Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 209: Nộ hải thao thiên




Lý Cảnh Lung từ lâu về trước đã tưởng tượng ra cảnh phải đối đầu với Viên Côn – lần đầu Cừu Vĩnh Tư nhắc, cho đến ngày mà Hồng Tuấn bị tập kích, một khi xác định người ra tay là Thanh Hùng, với quan hệ của Viên Côn và Kim Si Đại Bằng, thì kẻ chủ mưu phía sau nhất định là Yêu Vương được coi là ‘nhìn thấu thiên cơ’ này.
Biết đối thủ của mình trong tương lai sẽ làm gì, vô luận là đơn đả độc đấu hay là hiệp lực xông lên, thì đều khó giải quyết, hơn nữa còn tự tạo ra những giả thiết vô cùng mâu thuẫn: Địch nhân biết kết quả trận đánh, nếu là thua thì không cần đánh, mà chú định sẽ thắng thì chính mình lần này sẽ không phản kháng, dù sao không ai nắm chắc thắng thua.
Viên Côn theo dõi bọn họ, đi vào trong thần điện, nghĩ vậy chỉ cần hắn động thủ, ba người dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng chỉ có kết cục thất bại, nói cách khác, hiện giờ chỉ có thể nhận thua.
“Ngươi sẽ nhận thua.” Viên Côn lạnh lùng đáp.
Hồng Tuấn bỗng nhiên nhìn về phía Lý Cảnh Lung, cực kỳ nghi hoặc.
Lý Cảnh Lung đang chờ câu trả lời này, lại nhướn mày, “Sau đó thì sao.”
“Sau khi nhận thua, ngươi sẽ để tên này đi lấy Kim Cương tiễn, rồi cùng Hồng Tuấn liên thủ đánh lén ta.” Viên Côn chỉ về phía Vũ Châu,
Lý Cảnh Lung lộ ra vẻ mặt tươi cười giảo hoạt, “Nếu ta không nhận thua, cũng không đánh lén? Thì chẳng phải ngươi đoán sai rồi sao?”
Viên Côn im lặng không đáp, Lý Cảnh Lung quan sát sắc mặt Viên Côn, lẩm bẩm: “Ta nghĩ, ta hiểu được.”
Viên Côn bị câu này của Lý Cảnh Lung đánh cho trở tay không kịp, thậm chí hắn chưa ngẫm nghĩ, đã để lộ một phần chân tướng của cái gọi là ‘nhìn thấu thiên cơ’, Lý Cảnh Lung từ mấy câu ngắn ngủi này đã đoán được, Viên Côn nhìn thấy tương lai nhưng không phải khi mọi chuyện đã xong xuôi, tương lai được ấn định, mà là cực kỳ hỗn độn, chia ra nhiều hướng!
Nói cách khác, Viên Côn dù đoán được trận này có thắng thì hắn cũng không đoán được toàn bộ quá trình sẽ như thế nào.
“Ngươi không trông thấy tương lai thực sự.” Lý Cảnh Lung lẩm bẩm, “Chỉ có thể nhìn thấy ‘khả năng’, ta đoán có đúng không, Côn Thần? Chí ít hiện giờ, ngươi đoán sai rồi.” Nói xong hắn rút Trí Tuệ kiếm chỉ vào Viên Côn.
Viên Côn lạnh lùng nói: “Mọi chuyện không quan trọng,  chí ít ta nhìn thấy cái chết của ngươi, Lý Cảnh Lung ngươi muốn biết chết là thế nào không?”
Hồng Tuấn bỗng nhiên giật mình, Lý Cảnh Lung nhếch miệng, nói: “Nói cho ta, ta chết thế nào?”
“Hai quân giao chiến, chủ soái luôn chết vì… lắm lời.” Viên Côn thấp giọng nói, sau đó hắn bất động thanh sắc lùi về sau một bước. Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn nhìn chằm chằm động tác của Côn Thần, chỉ chờ hắn vừa ra tay sẽ phản ứng, ngay trong khoảnh khắc, hai người đồng thời xuất thủ!
Khi Viên Côn lùi lại, hắn phi thân bay lên không trung ngay sau đó hóa thành hình dạng như thủy ngân, nhanh chóng biến đổi, thành một con cá lớn.
