Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 217: Âm trung thôi thủ




Hồng Tuấn cẩn thận lau thân thể cho Quỷ Vương, nói: “Ngươi không có thi khí.”
“Ta thường xuyên tắm rửa.” Quỷ Vương nói, “Thi khí quá đậm, sẽ khiến người khác khó chịu.”
Quỷ Vương nằm trên một cái giường tạm bợ ghép bằng mấy cái bàn trà, chậm rãi nói, “Vì thích quan hệ với nhân tộc, cha ngươi năm đó còn cho ta một túi thuốc, để che giấu bớt mùi.”
“Là cái này sao?” Hồng Tuấn nhìn túi nhỏ mà Quỷ Vương mang theo bên người.
“Ừm.” Quỷ Vương đáp.
Cánh tay phải của Quỷ Vương bị thiêu trụi, lộ ra xương tay và xương sườn, còn thấy được cả nội tạng đen nhánh bên trong, Hồng  Tuấn gãi đầu một cái, hắn có thể xem bệnh cho người, nhưng không biết phải chẩn trị cho Thi tộc thế nào.
“Nội đan Hạn Bạt có tác dụng không?” Hồng Tuấn hỏi.
Quỷ Vương mặc quần áo đứng dậy, tay áo phải trống rỗng, bàn tay xương thử co duỗi nắm lấy chuôi kiếm.
“Không dùng được.” Quỷ Vương trực tiếp chặt đứt ý niệm của Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn: “...”
Quỷ Vương thử vung kiếm, tay phải xương xẩu vẫn mạnh mẽ cực kỳ.
Hồng Tuấn: “Sau khi Triều Vân nuốt nội đan Ba Xà… à… Ta thấy có thể hấp thu nội đan đồng tộc…”
Quỷ Vương: “Thi tộc và yêu quái còn sống không giống nhau.”
Hồng Tuấn: “Vậy…”
Quỷ Vương: “Không được.”
Quỷ Vương phá hỏng ý niệm của Hồng Tuấn, trị không hết, Hồng Tuấn đành coi như thôi.
Quỷ Vương vung kiếm vài lần, nghiêng đầu nhìn Hồng Tuấn, lại đưa nội đan Hạn Bạt cho hắn, ý là tiễn hắn đi. Hồng Tuấn cúi đầu nhìn, Quỷ Vương nói: “Nội đan thi tộc chứa linh hồn, sau khi tam hồn thất phách ly thể, thu lại bên trong.”
Hồng Tuấn bỗng nhiêu hiểu nguyên lý sống còn của Thi tộc – theo lý thuyết, người sau khi chết, tam hồn thất phách sẽ bị hút vào thiên địa mạch. Nội đan Thi tộc là nơi cất giữ hồn phách, khi Lưu Phi chết, là vì nội đan bị phá vỡ, hồn phách tiêu tán, hắn đặt viên nội đạn dưới ánh nắng tái nhợt, cẩn thận xem xét. Quỷ Vương còn nói: “Hạn Bạt bị lửa của địa mạch thiêu chết, một khắc cuối cùng ta giữ lại nội đan, đưa hồn phách hắn về với đất trời.
Hồng Tuấn trầm ngâm một lát, rồi nói: “Các ngươi làm sao lại quen biết?”
“Đây là một chuyện từ xa xưa.” Quỷ Vương trầm giọng nói, lại đến mái hiên ngồi xuống, hắn nói: “Hắn là hoạt thi đầu tiên giữa đất trời, cũng là thủy tổ của Thi tộc. Từ xa xưa khi Xi Vưu chinh phạt Hoàng Đế, ngươi ta còn chưa xuất hiện ở nhân gian…”
Hồng Tuấn nhớ trong cổ tịch có ghi chép về trận đánh của Hoàng Đế và Xi Vưu, có đề cập qua Hạn Bạt, Quỷ Vương từng nói qua hắn là mỹ nam tử, chỉ không biết trong mấy năm qua, đại yêu quái này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.
Hồng Tuấn đang định hỏi lại, đột nhiên Lạc Dương ầm ầm chấn động, thiên địa tối sầm, chim bay che lấp ánh nắng, ngàn vạn yêu thú lao về Lạc Dương, tập trung trong phế tích của cố đô ngàn năm này.
