Thiên Bằng Tung Hoành

Chương 13: Thiên cao vân đạm thổ mộc hưng




Sắc trời xanh ngắt, mấy trăng phiêu đãng, hiếm khi trời đẹp thế này, khiến lòng người cũng thoáng đãng. Nhạc Bằng cũng như thời tiết, hết sức thoải mái, đúng như câu thơ cổ “Thâu đắc phù sinh bán nhật gian” . Cả buổi trưa gã rong chơi trên thinh không, mặc lòng hòa vào thiên địa.
Sắc trời như lòng người, trời sầm lòng người buồn bã sầu lo, trời trong lòng người thoáng đãng. Dù gặp chuyện xui xẻo gì mà đứng trước sắc trời xanh ngắt vạn dặm cũng xua tan hết bóng đen ám ảnh.
Nằm trên mây mặc gió cuốn đi, quả thật khiến lòng người sảng khoái, thư thái.
Thỉnh thoảng có một dám mây trắng chạm vào thân thể Nhạc Bằng, khiến gã mát lạnh, càng thư thái hơn.
Bất quá chỉ mình gã nghĩ vậy, người khác đều không hề, Trần Anh Hữu còn nghĩ ngược lại.
“Tên điên đó tưởng mình đang phiêu lưu trên biển chắc? Hay tưởng mình nằm dưới ánh nắng Địa Trung Hải, định tắm nắng kiểu trên bãi biển Hawaii nữa chứ. Bây giờ là mùa đông ở đông bắc Trung Quốc, lạnh đến độ nhổ nước bọt cũng biến thành băng kia.”
“Dù là mùa hè, nước miếng của ngươi cũng không thể rơi xuống đất. Trên độ cao một vạn mét, nước sẽ nhanh chóng bốc hơi.”
Thính giác Nhạc Bằng cực kỳ linh mẫn, tuy hai người cách nhau hai dặm nhưng gã vẫn nghe rõ những lời Trần Anh Hữu ba hoa chích chòe, bèn hứng trí đáp trả một câu khiến Trần Anh Hữu suýt phát cuồng.
Trong số người quen biết Nhạc Bằng, chỉ mình Trần Anh Hữu thích nói xấu gã sau lưng, nhưng những lời lèo nhèo đó đều được đáp trả đầy đủ. Nói xấu sau lưng không xong, tưởng tượng cũng không ổn, Sưu Thần đại pháp của Nhạc Bằng luôn soi được ý nghĩ thật sự của hắn. Thậm chí Trần Anh Hữu mới nảy ra ý định, Nhạc Bằng đã đoán được cách tư duy. Nhưng không ai muốn tính toán mấy việc vặt này, Nhạc Bằng không buồn để ý, Trần Anh Hữu dù muốn tính toán cũng không được.
Trên không hiện giờ chỉ có Nhạc Bằng và Trần Anh Hữu. Bởi trừ Nhạc Bằng, chỉ còn Trần Anh Hữu cùng Hà Động Lượng tu luyện đến cảnh giới phi không. Trần Anh Hữu sớm luyện đến mức ngự kiếm phi hành, còn Kim cương bàn nhược giới thần thông của Hà Động Lượng mới chỉ đơn giản nổi trên không mà thôi. Công lực cả hai không cách nhau bao nhiêu nhưng phương hướng tu hành khác biệt, vì thế Hà Động Lượng không tham dự vào trò đi dạo trên không này.
Trần Anh Hữu cực độ bất mãn tính lười của Nhạc Bằng. Hắn không đủ tư cách chỉ trích, gần đây đời sống buồn chán đến nhạt nhẽo, Nhạc Bằng trừ rong chơi thì đi tìm Diêu Tranh cùng dạo phố, ăn hàng. Những đích tiết mục nghiệp dư của hắn chuyển hướng sang tổ chức thế lực riêng: lập một công ty, nuôi một toán đàn em, mỗi ngày trừ ăn ăn uống uống, không chịu làm gì nghiêm chỉnh. Đối với một bán yêu kinh qua hơn hai trăm năm sinh tử bi hoan, thì đây là những tháng ngày an tĩnh trong mơ.
Đi học, đi chơi, tùy tiện đi dạo phố, nhàn rỗi thì bày trò đùa chơi. Ăn hàng, uống rượu, đánh bạc, cưa gái… những tháng ngày thật thoải mái.
Nhưng vấn đề là gì? Muốn có “tâm tình đời sống thoải mái” tất phải không lo lắng đến an toàn bản thân, Trần Anh Hữu lúc nào cũng canh cánh không biết lúc nào sẽ bị một đám nhân mã vây giết. Nghĩ đến khả năng này, hắn lại lạnh người, lấy đâu ra nhã hứng nữa? Nhạc Bằng đắc tội quá nhiều người, khiến cả hắn cũng thành nạn nhân bị liên lụy. Tuy không đến mức lấm lét như chuột bò qua đường nhưng lúc nào cũng lo lắng khôn nguôi.
Hiện đang ngự kiếm phi hành, trán gã nổi gân xanh, đàm thoại vừa rồi thế nào cũng bị Nhạc Bằng dùng bạo lực trấn áp. Hiện tại Diêu Tranh không ở đây, có cô còn giúp rập được đôi điều. Hắn tuyệt đối không dám đuổi theo lải nhải, chỉ biết ở xa lẩm bẩm một mình.
Phù Vân tiên xá cách đó không xa. Hà Động Lượng, Phương Tịch Tà, Diêu Kính đều có mặt, mọi công trình đều bị phá hoại nghiêm trọng, Diêu Tranh và Mạc Nghiên Tuyết đều không vui nên hôm nay không tới. Khổng Vi Vi, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi, Hách Dao nói rằng công ty yêu cầu phải luyện tập nên mấy hôm này không tới. Sau lưng họ hình như còn thế lực tiềm tàng, lúc trước mấy lần thoát khỏi tập đoàn yêu quái truy sát, đủ thấy thế lực này khá mạnh. Họ không muốn nói, Nhạc Bằng cũng mặc, thật ra họ còn bao nhiêu bí mật chưa tiết lộ?
