lên được nữa, cố một lát đành từ bỏ
“Ngươi nghỉ ngơi một lát đi.”
Lý Cảnh Lung thủ thế, nhặt phi đao, nghiêng người nhích dần về phía chiếc lồng đang giam giữ Mạc Nhật Căn, lấy phi đao chọc cho Mạc Nhật Căn một cái.
Mạc Nhật Căn bị đau lập tức tỉnh dậy, nhìn thấy Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung ra hiệu im lặng, bắt đầu từ từ cắt đứt chiếc khóa trên lồng. Mạc Nhật Căn không lên tiếng, lát sau khóa rơi xuống, Mạc Nhật Căn đưa tay đón lấy, cổ tay không còn sức lực, không đỡ nổi. Lý Cảnh Lung mắt thấy chiếc khóa kia sắp rơi xuống lồng sắt, giơ tay ra đón.
Hắn cầm khóa, đưa phi đao giao cho Mạc Nhật Căn, ra hiệu chỉ chỉ vào chiếc lồng nhốt Cừu Vĩnh Tư bên cạnh. Mạc Nhật Căn liền xông qua mở khóa.
Lý Cảnh Lung hỏi Hồng Tuấn: “Có thể triệu hồi một thanh nữa không?”
Hồng Tuấn nhắm mắt lại, hướng pháp bảo rơi vãi bên kia bờ huyết trì ngoắc tay một cái, lại một thanh phi đao chầm chậm bay đến.
Lý Cảnh Lung bắt lấy, lúc này Mạc Nhật Căn cũng vừa chọc cho Cừu Vĩnh Tư một phát. Cừu Vĩnh Tư bị đau cũng tỉnh lại, Lý Cảnh Lung đưa thanh phi đao thứ hai cho Cừu Vĩnh Tư phòng thân.
Khi Hồng Tuấn gọi đến thanh phi đao thứ ba, đã kiệt sức, tựa ở trên tường cả nửa ngày không thể động đậy.
Lý Cảnh Lung đón lấy thanh phi đao thứ ba kia, gật đầu ra hiệu, lại nằm xuống trên đất, giấu phi đao trong tay áo.
“Hai yêu quái kia, có thể một đao đoạt mạng không?” Lý Cảnh Lung hạ thấp giọng hỏi.
“Trái tim.” Mạc Nhật Căn đáp.
“Tim của rồng ở đâu?” Lý Cảnh Lung lại hỏi, “Giống con người sao?”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Ở hình dạng yêu quái, trái tim ở ba tấc dưới cổ họng. Trong hình người thì giống phàm nhân.”
Lý Cảnh Lung liền gật đầu, nói: “Chờ một lúc ta động thủ trước, Vĩnh Tư dẫn một con tới, Mạc Nhật Căn hỗ trợ ta.”
Ba người mỗi người chụp lấy một thanh phi đao, không ngừng thở dốc, Mạc Nhật Căn thấp giọng nói: “Trưởng sử, ta có lẽ không thể giúp gì được nhiều, toàn bộ trông cậy ở ngươi.”
Lý Cảnh Lung khẽ gật đầu.
“Trưởng sử…” Hồng Tuấn thấp giọng nói, “Ngươi chờ một chút… chờ ta khôi phục một chút khí lực đã…”
Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn cười một tiếng, cẩn thận xem xét hắn.
“Động thủ đi.” Lý Cảnh Lung nhìn hai mắt Hồng Tuấn, nói.
“Hồng Tuấn!” Cừu Vĩnh Tư kinh hãi hô một tiếng, cố gắng huých vào chiếc lồng.
Thanh âm lập tức kinh động Toan Nghê, Toan Nghê bước nhanh đến, cười lạnh nói, “Tỉnh rồi?”
Khi Toan Nghe đi đến trước Lý Cảnh Lung, con ngươi Hồng Tuấn co lại.
Trong nháy mắt, Mạc Nhật Căn một cước đá văng cửa lồng, chặn Toan Nghê lại, thu hút sự chú ý của hắn. Lý Cảnh Lung kéo xích sắt, từ mặt đất nhanh nhẹn nhảy lên một cái, nhào đến từ phía sau Toan Nghê.
Từ dưới đất phi đến, Lý Cảnh Lung chỉ bị đánh đập, khí lực vẫn còn nguyên, sau khi bị bắt hắn tỏ ra yếu thế, không phản kháng, lúc này một chiêu sử dụng toàn bộ sức mạnh, liên quan đến sống chết, nên một chiêu kia đánh xuống không để sơ hở chút nào.