Hồng Tuấn nhanh chóng bước ra ngoài, nhìn chân trời phía xa, yêu thú nhao nhao vào thành, rải rác khắp phố xá Lạc Dương.
Ngay sau đó ở Minh Đường phía xa, tiếng chuông khanh ‘đông’ một tiếng,  mang theo tiếng chim hót. Kia là tiếng ngâm của Kim Sí Đại Bằng, hùng hồn mà réo rắt, tràn đầy uy nghiêm.
“Kim Sí Đại Bằng đang triệu tập toàn tộc.” Ngọc Tảo Vân vọi đi vào, nói với Quỷ Vương: “Bọn hắn phát hiện pháp khí bị trộm rồi.”
Quỷ Vương nắm kiếm, tay cầm Bát Lãng Cổ, im lặng nửa ngày nhìn về phía Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn đè lại Bát Lãng Cổ, chậm rãi lắc đầu: “Còn chưa tới lúc.”
Quỷ Vương và Ngọc Tảo Vân cúi đầu, nhìn Thiên Cơ liên trên mắt cá chân Hồng Tuấn, Hồng Tuấn nói: “Các ngươi, đi thôi, ta sẽ nghĩ cách.”
Ngọc Tảo Vân nói: “Chưa tới lúc, Kim Sí Đại Bằng sẽ không trở mặt với chúng ta.”
“Lại đi gặp hắn à.” Quỷ Vương trầm giọng nói: “Bệ hạ, tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Nói xong, Ngọc Tảo Vân quay người cùng Quỷ Vương rời khỏi căn nhà hoang. Mặt trời ngả về tây, Hồng Tuấn đứng trước của, thân hình kéo ra một chiếc bóng dài trên mặt đất. Ở Minh Đường phía xa, Kim Sí Đại Bằng kêu vang ba tiếng, rồi dừng, yêu thú đi qua cổng chính, rồi ào ào về phía Minh Đường.
Hồng Tuấn dùng Phi đao muốn cạy Thiên Cơ liên, nhưng xích sắt không hề nhúc nhích. Lúc này hắn biết Thanh Hùng chẳng hề giấu diếm. Hắn cau mày, lo nghĩ, thử dùng bốn thanh phi đao, nhưng Thiên Cơ liên chẳng hề xê dịch. Tiếng vang lộn xộn bên ngoài nhỏ dần, có tiếng bước chân, Hồng Tuấn ngẩng đầu lên, phát hiện là Triều Vân.
“Nhóm Khu ma sư đã quay về.” Triều Vân nói: “Hồ Vương bảo ta đến đây, nghe lệnh ngài.”
Hồng Tuấn ra hiệu không sao, tiếp tục nghiên cứu cái dây xích, Triều Vân tiến lên nói: “Ta thử một chút?”
Hồng Tuấn: “Ta tin sẽ có cách, chỉ là chưa tìm ra.”
Trảm Tiên Phi Đao chỉ nhận pháp lực tương đương Khổng Tuyên, đừng nói Triều Vân là yêu, dù tiên thần cũng không điều khiển được. Triều Vân thử đến mức mồ hôi đầy đầu, đành từ bỏ, nói: “Thế gian còn ai sử dụng được món pháp bảo này? Nếu có thì chúng ta đi tìm xem.”
“Trảm Tiên Phi Đao truyền lại từ Lục Áp đạo quân từ Mục Dã chi chiến.” Hồng Tuấn nói, “Sau khi giao cho cha ta, Lục Áp đã tránh khỏi Tam Giới Lục Đạo,… muốn sử dụng chỉ có cha ta.”
Hồng Tuấn mệt mỏi không chịu nổi, mắt thấy sắp qua một ngày nữa, sẽ phải giao chiến với Thanh Hùng, lại chẳng có manh moois.
Vào đêm, Lý Cảnh Lung ngồi vào án trong phòng, ở đây không lâu, Triều Vân đã từng đốt chậu than, nhóm khu ma sư tạm ở lại trong căn phòng duy nhất còn nguyên vẹn này, Cừu Vĩnh Tư khom người trải giường chiếu.
“Trong phòng này có người ở qua.” Lý Cảnh Lung đột nhiên nói.