Tất cả đều nhàn rỗi, trừ tu luyện ra, mỗi ngày trôi qua rất bình thường, Nhạc Bằng và Trần Anh Hữu đi dạo trên không, Hà Động Lượng, Diêu Kính cùng Phương Tịch Tà tạm thời làm khán giả.
Ngự phong phi hành là một đạo thuật cơ bản, không cần dựa vào pháp thuật, pháp bảo, chỉ dựa vào một ngụm chân khí bay trên không, tạm coi là “đắc đạo”. Tu luyện đến cảnh giới này sẽ cải biến bản chất sinh mệnh, thêm một tầng nữa sẽ có biến hóa. Trong thành phố phương bắc Trung Quốc này, không mấy người thực hiện được, đương nhiên yêu quái không tính.
Nhạc Bằng dùng pháp thuật che giấu thân ảnh, tránh không bị những người vô tình nhìn lên không phát hiện, liền mặc cho khí lưu trên không thổi đi mọi nơi. Đối với những sinh linh khao khát thinh không, có thể lơ lửng trên trời là mộng tưởng cả đời, Nhạc Bằng thì coi điều đó là bình thường, tuyệt đại thời gian gã không đặt chân xuống đất, bản năng trời sinh đủ cho gã ngạo thị thiên hạ.
Như hiện tại gã mặc cho gió đẩy đưa, thật sự là hưởng thụ.
“Tôi hâm mộ Nhạc Bằng quá, cả Trần Anh Hữu cũng đạt đến mức đó. Không biết khi nào tôi mới tu luyện đến mức ngự kiếm phi không.”
Phương Tịch Tà cũng tu luyện phi kiếm, ngước nhìn hai người ngoài xa, một theo gió trôi nổi, một lấp lánh hào quang quanh người, không giấu được nỗi sùng bái trong lòng, hai mắt gần như nheo lai, thầm nhủ khi mình đạt đến cảnh giới đó sẽ thế nào.
Hà Động Lượng không sao nhưng Diêu Kính không chịu được tư thái sùng bái của Phương Tịch Tà.
“Muốn tu luyện phải trả giá. Bắt cá trong vực sâu, phải mau dệt lưới, đạo lý nào lẽ nào mi không biết? Cả ngày chỉ muốn há miệng chờ sung, làm gì có thành quả?”
“Lớn hơn hai tuổi thì được lắm mồm thế hả, tu luyện? Có loại tu luyện nào không tốn thời gian. Tôi hâm mộ người khác cũng là tạo cho mình động lực tiến lên. Chi bằng, Diêu Kính, giúp tớ làm bài tập tiếng Anh, tớ đi tu luyện.”
Dứt lời Phương Tịch Tà quẳng một cuốn bài tập xuống, chuẩn bị bỏ đi.
“Quay lai, quay lại ngay, ta đời nào giúp mi làm bài tập.”
Thấy Phương Tịch Tà muốn chạy, Diêu Kính không nói thêm câu nào, sáu đạo định thân phù xuất hiện, định giữ đối phương lại.
Gần đây Phương Tịch Tà rất thân với Trần Anh Hữu, thu được không ít lợi ích, thỉnh thoảng được Nhạc Bằng chỉ điểm, tu hành tăng thêm một mức, có cách ứng phó với định thân phù.
Y niệm kiếm quyết, Tuyệt Thần xuất thủ.
Một đạo hàn quang phun ra như ngân giao náo hải, liên tiếp phá sáu đạo định thân phù. Tuy bản lĩnh thật sự của y kém hơn Diêu Kính một chút nhưng có pháp bảo linh binh phụ trợ, Diêu Kính muốn thu thập y không dễ tí nào.
“Được lắm, Phương Tịch Tà! Tiểu tử mi dám động thủ với ta? Không nể nang để xem mi chống chọi được bao lâu.”
Đội trên đầu cái danh “anh rể”, Diêu Kính tuy không vui nhưng Nhạc Bằng xác thật vì nguyên nhân này mà nể y hơn hẳn, phàm những vấn dề liên quan đến tu luyện mà y nêu ra đều được giải đáp tường tận. Dù vì tự tôn mà Diêu Kính hiếm khi hỏi.
Hiện ai cũng có một phần Giáp Tử thần thư, không thiếu thần công mật pháp, tu luyện khẩu quyết. Diêu Kính tuy không tu luyện pháp bảo nhưng luyện gần hết ba trăm sáu mươi lăm đạo thiên cương phù chú. Phù chú là tiên đạo pháp thuật cơ bản nhất, nói chung phù hợp với mọi cách tu luyện.
“Ngũ hỏa luyện yêu phù!”
Diêu Kính phất tay phát ra năm đạo hỏa quang. Dĩ phù ngự địch cũng là một thủ đoạn thường dùng.
Tuyệt Thần kiếm của Phương Tịch Tà sáng chói ngân quang, quấn lấy hỏa quang, nhất thời không phân thắng bại.
“Nhật tinh nguyệt hoa phù!” Phương Tịch Tà tuy không có linh cảm trời sinh về phí chú như Diêu Kính, nhưng nhờ Nhạc Bằng chỉ đạo, luyện Nhật tinh nguyệt hoa phù tương đối có hỏa hầu.
Một đạo phù chú do kim quang hình thành xuất hiện trước mặt y, ý niệm thôi động Nhật nguyệt tinh hoa phù đập vào Tuyệt Thần kiếm, ngân mang đại thịnh phá tan Ngũ hỏa luyện yêu phù.
Sử dụng phù chú cần phải luyện phù trước, bằng không phải chuẩn bị thời gian, Diêu Kính nhân lúc Ngũ hỏa luyện yêu phù triền cầm chân Phương Tịch Tà, sử dụng ra tuyệt chiêu khác.
“Xích hỏa phù! Chân dương ly viêm!”
Sáu mươi tư đạo xích dương phù mang theo hơi nóng ràn rạt đón lấy Tuyệt Thần kiếm quang. Tính về đạo lực, đương nhiên Phương Tịch Tà không bằng, thoáng sau, kiếm quang của y bị áp chế đến sát người, không thể động đậy.
“Ha ha, nên biết ở đây mi kém nhất, sau này nên ngoan ngoãn. Giờ đi làm bài tập cho ta.”