Trong khoảnh khắc, Lý Cảnh Lung bay đến, tay vung xiềng xích lên quấn vào cổ Toan Nghê, tay trái hướng ngực hắn lấy phi đao đâm một đao ngập tận chuôi!
Toan Nghê hét to một tiếng, hắc khí hóa thành băng tuyết, hiện nguyên thân, huyễn hóa thành cự thú, hất văng Lý Cảnh Lung, sau đó lùi một bước, không ngừng run rẩy, lần nữa lại hóa thành người. Pháp bảo kia của Hồng Tuấn chính là Trảm Tiên Phi Đao, mặc dù không điều khiển được bằng pháp lực nhưng vẫn chém sắt như chém bùn. Tâm mạch Toan Nghê bị khóa lại, thuật biến hóa vừa mới thi triển lại kích động sức mạnh của phi đao, lửa ầm ầm nổ lên, Toan Nghê rầm rầm ngã xuống.
Mạc Nhật Căn cùng Cừu Vĩnh Tư lảo đảo ra khỏi lồng, Hồng Tuấn giãy dụa đứng dậy, một khắc sau bên trong huyết trì phát ra tiếng gầm giận dữ. Nhai Tí nhào đến, mang theo máu tươi trong huyết trì văng khắp nơi, ấn Lý Cảnh Lung ngã nhào xuống đất.
Hồng Tuấn cắn răng vung xích sắt, định quấn lấy Nhai Tí, nhưng Nhai Tí chỉ hất tay xích sắt đã bay đi. Mạc Nhật Căn nắm lấy phi đao, từ bên sườn tiến đến, Cừu Vĩnh Tư lảo đảo muốn ngăn Nhai Tí lại.
Nhai Tí điên cuồng rống một tiếng, đẩy văng cả hai. Hồng Tuấn dùng lực rút phi đao đang cắm trên ngực Toan Nghê, muốn xông lên phía trước, từ chỗ vách động trên cao, xoát một tiếng, một luồng lửa đen bay xuống. Đằng sau Hồng Tuấn hiện ra một bóng người!
Hồng Tuấn hô to một tiếng bị một cánh tay hữu lực tóm lấy, nhấc bổng cả người lên!
Kia là Bá Hạ, Bá Hạ trở về!
Cừu Vĩnh Tư cùng Mạc Nhật Căn đồng thời biến sắc, nhào tới trước định cứu Hồng Tuấn, Bá Hạ lại chỉ vung tay lên, khói đen phun trào, hai người bị ném vào xó, ngã đến chảy máu đầu.
Lý Cảnh Lung quát: “Hồng Tuấn!”
Bá Hạ hóa ra móng vuốt, tóm lấy yết hầu Hồng Tuấn, khóa cổ giữ hắn trên không. Lý Cảnh Lung bộc phát sức mạnh, muốn quay người cứu Hồng Tuấn, lại bị Nhai Tí cắn một cái, lôi xuống huyết trì, cả hai cùng rơi vào bể máu.
Hồng Tuấn muốn hô lên nhưng không thể phát ra âm thanh nào. Bá Hạ chỉ chăm chú tóm cổ hắn, gương mặt lạnh lùng, đem Hồng Tuấn đến bên cạnh huyết trì.
Lý Cảnh Lung bị Nhai Tí lôi vào huyết trì, hai chân dùng sức đạp nước vùng vẫy, lại không bơi được. Nhai Tí vẫy người một cái, lại cắn vào tay Lý Cảnh Lung định đem hắn xé thành hai mảnh.
“Nhìn thấy đối phương chết có cảm thụ thế nào nhỉ?” Bá Hạ nói, “Muốn nhìn một chút không?”
Con ngươi Hồng Tuấn mở rộng, chăm chú tìm kiếm bóng dáng Lý Cảnh Lung trong bể máu.
Lý Cảnh Lung không ngừng run rẩy, chìm trong biển máu, nhưng trong đáy mắt là hình ảnh Hồng Tuấn bị túm cổ lắc lư giữa không trung bên cạnh huyết trì… Lúc này, Bá Hạ một tay vẫn giữ cổ Hồng Tuấn, một tay cầm phi đao, đặt bên sườn mặt Hồng Tuấn, từ từ cắt tai Hồng Tuấn.
Máu từ bên tai Hồng Tuấn phun ra…
Lý Cảnh Lung: “…”
Hồng Tuấn ý thức dần dần mơ hồ, đau đớn bên tai hóa thành một mảnh lạnh buốt.