“Ừm.” Mạc Nhật Căn nói, “Có vết tích nhóm lửa, mà chỉ trước khi chúng ta tới một ngày.”
Lý Cảnh Lung trầm mặc một lát, Lục Hứa xem xét đồ đạc trong phòng nói: “Người này ở đây còn lấy máu nữa.”
Hắn ngửi ngửi chậu đồng vứt trong góc, bên trên còn vết máu khô.
“Có lẽ là yêu quái?” Mạc Nhật Căn nói.
“Ngủ đi.” Vũ Châu nói, “Buồn ngủ muốn chết rồi.”
Mọi người trải giường, nằm xuống, Mạc Nhật Căn lại nhóm lửa, trong phòng ấm lên nhiều, xua bớt giá lạnh tháng ba ở Lạc Dương.
Lý Cảnh Lung như pho tượng, Trí Tuệ kiếm đặt ngang trên gối, ngồi im không động, như đang nhập định.
“Ngủ đi.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Sang ngày mai thì chỉ còn một ngày.”
“Trí Tuệ kiếm vẫn chưa thấy chủ nhân.” Lý Cảnh Lung nói.
Từ sau khi rời khỏi Du Châu, mọi người chỉ bàn hai chuyện chính, một là Viên Côn và số mệnh, hai là Trí Tuệ kiếm.
Lý Cảnh Lung nâng Trí Tuệ kiếm, ngửa đầu nhìn hoa văn, tự nhủ: “Chuyện này không hợp lý chút nào..”
Mạc Nhật Căn xoay người ngồi dậy, nói: “Các huynh đệ, trong lòng ta cũng không hiểu.”
Trừ Vũ Châu đang gáy rất nhỏ, mọi người ai cũng không ngủ được.
“Ngày kia sẽ quyết chiến với bọn chúng.” Mạc Nhật Căn nói, “Chưa cứu được Hồng Tuấn, Khổn Yêu thằng không ai dùng được. Chuyện này cũng coi như xong, còn chủ nhân Trí Tuệ kiếm, rốt cuộc là ai?”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Hiện giờ mới nói vấn đề này, ngươi không thấy muộn à?”
Lý Cảnh Lung im lặng không nói, A Thái: “Trưởng sử, bây giờ không thành công thì thành nhân, có lời gì, mau nói đi.”
Nhóm Khu ma sư đều nhìn Lý Cảnh Lung, Cừu Vĩnh Tư nói: “Từ đầu tới cuối ta đều cảm thấy chủ nhân chân chính của thanh kiếm này, nên là trưởng sử, không thể là người khác được.”
“Nếu không các ngươi nghĩ xem.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Khi trưởng sử trò chuyện với Bất Động Minh Vương, trong tay Địch Nhân Kiệt chỉ có Trí Tuệ kiếm, đây là tín vật để triệu tập chúng ta, cũng là món pháp khí đầu tiên, sao không nhận hắn làm chủ? Có lẽ là thời cơ chưa tới, hoặc còn điều kiện gì mà chúng ta chưa hoàn thành thôi.”
Nhóm Khu ma sư không nói lời nào, ánh mắt đều dừng lại trên Trí Tuệ kiếm.
Nếu như chưa hoàn thành được điều kiện, thì vẫn còn chút hi vọng, sợ nhất chủ nhân Trí Tuệ kiếm là một người khác, mà bọn họ trăm cay nghìn đăng, tập hợp tất cả pháp khí, cuối cùng lại thiếu một người. Đó mới là nguy hiểm nhất.
“Thanh kiếm này tìm đươc trong thủy đạo hồ Bà Dương, Viên Côn nói, lúc ấy yêu quái bị trấn áp, là hắn.” Lý Cảnh Lung nói.
“Chủ nhân Trí Tuệ kiếm sẽ không phải là hắn chứ?” Lục HỨa hỏi.
Mạc Nhật Căn nói: “Không thể, giống như  Mộng Mô không phải chú nhân của Thực Nguyệt cung, pháp khí sẽ không nhận yêu quái bị trấn áp làm chủ.”
A Thái  gỡ Kim luân xuống, xoay vòng vòng trên bàn trà, kim quang ông ông tỏa ra, các pháp khí còn lại đều phản ứng.