Diêu Kính và Phương Tịch Tà quen nhau nhiều năm, không đùa quá trớn. Thấy Phương Tịch Tà kiệt lực, y phục bị Chân dương ly viêm trên Xích hỏa phù bé vào, Diêu Kính liền thu hồi phù chú.
Hỏa quang thu liễm, thần kiếm của Phương Tịch Tà không còn áp chế, kiếm quang đại thịnh. Phương Tịch Tà mặc kiếm quang quấn quanh mình, kiếm khí lạnh buốt dập tắt mấy lưỡi lửa, vết thương trên mình chỉ còn cách dùng bản thân chân khí trị liệu.
Y buộc phải thu hồi Tuyệt Thần kiếm, xòe hai ngón tay vẽ một đạo Nhật tinh nguyệt hoa phù lên lòng tay, dán vào vết thương để tăng cường hiệu quả hồi phục.
Hà Động Lượng đã quen thấy cảnh đả đấu này, định tới giúp Phương Tịch Tà chữa thương. Hỏa long của Diêu Kính vừa tắt, một đạo hỏa diễm cường thịnh gấp trăm lần chợt sáng lên.
Loại tử sắc hỏa diễm này là dấu hiệu Nhạc Bằng phát động Tử Viêm kình.
Thật ra có chuyện gì?
Trần Anh Hữu đang đi dạo ngoài xa, chợt thấy Nhạc Bằng đột nhiên tinh mãn hẳn, rồi phát ra Tử Viêm kình hoành không chém tới, liền không hiểu mô tê gì, thầm mắng: “Thằng cha này thần kinh chắc?”
Nhạc Bằng đã đạt đến đỉnh cao có thể của tiên đạo, do con đường tu hành khác biệt, gã không tránh khỏi gặp phải cực hạn khi tu luyện tiên đạo, trừ phi hủy đi căn cơ bản thân, bằng không gã không thể tiến thêm bước nào trên con đường này.
Hiểu đạo lý đó nên gã bỏ qua ý tưởng không thực tế là tăng tiến một mức nữa, mà định quy nạp tất cả tiên đạo pháp môn mình biết thành một thể hệ riêng. Hồi phục công lực rồi, chỉ sau một tháng, gã đạt đến tu vi trước kia, thể nội không còn Thiên giới lưu ly tịnh hỏa, sức mạnh liền cao hơn năm thành, tuy không sánh được với công lực ma đạo, nhưng đủ để diệu vũ dương uy, hoành hành vô địch ở thế giới này.
Nên lo lắng của Trần Anh Hữu chỉ là trò cười với gã, thực lực là đảm bảo, gã không sợ ai tìm đến.
Ban nãy, Phương Tịch Tà và Diêu Kính đấu phép, linh giác của gã phát hiện có khí tức kì dị. Bị quấy rối, gã dựa vào thần thức, xuất ra Tử Viêm kình hòng buộc kẻ không biết điều đó hiện thân.
Trần Anh Hữu kém xa lắc nên không hiểu chuyện gì.
Bùng.
Kình khí vang động, Tử Viêm kình bị đối phương đánh tan, làn điện lưu lam thẫm liễu nhiễu trên không tiết lộ thân phận kẻ đó.
Song thủ chộp vào hư không, quanh mình Nhạc Bằng, Tử viêm liễu nhiễu. Tử Viêm kình tụ tập lại rồi hóa thành một đóa hỏa diễm liên hoa. Gã đứng trên hỏa liên, toàn thân chìm trong hộ thân khí kình tím sẫm, chăm chú nhìn thiếu niên mới hiện thân.
Ngao Phương, thiếu niên Long tộc, Đấu Thần Tướng.
Hai người từng gặp mặt một lần, coi như người quen.
Long Vương động kình của y vừa hay là khắc tinh của Tử Viêm kình, muốn phá thần công của Nhạc Bằng, không chỉ cần sức mạnh mà cả thuộc tính chân khí phù hợp.
“Thích ẩn tàng thế này không phù hợp với thân phận của các hạ.”
“Thích dùng bạo lực hình như cũng quá ác liệt.”
Nhạc Bằng và Ngao Phương đối thoại đơn giản, chẳng qua là màn đầu, không ai chịu lép về lời lẽ.
Nhạc Bằng qua lời Trương Vũ cũng biết đôi điều về nội bộ Kháng Ma liên minh, hiểu sơ sơ thân phận Ngao Phương. Trào phúng đối phương nhưng thật ra gã cũng tự trào luôn bản thân.
“Không phải thân phận gì, chỉ là thói quen thôi. Ẩn tàng thân phận lai vãng nhân gian, thần tộc nào cũng làm thế. Trên thế giới này, có được sức mạnh hơn hết chưa hẳn là chúng tôi.”
Mục đích đến đây không phải để sinh sự, mà để kết bạn nên Ngao Phương giải thích sơ qua về hành vi, nhằm làm dịu đi bầu không khí.
“Hừ, các hạ đến đây làm gì?”
“Có người nhờ tại hạ thiết kế kiến trúc, chủ nhà chính là Nhạc huynh, có phải không?”
Trang phục lần này của Ngao Phương hơn xa lần trước, mặc áo thể thao hình như là hàng hiệu, khí tức thoảng qua mùi nước biển, tuy nhìn dáng vẻ giống học sinh tiểu học mới tập thể thao xong, chuẩn bị về nhà ăn cơm.
Ngao Phương là ấu long chưa đầy năm trăm tuổi, ở Long tộc vẫn là trẻ con. Nhưng với một sinh vật, năm trăm năm đủ tích lũy mọi kinh nghiệm sống, trò chuyện mấy câu liền chuyển chủ đề sang những thứ dễ có tiếng nói chung.
“Vậy hay lắm, vô cùng hoan nghênh, mời vào trong nhà trò chuyện.”
Nhạc Bằng không thích thể hiện tình cảm liền chụp nhẹ lên không, kéo Trần Anh Hữu đến như bắt gà. Việc gì cũng cần tìm đúng người, về phương diện này, Trần Anh Hữu hơn xa gã.