Lý Cảnh Lung quát: “Triệu Tử Long lấy Kim Cương tiễn! Hồng Tuấn dùng Ngũ Sắc Thần Quang vây khốn nó!” Sau đó cùng Hồng Tuấn xông lên, thừa dịp Cự Côn biến đổi chưa xong đánh lui nó lại.
Hồng Tuấn mở Ngũ Sắc Thần Quang, cầm Mạch Đao cùng Lý Cảnh Lung xông lên, Lý Cảnh Lung điều khiển Tâm Đăng dồn sức đẩy lên cực hạn, Tâm Đăng trong thần điện tỏa sáng như ánh mặt trời, mà lúc này Nhiên Đăng phía sau có cảm ứng cũng tỏa cường quang.
Phật quang từ bốn phương tám hướng trong Thần điện bắt đầu cộng minh, Lý Cảnh Lung nâng ánh sáng Tâm Đăng lên, hóa thành liệt hỏa có hình dạng, lượn lờ trong không gian nhỏ này. Cự Côn biến hình bị bạch hỏa thiêu đốt, gào thét lùi về sau. Hồng Tuấn bung tay, Ngũ Sắc Thần Quang phủ khắp đất trời mở ra, vây khốn Côn Thần, hóa thành một cái lồng.
Viên Côn biến hình được một nửa, như chưa vượt được sông, vẫn còn đang ở giữa, chỉ một chốc nữa sẽ song, đúng lúc Lý Cảnh Lung nhận ra, vô số quang hỏa bạch sắc như trường tiên từ trong tay Lý cảnh Lung vung ra, lại uốn lượn như rắn, ngàn vạn bay vụt đến, cuốn lấy toàn thân còn chưa biến hình xong của Côn Thần. Ngũ Sắc Thần Quang hóa thành vách chắn, toàn lực nhốt nó lại.
Côn Thần không ngừng lui lại, đâm vào thông đạo, vách động rung chuyển, đá trên đỉnh ầm ầm rơi xuống.
Vũ Châu thừa cơ quay ngươi, lao đến tượng Bất Động Minh Vương, giơ tay tóm lấy Kim Cương tiễn! Mà khi hắn nắm lấy Kim Cương tiễn, toàn thân Bất Động Minh Vương bộc phát kim quang, cuốn về phía Vũ Châu! Toàn thân Vũ Châu bị kim hỏa đốt bỏng, đau đớn kêu to.
Hồng Tuấn, Cừu Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn khi lấy pháp khí đều phải chịu dựng kim hỏa thiêu đốt, Vũ Châu không thu tay nổi đành căn răng chống đỡ, Lý Cảnh Lung quát: “Cố gắng lên!”
Tâm Đăng quang mang không ngừng thiêu đốt Cự Côn, quá trình biến hóa của Viên Côn bị chặt đứt, mấy lần muốn thoát khống chế, lại bị Tâm Đăng như giòi trong xương, điên cuồng tấn công, nó lập tức hống lên mấy tiếng kinh thiên động địa! Lại giãy dụa trên vách đá, nhưng không thoát nổi Ngũ Sắc Thần Quang và Tâm Đăng.
“Còn chưa được sao?” Lý Cảnh Lung phẫn nộ quát.
Vũ Châu tóm lấy Kim Cương tiễn, dùng cạn kiệt sức lực nhưng không lấy được nó xuống, Côn Thần hung hăng húc vào vách động trong thần điện, tượng yêu quái liên tiếp sụp xuống, vang động từng trận! Côn Thần như một con cá mắc lưới cạn, dùng toàn lực vùng vẫy để thoát ra.
Lý Cảnh Lung cắn răng tách rời Tâm Đăng, toàn thân nóng rực, hắn muốn đợi khi Côn Thần khinh địch, làm cho nó bị trọng thương mà ở lại chỗ này. Đây là khả năng duy nhất để tạo ra biến số, chri sợ Hồng Tuấn không đành lòng, việc gần xong lại buông tha Côn Thần. Không ngờ Hồng Tuấn còn ra tay mạnh hơn Lý Cảnh Lung, dùng Ngũ Sắc Thần Quang vây khốn  Côn Thần, rồi trực tiếp quăng mạnh nó vào tường đá.
Lý Cảnh Lung quát: “Đừng buông nó ra!”