“Trí Tuệ kiếm trước mặt ta, từng bộc lộ sức mạnh.” Lý Cảnh Lung lẩm bẩm nói. “Chỉ là vào thời điểm rất lạ.”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Ta vẫn giữ vững ý kiến ngươi là chủ nhân nói, nếu không Trí Tuệ kiếm lúc dùng được lúc lại không.”
Mạc Nhật Căn: “Trưởng sử, ngươi nhớ kỹ lại xe, khi Trí Tuệ kiếm phát lực, ngươi có bỏ sót chuyện gì không?”
Lý Cảnh Lung cau mày, bất đắc dĩ nói: “Có thật thì cũng chỉ có lần này.”
Trí Tuệ kiếm lần đầu phát sáng là thời khắc hắn gặp lại Hồng Tuấn sau nhiều năm, khi Trí Tuệ kiếm phá Ngũ Sắc Thần Quang. Sau đó, đa phần là Lý Cảnh Lung dùng Tâm Đăng truyền vào mà sử dụng, nói là Bất Động Minh Vương hiển linh, không bằng nói dù vũ khí bình thường, truyền sức mạnh Tâm Đăng vào vẫn có thể khu ma được.
Trí Tuệ kiếm một lần cực kỳ rõ ràng chỉ dẫn cho Lý Cảnh lung, là ở Ly Sơn, nó phát sáng dẫn Lý Cảnh Lung đến điện trong Hoa Thanh cung, yết kiến Bất Động Minh Vương, giao phó sứ mệnh tìm kiếm pháp khí cho hắn.
Lý Cảnh Lung cầm kiếm, truyền pháp lực, Trí Tuệ kiếm tỏa bạch quang, không phải sức mạnh vốn có của nó, mà là Tâm Đăng.
“Còn một chuyện mà ta vẫn không rõ.” A Thái nói, “Rốt cuộc là ai đưa tin báo danh cho chúng ta?”
Cừu Vĩnh Tư đột nhiên nói: “Liệu có phải nó là ‘tiết điểm’ nhân quả trong luân hồi?”
Lý Cảnh Lung nhìn về phía Cừu Vĩnh Tư.
“Chúng ta thử liều đặt giả thiết.” Cừu Vĩnh Tư nói với mọi người, “Nếu như người gửi thư, lại chính là trưởng sử?”
Mọi người trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói: “Sẽ không phải chứ?”
“Đấy chính là việc hoàn thành sửa đổi, thiếu mất một đoạn, đúng không?”  Cừu Vĩnh Tư nói đến đây cực kỳ căng thẳng, “Trưởng sử quay về quá khứ, gửi thư triệu tấp chúng ta, cũng vì đó mà giải phong ấn cho Trí Tuệ kiếm…”
“Không đúng.” Lý Cảnh Lung cắt ngang, “Có một chi tiết phản bác được. Mọi người đều đọc thư rồi, đó không phải chữ của ta.”
Bọn họ không chỉ nghiên cứu bức thư kia một lần, chữ trên thư khác với chữ của Lý Cảnh Lung một trời một vực.
“Huống chi.” Mạc Nhật Căn nói, “Có thể sử dụng thì sẽ dùng được, còn không thì không thể, Trí Tuệ kiếm sẽ không có tình trạng lúc được lúc không như thế.”
“Có phải Địch Nhân Kiệt không?”  A Thái nói.
“Cũng không phải chữ của Địch Nhân Kiệt.” Lý Cảnh Lung lắc đầu.
Suy đoán của Cừu Vĩnh Tư bị phủ định, mọi người lại im lặng.
Lý Cảnh Lung nói: “Nhưng suy đoán của Vĩnh Tư có phần đúng, dường như có một người, đang âm thầm thúc đẩy mọi chuyện, lúc trước chúng ta đi một bước tính một bước, có nhiều chỗ chưa nghĩ kỹ, chỉ cần càng nhiều manh mối hiện ra. Nhưng bây giờ ta muốn… tìm ra người này, thì trận chiến ngày tới mới có phần thắng được.”
“Sẽ là ai đây?” Mạc Nhật Căn cau mày, bực bội bất an.