“À, xin chào, tôi là Trần Anh Hữu, rất vui được gặp bạn.” Tuy không hiểu vì sao Nhạc Bằng quen biết thằng nhóc này, nhưng bán yêu quái tinh minh cực độ, biết rằng có thêm bằng hữu là thêm quan hệ, hắn cực kỳ thích kết giao với bất kỳ ai.
Nhạc Bằng tùy ý phát trảo, Trần Anh Hữu không tránh được đã đành, cả hộ thân phi kiếm Tụ Huỳnh cũng không ngăn nổi. Ngao Phương cực lực áp chế nhưng nụ cười vẫn hiện lên môi.
Cảm giác không được thỏa đáng, Nhạc Bằng quăng vật trên tay xuống, thu Tử Viêm kình lại, mời Ngao Phương vào Phù Vân tiên xá nghỉ chân.
Trần Anh Hữu cưỡi phi kiếm dẫn đường, Ngao Phương và Nhạc Bằng đi trên không nhe đi dạo trong sân sau nhà, tiêu tiêu sái sái bám theo.
Ba người cùng ngự không, quay về vân xá được Hà Động Lượng khống chế hạ xuống đón khách. Mấy người gặp mặt liền hàn huyên một hồi, giới thiệu xong xuôi mới đi vào chính đề.
Tuy chưa ai gặp Ngao Phương (lúc trước Nhạc Bằng không hé răng về việc thần tộc Đấu Thần Tướng) nhưng y có năng lực làm quen siêu cường, nhanh chóng thân thuộc với bọn Hà Động Lượng.
Chính đề bắt đầu, Ngao Phương trực tiếp đi vào những việc quan trọng.
“Kháng Ma liên minh muốn mời Nhạc Bằng huynh gia nhập, điều kiện thế nào cũng được. Hơn nữa mời chư vị gia nhập tổ chức Kháng Ma liên minh, điều kiện có thể bàn bạc.”
Hơi ngẩn người, Nhạc Bằng có hảo cảm với tính thẳng thắn của Ngao Phương. Hà Động Lượng, Diêu Kính, Phương Tịch Tà, Trần Anh Hữu mừng ra mặt với đề nghị đó.
Trong xã hội hiện đại, tu hành giả nào không có tổ chức chống lưng đều gặp vô vàn khó khăn: cừu gia, chướng ngại tu hành, phiền hà lúc sinh hoạt, cả việc không có đất dụng võ. Trừ phi sa vào con đường phạm tội, bằng không sẽ rất gian nan khi sống cùng người bình thường.
Thi thoảng mới xuất hiện cũng sẽ bị yêu quái hoặc những thế lực khác chèn ép. Trừ phi có thể đơn độc đối kháng bất kỳ thế lực nào, gia nhập một tổ chức nào đó là lựa chọn tất yếu, vừa không phải bán mạng vừa có thể bảo đảm đời sống không bị quấy nhiều, hơn nữa có thể cải thiện mức sống. Tổ chức nào cũng có nền tảng kinh tế rất vững, đủ cung ứng cho thành viên sống sung túc.
Tổ chức cho các tu hành giả nhân loại chọn rất nhiều, Thánh Thổ và Lục Cực thiên đều chiêu thu thành viên nhân loại, nhưng dù gì cũng không sánh được với Kháng Ma liên minh.
Trừ sáu thế lực lớn nhất toàn cầu gồm Liên minh quốc tế yêu quái, Đô thị yêu quái phúc lợi tổ, Ẩn giả, Lục Cực thiên đạo và Thánh Thổ tập đoàn, Kháng Ma liên minh, còn có vô số tổ chức nhỏ và trung bình, nhưng quy mô kém xa.
Tuy tự lập tổ chức cũng là một lựa chọn nhưng Nhạc Bằng tuyệt đối không thích kiểu phiền hà đó.
Gã không nói, Hà Động Lượng lại ho khẽ.
“Không biết chúng tôi có phải là phần phụ thuộc của Nhạc Bằng khi gia nhập Kháng Ma liên minh? Theo tôi biết, Kháng Ma liên minh chiêu thu thành viên rất nghiêm khắc, còn phải trải qua khảo hạch, chúng tôi dựa vào đâu mà được gia nhập?”
Hà Động Lượng tự nhiên rất hứng thú gia nhập tổ chức tu hành lớn nhất toàn cầu, nhưng nếu chỉ vì Nhạc Bằng mới được phép thì tự tôn của y không chấp nhận kiểu ban ơn đó.
“Không, huynh đệ được gia nhập là dựa vào thực lực, những người khác không được. Họ tuy tiềm lực không tệ nhưng muốn thành thành viên còn phải qua huấn luyện. Dù huynh đệ cũng phải qua khảo hạch như quy định mới xác định xem có đủ khả năng thành thành viên chính thức chăng.”
“Mỗ lại muốn biết chúng ta có điều kiện gì để đàm phán? Mỗ không cần ai thừa nhận thực lực, không thích bị ai chỉ huy, không hiểu Kháng Ma liên minh có ý gì?”
Nhạc Bằng thản nhiên hỏi.
“Mười ba thành viên chủ chốt không quản đến việc gì cụ thể, hơn nữa không nhúng tay vào những việc không liên quan đến cân bằng xã hội nhân loại. Tại hạ thấy Nhạc huynh không hợp, tính chất tổ chức này cũng không thể để huynh tham gia. Còn thành viên chính thức của Kháng Ma liên minh phân thành bốn cấp: sơn, hải, phong, vân; tại hạ định mời Nhạc huynh là thành viên thứ hai mươi sáu của chữ Sơn. Không hiểu ý huynh thế nào?”
“Nói rõ một chút được không?”
Vẻ mặt thản nhiên, Nhạc Bằng tùy ý hỏi một câu.
“Thành viên chữ Sơn chỉ cần không công kích Kháng Ma liên minh, không trở thành sát nhân cuồng ma, cơn bản không bị ước thúc gì. Chúng tôi chỉ không muốn có một địch nhân như Nhạc huynh mà thôi.”
“À!”
Nhạc Bằng thoáng nở nụ cười, minh bạch kiểu dàn xếp này, dù không đáp ứng cũng phải đưa ra hứa hẹn gì đó, bằng không sẽ phải đối diện với uy hiếp từ Kháng Ma liên minh.