Cự Côn vốn tính toán từ trước, trong lòng bắt đầu sợ hãi, nó vốn định một mẻ hốt gọn cả ba người, nhưng không ngờ bị nhốt trong Ngũ Sắc Thần Quang không thể động đậy. Thực tế sở trường của Viên Côn là nhìn thấu tương lai – như ở Long Môn sơn địa mạch, nhờ hắn chỉ điểm, Lý Cảnh Lung mới đánh bại được Tửu Sắc Tài Vận.
Mà ngoài điểm ấy ra, làm đại yêu quái, Viên Côn không có võ thuật như Chiến Tử Thi Quỷ Vương, lại không có vuốt nhọn như Thanh Hùng, biến thân một nửa bị nhốt lại đúng là không làm gì được Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung! Qua một lúc nó bắt đầu kinh hoảng, càng giãy dụa kịch liệt hơn.
“Hồng Tuấn!” Côn thần gầm lên, “Ngươi muốn giết ta?!”
Lý Cảnh Lung chăm chú quan sát, Tâm Đăng không ngừng thiêu đốt yêu quái trong trạng thái kia, mỗi khi Côn Thần định dồn lực tung một đòn, Lý Cảnh Lung cũng vận lực cho nó một chiêu! Côn Thần muốn phá vây nhiều lần nhung đều bị Lý Cảnh Lung cưỡng chế lại.
“Hồng Tuấn…” Vũ Châu yếu ớt nói.
Hồng Tuấn bỗng nhiên quay đầu, thấy Vũ Châu nắm Kim CƯơng tiễn, toàn thân bị kim hỏa không ngừng thiêu đốt!
Hồng Tuấn vội hô lớn: “Cảnh Lung!”
Lý Cảnh Lung liếc nhìn trong lúc cấp bách, tâm niệm thay đổi thật nhanh, trong đầu có vô số phán đoán – Chuyện này không hợp lý! Cừu Vĩnh Tư và Hồng Tuấn lấy pháp khí không phải như vậy!
Vì thân phận yêu tộc? Nhưng Hồng Tuấn là yêu! Vậy người kế thừa pháp khí này là ai? Lục Hứa? A Sử Na Quỳnh? Không… Trước hết phải cứu Vũ Châu, Lý Cảnh Lung rơi vào tình thế rất khó lựa chọn, phải vừa duy trì pháp thuật để cùng Ngũ Sắc Thần Quang hàng phục Côn Thần, nhưng tiếp tục như vậy Vũ Châu sẽ bị kim hỏa thiêu chết!
Làm sao bây giờ!
Quyết định của hắn thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng, Lý Cảnh Lung tự nhủ.
Coi như ta không may.
“Ta đi cứu hắn! Em cố gắng chịu đựng!” Lý Cảnh Lung gầm một tiếng, chớp mắt đã bứt ra ngoài.
Tâm Đăng rút  đi, Hồng Tuấn vội dồn lực vào Ngũ Sắc Thần Quang, nhưng Cự Côn sợ nhất Tâm Đăng, ánh sáng kiềm chế được thuật biến hóa của nó, sau một khắc, Tâm Đăng rút về, thân thể như thủy ngân của Côn Thần dâng lên.”
“Ngươi xong rồi.” Viên Côn giận dữ hét lên.
Hồng Tuấn cắn răng dốc toàn lực, sau lưng hiện ra hình ảnh Phượng Hoàng, nhưng Cự Côn đã biến hình xong. Nó há miệng gào thét, trong miệng có nộ hải Bắc Minh cuồn cuộn, bắt đầu ào ào tuôn ra.
Lý Cảnh Lung phi thân tới trước Vũ Châu, Vũ Châu bị kim quang của Bất Động Minh Vương xuyên qua toàn thân, trong miệng, mắt đều bắn ra hỏa diễm, đau đớn không chịu nổi. Trên tay Lý Cảnh Lung hiện ra Tâm Đăng, ấn lên tay Vũ Châu muốn giúp hắn thoát ra. Ầm ầm nổ vang, như khai thiên lập địa, xuyên qua ý chí của hắn.
Hắn ở trong bạch quang nhìn thấy hai người đứng trước mặt, một trái một phải, một người mặc  kim giáp một người mặc ngân giáp.
“Trí Tuệ Kiếm…”
“Cái gì?!” Lý Cảnh Lung hô.