Đây là lần đầu tiên trong đời Lý Cảnh Lung hắn cảm thấy cực kỳ bất an trước khi khảo nghiệm tương lai, hắn không thể tính toán kỹ càng như trước mà cực kỳ mơ hồ.
“Ta cảm thấy đây sẽ là chuyện tốt.” Lục Hứa đột nhiên nói một lời rung động lòng người.
Mọi người đều mừng rỡ.
“Là thế nào.” Lý Cảnh Lung hơi xúc động, hỏi.
Lục Hứa nói: “Mỗi lần ngươi coi là sẽ nắm chắc thắng lợi, đều không may, đều xảy ra những chuyện không ngờ tới…”
Tất cả mọi người: “...”
Lục Hứa nói tiếp: “… Nhưng khi ngươi cảm thấy không biết làm gì, bất chấp tới cùng, thậm chí đến lúc cảm thấy sắp thua, thì lại thành thắng.”
Mạc Nhật Căn: “Này! Sao em lại giải thích kiểu gì vậy?”
Lục Hứa: “Không đúng sao? Ngọc Môn quan, Đồng quan, Lạc Dương, mọi người đều coi là tính toán không sót thứ gì, cuối cùng chật vật không chịu nổi. Chỉ có ở Trường An, cứ nghĩ thua rồi, nhưng không ngờ nhờ vận may lại chuyển thành thắng.”
Lý Cảnh Lung dở khóc dở cười: “Nếu được chọn, ta thực sự muốn dồn toàn bộ vận khí đời này, đánh đổi vào ngày kia.”
“Đúng vậy.” Lục Hứa nói, “Ngươi xui xẻo lâu như vậy, dù sao cũng sẽ lật được một lần chứ.”
“Đừng nói nữa.” Cừu Vĩnh Tư đỡ trán nói.
Lý Cảnh Lung thở dài, tra Trí Tuệ kiếm vào vỏ, đứng dậy, đẩy cửa phòng đi ra.
“Đi đâu vậy?” Mạc Nhật Căn cầm quần áo mặc vào định đi cung.
“Ra ngoài một chút.” Lý Cảnh Lung đáp, “Ta cần ngẫm lại.”
“Cẩn thận chim chóc.” Cừu Vĩnh Tư nhắc nhở.
Lý Cảnh Lung “Ừ” một tiếng, tiến vào màn đêm.
Canh năm, Hồng Tuấn tỉnh, dây xích trên chân vẫn không tháo được.
Toàn bộ thành Lạc Dương an tĩnh kỳ lạ, chim chóc đều rút về Minh Đường. Hồng Tuấn đẩy cửa, đứng trong viện, Triều Vân nghe thấy tiếng dây xích vang động, liền đi theo.
“Bệ hạ...”
“Suỵt.” Hồng Tuấ ra hiệu không nên hỏi nhiều, một tay nhấc  Thiên Cơ liên, rời khỏi căn nhà hoang, chậm rãi đi trong ngõ hẻm. Triều Vân cảnh giác nhìn lên trời, phòng ngừa có chim chóc nào nhìn thấy bọn hắn.
“Hiện giờ gặp Lý Cảnh Lung sao.” Triều Vân lo lắng nói.
“Chưa gặp huynh ấy được.” Hồng Tuấn nói, “Mặc dù ta rất muốn… rất muốn, nhưng vì tính mệnh mọi người, phải nhịn.”
Triều Vân: “Ta không rõ, là vì sao?”
“Bởi vì nếu Viên Côn biết, người trong tay Thanh Hùng không phải ta.” Hồng Tuấn nói, “Lý Cảnh Lung đi cứu người tâm tư sẽ khác. Viên Côn cực kỳ cẩn thận, khi hắn nhìn trộm tương lai, xuất hiện chuyện khác thường sẽ dễ dàng lộ sơ hở. Một khi hắn phát hiện, chú ý của hắn sẽ chuyển đến chỗ ta, khả năng xảy ra biến số rất cao.”
Triều Vân nhìn xung quanh, cảnh giác nói: “Chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện sao?”
Hồng Tuấn khoát khoát tay, nói: “Ta không biết, cẩn thận vẫn tốt hơn.”
___________________________________________
Âm trung thôi thủ: Âm thầm thúc đẩy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.