Bất quá Ngao Phương rất thích hợp làm thuyết khách, về phương diện nào cũng hướng Nhạc Bằng đến lựa chọn có lợi nhất. Nếu mình gã, Ngao Phương không dám chắc nhưng thêm vào điều kiện có lợi cho Hà Động Lượng, Diêu Kính thì sự tình có nhiều đất thương lượng hơn.
Chính như Ngao Phương hồi đáp Hà Động Lượng, thực lực của họ cũng là một nguyên nhân để Kháng Ma liên minh tiếp nhận. Có thêm một toán hảo thủ, đối với Kháng Ma liên minh là một nguồn bổ sung quan trọng. Tuy là tổ chức mạnh nhất thế giới, thực lực chỉnh thể của Kháng Ma liên minh vãn không bằng yêu ma giới. Tất cả đang ở trong trạng thái cân bằng.
“Nghe cũng được, nhưng mỗ còn phải hói ý kiếm một nhân vật trọng yếu.”
“Nhạc huynh cứ từ từ, nhưng Hà Động Lượng, huynh đệ đã quyết định chưa?”
“Tôi đương nhiên hy vọng gia nhập Kháng Ma liên minh, phải nắm vững cơ hội này.”
Xã hội hiện giờ, thông tin thống suốt, thêm nữa tu hành giả có các pháp thuật tìm hiểu, Hà Động Lượng được coi là lớp mới nổi, dù không có Nhạc Bằng, y cũng nằm trong kế hoạch thu hút của Kháng Ma liên minh. Gần đây Kháng Ma liên minh phát triển các tổ chức ngoại vi, tăng cường giao hảo với các giáo phái, môn phái, Hà Động Lượng vốn ngưỡng mộ Kháng Ma liên minh, song phương lập tức hợp ý nhau.
“Vốn việc gia nhập Kháng Ma liên minh cần phải qua bồi dưỡng, nhưng thực lực của huynh đệ đã vượt qua tiêu chuẩn nhập tuyển, nên chỉ cần thông qua một lần trắc nghiệm nội bộ. Hơn nữa huynh đệ hiện là học sinh năm thứ ba trung học phổ thông, khi tốt nghiệp sẽ được tổ chứ dàn xếp đi du học ở đại học chỉ định, sau này có đủ khả năng làm nhiệm vụ. Mọi phí dụng sẽ do Kháng Ma liên minh phụ trách. Bình thường sẽ có lương cao, khi đi thi hành nhiệm vụ lại có chi phí riêng. Hơn nữa khắp toàn cầu, dù là ở Âu Mỹ phồn hoa hay rừng rậm Nam Phi hoang vu đều có nhân viên của tổ chức lo lắng chu cấp. Huynh đệ có thể tận dụng nguồn tin tức khổng lồ của tổ chức và quan hệ rộng, nếu đứng ra kinh doanh sẽ được mượn những khoản tiền không cần trả lại…”
“Đãi ngộ quá được, tôi có thể tham gia chăng? Luận thực lực tôi tuyệt đối không kém hơn lão Hà.” Nghe nói nhiều lợi ích như vậy, Trần Anh Hữu muốn nhảy cẫng lên, quên béng thân phận bán yêu của mình. Kháng Ma liên minh không hoan nghênh những sinh mệnh hỗn tạp huyết thống nhân loại và yêu quái.
“Xin lỗi, nếu huynh đệ có thể luyện công pháp chuyển hóa thể chất thì sẽ cân nhắc.”
Ngao Phương tuy muốn chiêu lãm nhân tài, cũng không muốn đắc tội với Trần Anh Hữu quan hệ chặt chẽ với Nhạc Bằng, nhưng nguyên tắc không thể nhượng bộ.
“Không hiểu là công pháp gì?”
Dù biết loại công pháp đó thường khiến công lực đại tổn, không đủ bù vốn bỏ ra nhưng Trần Anh Hữu vẫn muốn thử vận may, khao khát hướng về “nhân loại” của hắn đã căn thâm đế cố.
“Chuyện này thì Trần Anh Hữu không có vấn đề gì. Mỗ đã chuyển hóa thể chất hắn, dù giám định thế nào cũng kết luận hắn là nhân loại.”
“Thật ư?”
Thấy Trần Anh Hữu kinh ngạc, song nhãn Ngao Phương thần quang đại thịnh quan sát một lúc kỹ càng, nỗi kinh ngạc của y còn hơn thế. Trần Anh Hữu xác thật hiện tại không còn hình thái sinh mệnh yêu quái, nhưng không hoàn toàn giống nhân loại, ngược lại có nét giống Đông phương thần tộc.
“Sao có thể nhỉ, à, phải rồi.”
Nhớ lại việc Trương Vũ nói rằng Nhạc Bằng dùng Thái Sơ kim dịch giúp người khác chuyển hoán thể chất, Ngao Phương có ngay câu trả lời.
“Tại hạ sẽ về báo cáo, Trần Anh Hữu huynh đài chuẩn bị cùng Hà Động Lượng tham dự khảo sát.”
Nhạc Bằng nhắc nhở Trần Anh Hữu, đoạn đưa mắt đánh giá Ngao Phương. Gã hơi hiếu kì với cậu bé Long tộc có vẻ ngoài mười một, mười hai tuổi này; nhìn giống nhi đồng nhưng ứng đáp rất có phong phạm người lớn, nhiều lúc tỏ ra rất thú vị.
“Không hiểu Nhạc huynh còn vấn đề gì không?”
Tuy bị gã nhìn chăm chăm nhưng Ngao Phương vẫn giữ được tâm thái bình tĩnh, lên tiếng hỏi.
“Không có gì, chẳng quan lần này huynh đệ đến giúp mỗ sửa sang Phù Vân tiên xá. Hiện tại nên đi vào chính đề.”
Chiêu lãm nhân tài mới là mục đích chủ yếu của Ngao Phương, nếu không cần gì huy động đến thành viên chủ chốt. Với Nhạc Bằng, tu sửa Phù Vân tiên xá mới là vấn đề đáng quan tâm nhất.