Cùng lúc đó, trong miệng Cự Côn, nộ hải tuôn ra, trời sập.
Hồng Tuấn chỉ cảm thấy mọi thanh âm xa dần, Ngũ Sắc Thần Quang chống được dòng nước, nhưng không chịu nổi sóng biển trong nộ hải Bắc Minh như bài sơn đảo hải xô tới, đẩy văng Ngũ Sắc Thần Quang, nước biển rét lạnh rót đầy sơn động.
Bốn phía tĩnh mịch, trong tai, miệng, mũi Hồng Tuấn toàn nước biển, đầu óc trống rỗng, toàn bộ thần điện hóa thành động sâu dưới biển, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cự Côn phá hủy nửa sơn động, lam quang từ trong miệng bắn ra, cắn xuông đầu Hồng  Tuấn.
Hồng Tuấn không kịp chuẩn bị, lúc ngửa ra sau, Vũ Châu khó khăn hóa thành cá ‘vù’ một tiếng bơi tới, ngậm lấy vai hắn cố gắng kéo ra.
Trong hang động vô cùng im ắng chỉ có tiếng bọt khí, Hồng Tuấn bơi không giỏi, trong phổi toàn nước biển cố gắng giãy dụa, Vũ Châu hóa thành người, từ phía sau ôm lấy hắn, kéo tay để hắn tự bơi.
Lý Cảnh Lung chìm trong nước, toàn thân toả ra kim quang, đã bất tỉnh nhân sự.
Thánh sơn Nhược Nhĩ Cái, mặt trời đỏ mọc lên, đồng tuyết trắng ngần vạn dặm, mênh mông bát ngát.
Một tiếng vang nhỏ, tầng băng sụp đổ, thác nước đứt ngang, kình khí bay ra phi đao xé giấy, biến mất không dấu vết. Ngay sau đó từ trong lòng núi chém ngang cả tòa núi thành hai đoạn, đỉnh núi nghiêng nghiêng trượt xuống, lại vang lên một tiếng, khiến tuyết lở khắp nơi, nước biển tuôn ra.
Một đuôi Cự Côn bay lên tận trời, dưới ánh mặt trời lóa mắt để lại một vệt sáng.
“Hồng Tuấn!” Vũ Châu hô lớn.
Hồng Tuấn nằm trên mặt đất, hôn mê, Ngũ Sắc Thần Quang hao phí toàn bộ sức lực của hăn, đạo đao khí cuối cùng kia là dùng hết tu vi của hắn. Ngọn núi đứt đôi, nước biển tuôn ra, đẩy hắn xuống chân núi, Cự Côn từ trên không quay người muốn đập xuống, Vũ Châu chạy như điến, lao tới chỗ Hồng Tuấn.
Khi Cự Côn gào thét lao xuống, đột nhiên từ đỉnh núi đứt đôi, một vệt kim quang bay tới, bắn trúng bên sườn Cự Côn.
Cự Côn gầm lên, kinh thiên động địa, mắt trái phun ra huyết dịch màu lam, khi nó quay đầu thì vẩy ra xa,
Lý Cảnh Lung giương cung cài tên, giơ tay triệu hồi một đạo ánh sáng lượn vòng, hắn  gài Kim Cương tiễn lên cung, kéo cung, buông dây, tên bay đi!
Mũi tên thứ hai lao ra.
Kim Cương tiễn rời cung hóa thành một trận mưa tên phủ khắp trời, ầm ầm lao xuống mặt đất, mỗi một mũi tên đều lấp loáng như sao trời, Vũ Châu nhào vào đống tuyết, ôm đầu tránh né.
Cự Côn lại bay lên, nó bị mưa tên của Kim Cương tiễn chèn ép không lên nổi, toàn thân chảy máu, vung ra cả một vùng. Lý Cảnh Lung gầm một tiếng, vung tay, trận mưa tên như chớp lóe sao bay, quay về trong tay Lý Cảnh Lung.
Sau một khắc, Lý Cảnh Lung lại xoay người, giương mũi tên thứ ba.
Cự Côn biến đổi, đập cánh bay lên không, lại lao về phía chính diện Lý Cảnh Lung, dùng một tư thế kỳ quái lật ngược lên, một khắc này tay kéo cung của Lý Cảnh Lung run rẩy, vì trong cái miệng đầy răng nhọn của Cự Côn là Hồng Tuấn đang hôn mê.