Lý Cảnh Lung há miệng, tuyệt vọng hô một tiếng, lại chỉ phun ra bọt khí. Móng vuốt Nhai Tí đâm vào ngực hắn, trái tim hắn đau đớn, hắn sắp không giãy dụa được nữa, hai mắt mở to, đồng tử dần co lại…
Nước mắt Hồng Tuấn trào ra, miệng run rẩy, không phát ra âm thanh nào.
Một khắc sau, huyết trì bỗng sáng lên.
Một đạo cường quang bộc phát, máu trong ao bắn tung tóe, ngàn vạn điểm sáng bay lên không trung.
“Buông hắn ra!”
Lý Cảnh Lung rống một tiếng giận dữ, tay phải giữ trước ngực, tay trái vươn về phía trước, không ngừng thở dốc, dưới ánh sáng mãnh liệt kia, máu tươi xung quanh thối lui. Nhai Tí từ trong huyết trì vọt lên, nhe răng định cắn Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung dùng tay trái ấn đầu Nhai Tí xuống.
Tay trái của hắn tuôn ra ánh sáng chói mắt xa đến vạn trượng, dưới cường quang chiếu rọi, toàn thân vảy rồng của Nhai Tí nổ tung, hắc khí bay ra, máu tươi xối xả. Nhai Tí không ngừng giãy dụa, nhưng không thể chống cự được sức mạnh cường hãn đang thiêu đốt hắn. Trong khoảnh khắc vảy Nhai Tí tan biến hết, máu tươi hóa thành khói xanh, xương cốt bốc cháy phía dưới bạch quang, hóa thành tro tàn!
Lý Cảnh Lung đi trên huyết trì, dưới chân hào quang mở rộng, như giẫm trên đất bằng. Hắn lảo đảo hướng về phía Bá Hạ, thở hổn hển ngẩng đầu lên, giống như Địa Ngục Tu La đi từ trong biển máu ra. Bá Hạ không ngừng thở dốc, trong mắt chỉ có hình ảnh nam nhân máu me đầm đìa. Nhưng cường quang trong tay hắn chiếu sáng đến mức không dám mở mắt.
“Buông hắn ra!” Lý Cảnh Lung điên cuồng hét lên.
Ánh sáng bao bọc toàn thân hắn lại sáng rực lên, Hồng Tuấn dưới hào quang này cảm giác ba hồn bảy vía đều bị chiếu rọi không chỗ ẩn náu, như sắp cháy rụi. Máu quanh thân Lý Cảnh Lung bị đốt thành khói xanh, lúc này hắn như cuồng ma báo thù, dường như tay cầm liệt viêm, muốn đốt cháy hết thảy yêu ma tà thần trên thế gian này!
Bá Hạ ném Hồng Tuấn sang một bên, trong nháy mắt hóa thành hình dạng yêu quái, lao thẳng về phía Lý Cảnh Lung!
Lý Cảnh Lung một thân tức giận điên cuồng bộc phát, quanh người hừng hực một quầng lửa trắng nóng rực, hắn đưa tay trái, ấn đầu Bá Hạ nghiến răng nói, “Chết cho ta!”
Một tiếng động thật lớn vang lên, Bá Hạ bên trong quầng sáng, bị ấn vào vách đá, toàn thân run rẩy, không ngừng giãy dụa, kêu rên. Ngay sau đó cường quang trên người Lý Cảnh Lung lóe sáng, vạn vật hóa tàn ảnh! Mấy lần lóe sau đó, Bá Hạ kêu gào tuyệt vọng, toàn thân bị xé nát, bốc cháy, lát sau hoàn toàn bị ngọn lửa máu trắng kia nuốt chửng!
Hồng Tuấn, Mac Nhật Căn cùng Cừu Vĩnh Tư giơ tay che mắt, đến khi bạch quang đã ngừng, Lý Cảnh Lung một thân khí diễm từ từ tiêu tán, không ngừng thở dốc, nghiêng đầu nhìn về phía Hồng Tuấn.
Lý Cảnh Lung: “Ta… Ta…”
Hồng Tuấn một câu cũng không nói được, nhìn Lý Cảnh Lung, cánh tay, bên tai đau đớn, khí lực cạn kiệt, hắn suýt nữa ngất đi.
“Ấn chặt vết thương xuống.” Lý Cảnh Lung lo lắng nói.
Hồng Tuấn: “Không sao, đã hết đau rồi.”
“Lấy thuốc trị thương đắp lên đi.” Mạc Nhật Căn nói.