Gã không chỉ có một tòa Phù Vân tiên xá, cũng không hẹp hòi đến mức không thể lấy ra sử dụng, nhưng sống trong hoàn cảnh hiện đại lâu rồi, nhiều thiết bị hiện đại rất tiện sử dụng, gã sớm đã không thích nơi ở kiểu cũ. Hiện giờ có thể tu sửa, thêm vào các vật dụng xa xỉ là việc gã mong chờ lâu nay. Đương nhiên luận pháp lực, gã có thừa khả năng làm được, nhưng gã cho rằng để chuyên gia thiết kế hợp hơn.
“Ha ha, không hiểu Nhạc huynh thích phong cách kiến trúc nào, tu sửa theo mức độ nào. Ỏ đây tại hạ có mang theo mấy kiểu thiết kế, mời huynh chọn cách hợp ý.”
Dứt lời Ngao Phương lấy ra một cái máy tính xách tay, mở chương trình đồ họa 3D cho Nhạc Bằng tham khảo.
“Nơi này vốn do Thiên giới vân khí ngưng luyện thành, nên nổi được trên không mà không bị rơi xuống, dùng làm nơi ở tạm thời thì được chứ lâu dài thì không.”
Ngao Phương chưa dứt lời, Phương Tịch Tà cảm giác vô cùng khó hiểu.
“Nơi này rất ổn, sao lại không hợp với cư trú lâu dài?”
Ngao Phương mỉm cười đáp lời.
“Chuẩn bị một chỗ ở lâu dài, dù là tiên linh động phủ, hay yêu ma trạch quật, tất nhiên phải có phòng ngự trận pháp và mai phục, lúc địch nhân tìm tới còn có cái bảo vệ, qua nhiều năm bố trí, có thể đối phó với địch nhân mạnh hơn chủ nhân mấy lần. Nhưng ở đây hoàn toàn không có phòng ngự trận pháp, có khác nào nhà không cửa với những kẻ định xâm phạm, minh chứng là khi hai toán yêu quái xâm nhập, tiên xá mới tổn thất thảm trọng đến thế.”
“Nơi này cũng thiếu không gian, không thể tụ tập năng nguyên cung cấp nguyên khí cho chiến đấu, tiên linh động phủ đều dựng trên khí nhãn có linh khí tụ tập, để mượn thiên địa nguyên khí. Rất thuận lợi cho tu luyện.”
Phương Tịch Tà nghe chỉ hiểu lờ mờ, biết rằng kiến thức này phức tạp, y không hiểu nổi, nên không hỏi tiếp.
Xem qua mấy kiểu thiết kế, Nhạc Bằng gập máy tính xách tay của Ngao Phương lại.
“Nếu không có việc gì, Ngao huynh đệ cứ ở lại đây mấy hôm, mỗ phải cân nhắc, tuy nơi này bị phá hoại nghiêm trọng nhưng có mấy phòng sử dụng được.”
Mời mọc xong rồi, gã không thèm để ý xem phong cách gì hết, chỉ cần nhiều công năng là được, có điện, có internet, có nước nóng, có đồ tập thể thao, có nơi tiêu khiển… vậy là chấp nhận, gã cũng đâu cần nhiều quá.
Còn phải đợi để hỏi Diêu Tranh, xưa nay gã vẫn tôn trọng sở thích của bạn gái.
Nhạc Bằng gật đầu với Ngao Phương biểu thị đồng ý, tất nhiên phải tận tình chủ nhà. Lúc Trương Vũ đấu với hai thế lực yêu quái tuy song phương đều giữ gìn, không dốc toàn lực nhưng thật sự Phù Vân tiên xá thiếu trận pháp bảo vệ nên mới bị phá hoại nghiêm trọng. Vì thế gã cực kỳ phản cảm với hai thế lực yêu quái, nếu không vì lười nhác, gã đã tìm đến tận cửa của chúng phát tiết bạo lực.
Được gã hướng dẫn, Ngao Phương chọn một chỗ ở tạm thời, tu sửa công trình lớn thế này không phải việc ngày một ngày hai, y cần ở lại một thời gian.
Tất cả đều nhàn rỗi, Ngao Phương không phải người ngạo khí lăng nhân, sau khi nói hết những việc quan trọng, Trần Anh Hữu đề nghị đi uống mấy chén thắt chặt cảm tình. Tuy đang lúc đông giá, nhưng ai nấy đều không phải thường nhân, hơn nữa kiến trúc của Phù Vân tiên xá tuy bị phá hoại nhưng kết cấu chủ thể vẫn còn, dưới phù vân liễu nhiễu, nhiệt độ chỉ chừng mười lăm độ C.
Vùng mấy mười mấy dặm, không gian trong đó rất rộng, cung thất bạt ngàn, tìm một nơi có thể uống rượu chuyện trò không khó lắm.
Được tất cả đồng ý, Trần Anh Hữu lấy mấy chai bia giấu giếm ra, cùng mấy thứ đồ ăn mới mua. Không gian rộng rãi, ai cũng thích đồ ăn đơn giản như snacks, nước ngọt, xúc xích. Khi mà tiền không thành vấn đề, ở siêu thị có gì, thì ở tiên xá cũng có thứ đấy.
Ngả một mặt bàn toàn bằng ngọc thạch ra, bày hai chiếc xô pha da cao cấp, Trần Anh Hữu kiếm một màn hình plasma HD xem bộ phim hành động mới nhất của Mỹ Terminator 3 khiến bầu không khí sôi động hẳn. Để mọi người cùng được tiêu khiến, hắn mang ra đủ cả đầu DVD, karaoke, thậm chí máy chơi game PS2, X-BOX cũng có.
Hà Động Lượng bình thường là học sinh ngoan, nhưng gần đây do đi cùng mấy tên vô lại này nên cũng miễn cưỡng uống được mấy ngụm, Diêu Kính tệ hơn, không uống giọt nào mà chủ yếu uống nước ngọt. Nhạc Bằng không thích rượu, cho rằng mùi vị quá cay, gã chỉ thích rượu hoa quả, không ưa những đồ uống nấu từ lương thực và men, bia cũng không phải khẩu vị gã ưa chuộng.