Trong chốc lát ngắn ngủi, Lý Cảnh Lung không dám xuất tên, chỉ sợ Cự Côn dùng thân thể Hồng Tuấn chắn Kim Cương tiễn, nhưng chỉ mới do dự, Cự Côn đã vỗ sáu cánh xoay người bay lên tầng mây biến mất.
Lý Cảnh Lung trượt xuống núi, Vũ Châu từ trong tuyết chui ra ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Đuổi theo!” Lý Cảnh Lung quát.
Một con cá dài màu bạc, mang Lý Cảnh Lung bay lên.
Hàn phong lạnh thấu xương, Cự Côn đã biến mất không dấu vết, Lý Cảnh Lung tì lên con cá, hô: “Xuống dưới, tìm dọc theo vết máu! Nhất định phải tìm được nos1”
Vũ Chậu hạ thấp xuống, thấy trên nền núi tuyết trắng tinh, lưu lại vết máu của Côn Thần rơi xuống, Lý Cảnh Lung lần theo vết máu truy đuổi nhưng qua vài ngọn núi đá đen, vết máu không rõ nữa. Lý Cảnh Lung nói: “Nó không trốn xa được!”
Vũ Châu càng bay càng chậm, Lý Cảnh Lung đang định giục thì đầu Vũ Châu gục vào tuyết, ánh sáng lóe lên hóa thành nhân hình, da thịt bị thiêu đốt chảy máu, toàn thân vết thương chồng chất, hôn mê bất tỉnh.
“Triệu Tử Long?” Lý Cảnh Lung vội vàng đớ hắn lên.
Vũ Châu bị Kim Cương tiễn trong thần điện thiêu đốt, pháp lực kiệt quệ, không thể gắng gượng được nữa, Lý Cảnh Lung nhìn phía chân trời, nhíu chặt lông mày, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nâng Vũ Châu tìm chỗ tránh gió, lảo đảo mà đi.
Hồng Tuấn cảm nhận mình đang bay trên trời, cảm giác rất quen thuộc, như rất lâu trước kia, ở trong tã xóc nảy, cự điểu giương cánh, phía đông mặt trời mọc ánh nắng rực rỡ một vùng…
…Cũng như vậy trong đêm tối đến tảng sang, Kim Sí Đại Bằng quắp bao vải, bên trong bọc lấy hắn đang hôn mê bất tỉnh, bay lên Thái Hành sơn.
Hồng Tuấn hé mắt, một mảnh ánh sáng màu hồng chiếu vào tầm mắt hắn. Mặt trời chìm dần phía tây, hướng về cuối mảnh đất hoang vu, khô cằn mà yên tĩnh.
Nó từng mang hắn bay đến dãy núi phía mặt trời mọc, cũng mang hắn bay về bình nguyên lúc hoàng hôn, có cả bóng tối của màn đêm.
Một tiếng vang trầm đục, Hồng Tuấn bị ném xuống, Kim Sí Đại Bằng hóa thành Thanh Hùng, bước qua phía trước, trực tếp đi vào đại điện đã sụp đổ, kia là vương tọa của An Lộc Sơn khi trước.
“Đưa nó xuống, giam lại.” Thanh Hùng nói.
Ánh mắt Hồng Tuấn mơ hồ không rõ, cảm nhận được có người đeo còng tay xiềng chân cho hắn, rồi kéo hắn rời khỏi đại điện.
Mắt trái Viên Côn là một hốc máu, không ngừng chảy dọc theo gương mặt tái nhợt của hắn, hắn lảo đảo đi đến, Thanh Hùng lẳng lặng nhìn xem, cũng không đến đỡ.
Thân thể Viên Côn vết thương chồng chất, máu chảy đã khô lại.
“Ngươi muốn giết nó?” Thanh Hùng không tin được.
Viên Côn không trả lời, Thanh Hùng bỗng nhiên gầm lên giận dữ: “Cút cho ta!”
Khí diễm của Bằng Vương bộc phát, quét sạch phế điện, kình khí hất văng Viên Côn ra ngoài, đập vào cột trụ.
___________________________________________
Nộ hải thao thiên: Biển giận ngập trời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.