Cừu Vĩnh Tư hỏi: “Cái nào là thuốc uống cái nào là thuốc bôi? Hồng Tuấn ngươi nhìn xem…”
Bên trong gói thuốc của Hồng Tuấn còn có thuốc trị thương, đắp lên một chút, Cừu Vĩnh Tư nói: “Mau chóng ra bên ngoài, khâu vết thương lại, nếu không để lại sẹo thì thật là đáng tiếc.”
“Sẽ không có sẹo đâu.” Lý Cảnh Lung nói, “Sẽ ổn thôi.”
Hồng Tuấn gối lên chân Lý Cảnh Lung, nghiêng đầu để hắn băng bó, trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi, suýt chút nữa cùng nhau bỏ mạng ở đây, nhưng trở về từ cõi chết lại nhìn nhau mỉm cười.
Lý Cảnh Lung cười cười, mắt lại đỏ lên, không nhịn được nghẹn ngào.
“Còn may có trưởng sử.” Hồng Tuấn nói.
Hai người vội vàng phụ họa, đổi hướng đề tài. Hồng Tuấn muốn ngồi dậy, nhưng Lý Cảnh Lung kiên trì bắt hắn nằm im nghỉ ngơi.
“Phải mau chóng nghĩ biện pháp ra ngoài…”
Lý Cảnh Lung vừa mới nói, trái tim quặn thắt lại, liền ngưng.
“Ngươi sao rồi?” Hồng Tuấn lo lắng.
Lý Cảnh Lung khoát tay, Mạc Nhật Căn lại nói, “Mới dùng pháp thuật kia, ắt hẳn đã tổn thương tâm mạch, nằm xuống trước đã.”
Lý Cảnh Lung bảo không sao, nhìn Hồng Tuấn nói, “Ta có thể sử dụng Tâm Đăng rồi sao?”
Hồng Tuấn không dám chắc, đáp, “Tuyệt đối không được làm loạn, linh lực xung đột sẽ làm tâm mạch bị thương.”
Lý Cảnh Lung muốn thử sử dụng pháp thuật nhưng không được, chỉ trong nháy mắt đó, khi mất đi lý trí, sức mạnh mới có thể bộc phát.
“Tâm Đăng chính là pháp bảo Nhiên Đăng của Trần gia.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Sẽ hợp nhất cùng tâm mạch trong cơ thể, nhưng cũng sẽ ăn mòn sức lực. Trưởng sử, chỉ trong lúc nguy cấp không bị khống chế mới có thể sử dụng, bình thường không nên dùng lung tung.”
Lý Cảnh Lung cau mày nói: “Hiện tại vẫn đang lúc nguy cấp, nơi đây không nên ở lâu, không thể câu nệ Tâm Đăng này, phải ra ngoài trước đã.”
Tai và cánh tay Hồng Tuấn được băng bó qua, cũng đã khôi phục một ít khí lực. Mạc Nhật Căn nhặt pháp bảo bị ném vào góc về, đưa cho Cừu Vĩnh Tư một cây bút.
“Chỉ cần khôi phục được pháp lực, sẽ có thể ra ngoài.” Mạc Nhật Căn ngẩng đầu, nhìn về phía trận pháp dịch chuyển trên đỉnh sơn động, nói, “Hồ yêu kia nếu trở về sau mười hai canh giờ, chúng ta có thể liên thủ, không chừng sẽ phải đánh thật sự.”
“Ngũ Sắc Thần Quang trên người bà ta, bị mang đi rồi.” Hồng Tuấn đáp.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Hoặc là tìm một chỗ mai phục xem sao?”
“Chúng ta cứ ẩn nấp trước đã.” Lý Cảnh Lung thở dốc một lát, đứng lên nói, “Đem thi thể kia xử lý đi.”
Nói là thi thể, cũng chỉ còn lại Toan Nghê. Bốn người ném xác nó vào trong huyết trì, thi thể nó liền chìm xuống. Nhớ đến khi Toan Nghê vừa chết, Bá Hạ trở về, chắc cả ba yêu quái này đều là con của rồng, lúc sắp tận mệnh, có thể liên lạc với nhau, vì thế mới dám tùy tiện động thủ, cuối cùng bọn họ vẫn còn sống quả là mạng lớn.
Chỗ trong sơn động có một ao nhỏ, bên bờ ao còn có một ít thịt thối, khó trách chỉ có Toan Nghê mới đến đây. Bốn người bàn bạc sơ qua, trước tiên nghỉ ở đây một lát khôi phục pháp lực, nếu Quắc Quốc phu nhân đột nhiên trở về sẽ đánh lén.
________________________
Thôi xán tâm đăng: Tâm đăng rực rỡ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.