Bàn rượu chỉ còn lại Trần Anh Hữu, Phương Tịch Tà cùng Ngao Phương uống rượu, so với người thường, tửu lượng của ba gã quả thật kinh hồn. Phương Tịch Tà chỉ uống góp, Trần Anh Hữu uống tới hơn hai chục chai. Ngao Phương còn khủng khiếp hơn, cùng Trần Anh Hữu uống đến chai thứ năm sáu chục gì đó mới đột nhiên cho tất cả biết rằng, bình thường gã uống rượu phải tính theo hồ chứa.
Như hồ chứa mới xây ở Trường Xuân mà đầy, sẽ đủ cho y uống trong hai ngày, lớn hơn một chút như Tam Hợp, thời gian uống sẽ dài hơn.
Vốn Trần Anh Hữu đang hứng trí, định cùng Ngao Phương đọ rượu, nghe xong liền lăn xuống chân bàn. Còn lại mình Ngao Phương nhìn quanh tìm người.
Hiện tại học sinh mới vào kỳ nghỉ đông, đến trưa ai nấy đều đó, ăn chút gì đó là chuyện thường, nhưng Trần Anh Hữu, Ngao Phương đều là bợm rượu, lẽ ra chỉ ăn uống nhẹ nhàng thì biến thành bữa nhậu tưng bừng. Uống được một lúc, Nhạc Bằng không chịu được lời khích của Ngao Phương, liền gia nhập bữa nhậu, đơn độc đấu với y.
Uống thêm một lúc, bia hết sạch, Nhạc Bằng kéo Trần Anh Hữu đi mua thêm bia, gã muốn xem Ngao Phương uống được đến bao giờ. Lúc này không thể tỏ ra kém được.
Ngao Phương tự nhiên không phản đối, Long tộc có uống nửa dòng Trường Giang cũng không thành vấn đề, uống rượu làm gì có chuyện y sợ ai? Ảnh hưởng của hơi rượu với Long tộc không như với người thường.
Trần Anh Hữu đang lơ mơ, bị Nhạc Bằng kéo tuột đi, mới là năm sáu giờ nhưng các cửa hiệu đều đã nghỉ, chỉ còn các siêu thị do doanh nghiệp điều hành vẫn mở cửa. Nhạc Bằng sử dụng Ngũ Hành đại na di, thoáng sau xuất hiện tại cửa siêu thị Vinh Đức.
Gã sống vô vàn năm tháng, không quan tâm đến năm tháng hay ngày lễ lạt gì, vì thế hôm nay là giáng sinh cũng không nhớ được. Lúc dừng ở cửa siêu thị Vinh Đức, gã giật mình thấy tụ tập rất đông người.
Ở đây tổ chức giáng sinh cho khách hàng tham gia.
Khiến gã kinh ngạc là trước cửa siêu thị có dựng một sân khấu lớn, nam thanh nữ tú đang hát múa, trên đó Khổng Vi Vi, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi, Hách Dao đang biểu diễn một điệu nhảy. Bốn mỹ nữ siêu cấp, cộng thêm vũ đạo chuyên nghiệp, giọng hát rất đặc sắc, hát một bài nhạc trẻ mà Nhạc Bằng nghe như chọc vào tai. Bên dưới, thanh niên hò hét cổ vũ, mười mấy vòng người cùng nhiệt liệt hưởng ứng.
Trên sân khấu thỉnh thoảng lại có nhân viên siêu thị Vinh Đức ném snacks và kẹo xuống, cả những ông bà già, trung niên cũng hòa cùng dám đông hòa hét, trẻ con nhảy tung tăng. Hôm nay vốn phải là không khí này, còn lão bất tử chui rúc mấy ngàn năm trong động không cảm nhận được.
Nhạc Bằng thừa nhận mình đã quên mất tầm quan trọng của hôm nay, đêm giáng sinh là thời gian tuyệt diệu cho tình nhân gặp gỡ. Gã cùng một toán bạn vô lại nhậu nhẹt, quên mất cả với tình cảm của gã và Diêu Tranh, biến nó thành một nốt nhạc lạc điệu. Hiện tại gã mơí biết vì sao mấy hôm rồi sáu cô gái không đến. Trần Anh Hữu quên bén ngày quan trọng này, Diêu Kính chỉ muốn bôi xấu hình ảnh gã trong lòng Diêu Tranh, còn Hà Động Lượng và Phương Tịch Tà bị Diêu Kính ngăn cản nên không ai nhắc gã về giáng sinh.
“Là đêm giáng sinh kia, hôm qua hình như là ngày gì đó.” Gã nhíu mày lẩm bẩm, cố nghĩ cách sửa sai.
Sân khấu của siêu thị Vinh Đức dựng lên cho nhân dân cùng tham gia, ai cũng có thể lên biểu diễn tài nghệ. Chỉ cần có lòng tin, không có gì phải ngại, hiện tại Khổng Vi Vi mặc trang phục da màu đen, hiển nhiên đang hưởng thụ cảm giác được người ta chăm chú nhìn, mái tóc dài tung bay, động tác múa đẹp đẽ, biểu diễn hai bài, rồi lại thêm bài thứ ba giữa tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Vương Lịch Lịch ăn mặc còn đẹp đẽ hơn, hết sức rực rỡ, bất kỳ màu nào cuốn hút ánh mắt là cô đều mặc. Ngần ấy màu sắc mà cô phối hợp hài hòa, như một con bướm đẹp kì diệu đang thể hiện nét kiêu ngạo.
Khổng Vi Vi là giọng ca chính, ba người kia múa phụ họa, càng như thêu hoa lên gấm.
Trần Anh Hữu bị Nhạc Bằng kéo đến cửa siêu thị Vinh Đức, thấy cảnh tượng náo nhiệt trên san khấu liền tỉnh lại đôi chút, tuy uống hai ba trăm chai bia nhưng hắn chưa đến nỗi bí tỉ, nhắc nhở Nhạc Bằng hẹn Diêu Tranh đi chơi.
“Lão Nhạc, hôm nay hình như là giáng sinh? Có quên mất việc gì không?”
“Hiện tại ta nghĩ ra rồi, không cần mi nhắc nhở.”
Được nhắc nhở muộn, Nhạc Bằng không đá một cước là Trần Anh Hữu may mắn lắm rồi, gã lập tức suy tính thật nhanh, xác định phương án khả thi, chuẩn bị hành động sửa chữa sai lầm.
Rồi gã dựa vào linh giác tìm Diêu Tranh, sau cùng cũng biết được vị trí của cô. Cô đang cùng Mạc Nghiên Tuyết đi dạo tại quảng trường văn hóa phồn hoa. Biết được hành tung của bạn gái, gã không vội đi gặp mặt.
Gã kéo Trần Anh Hữu chạy đến trước sân khấu. tuy lúc đó đông đúc nhưng người thường không thể lấy đâu ra khí lực như gã. Đương nhiên Khổng Vi Vi, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi, Hách Dao nhìn thấy, không hiểu vì sao, vốn họ chỉ định biểu diễn cho vui, liền lập tức biển diễn tiết mục xuất sắc nhất cho gã xem. Định hát xong sẽ rời sân khấu, thấy gã đến, họ liền dẹp bỏ ý định đi xuống.
Kiêu ngạo của nữ nhân khác với nam nhân, nhưng đều quan tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình. Cá tính của Nhạc Bằng tuy cổ quái khiến họ khó chịu nhưng cũng khiến họ dấy lên ngạo khí, quyết bắt gã phải chú ý.
Tuy gần sân khấu có bảo vệ của siêu thị Vinh Đức ngăn cản nhưng Nhạc Bằng đã muốn, họ đều không làm gì được.
Sân khấu cao ngang ngực, gã đứng dưới đất ngẩng lên nhìn bốn cô gái.
“Các cô rỗi không? Hôm nay tôi muốn cùng gặp gỡ, chốc nữa đến chỗ tôi được chăng?”
Nhạc Bằng căn bản không để ý đến ánh mắt người khác, hành vi công nhiên dụ dỗ con gái này bị mọi nam nhân căm thù, ai nấy đều mong muốn nhưng không có can đảm thực hiện. Khổng Vi Vi vuốt tóc, dừng hát cúi xuống mỉm cười với gã.
“Hiện tại chúng tôi đang rỗi, các cô còn việc gì không?”
“Nhạc đại ca, bọn em không có việc gì, chỉ đi chơi một chút, giờ đến chỗ đại ca luôn chứ?”
Nhìn Lục Nam Nhi mặc áo đỏ nhạt, quần bò bò, chân đi giày da màu nâu hạt dẻ tuyệt đẹp, tim Nhạc Bằng đập nhanh hẳn. Cô vốn xinh đẹp, lại thêm trang phục có cá tính tạo thành vẻ đẹp mỹ mãn như các siêu thần tượng, gương mặt bình thường ít khi bộc lộ giờ nở nụ cười e lệ, quả thật khiến tuyệt đại đa số “nhân” rúng động. Chữ nhân này gồm cả nam nhân, nữ nhân, “yêu nhân” biến thành nhân loại.
“Tôi phải đi mua chút đồ ăn, nếu không còn việc gì, các cô đi cùng cũng được.”
Đáp ứng lời mời của gã, bốn gái nhảy khỏi sân khấu, tiếng cười trong vắt như chuông đồng vang lên, cạnh Nhạc Bằng và Trần Anh Hữu xuất hiện bốn gương mặt mỹ lệ, cũng hai gã thoát khỏi đám đông, vào siêu thị.
Bất quá linh giác của Nhạc Bằng cũng không phát hiện được một nam tử cao lớn nhìn theo họ với vẻ cười cợt. Nếu Nhạc Bằng nhìn thấy, sẽ nhận ra hai người từng gặp nhau ở ma giới, đó là Mễ Khai Lãng Cơ La, cao thủ đỉnh đỉnh đại danh, thủ hạ tạm thời của Bối Nhĩ Thi Bố Đạc, sau đó bỏ trốn trước khi đại chiến.
Hắn lại xuất hiện tại nhân gian giới, nếu Nhạc Bằng biết tất sẽ cảnh giác.
Nhìn theo bóng gã, Mễ Khai Lãng Cơ La cười nhạt.
“Người trẻ tuổi không biết thế nào là trọng yếu, nữ nhân như thế vốn không cần đổ tâm tư theo đuổi. Chỉ có như thế kia mới thật nõn nà.”
Mễ Khai Lãng Cơ La buông ra mấy lời hỗn loạn, rời ánh mắt đến sân khấu, Khổng Vi Vi đi rồi liền có người khác lên biểu diễn thay, một cô gái hình như là nhân viên siêu thị dang hát một bài tình ca phổ biến, xem ra không có kinh nghiệm biểu diễn nên rất ngượng ngập. tuy không đẹp như hữu Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi nhưng nét thanh xuân rời rợi khiến người ta có cảm giác thoải mái như gặp cô bạn hàng xóm.
Ánh mắt Mễ Khai Lãng Cơ La như sắc lang săn mồi, giải thích cho câu nói vừa rồi.
“Đêm nay là cô nàng này vậy.”
Vẻ ngoài cao lớn đẹp trai, gương mặt đượm vẻ dị quốc, đương nhiên không ai nói ra là dáng vẻ nước nào. Cộng thêm khí chất nam tính không ai chống cự được, đêm nay thế nào cũng có cô gái nào đó trở thành bữa ăn thịnh soạn cho sắc lang.
Nếu Nhạc Bằng có mặt tất sẽ hiểu vì sao hắn nói rằng có những người không cần đổ tâm tư theo đuổi. Đúng vậy, nếu Nhạc Bằng muốn, liệu nhóm Khổng Vi Vi có tâm cam tình nguyện khuất phục? Căn bản không phải là vấn đề. Vấn đề chỉ là gã không muốn làm thế.
“Sắc lang cũng là động vật có phẩm cấp.” Nam tử lạ mặt kia lẩm bẩm, khẽ búng ta, một bó hồng trắng tươi rói xuất hiện trong tay.
Cô gái trên khán đài hát xong, định xuống dưới thì một bó hoa lớn ngang thân người chặn lối, rồi một nam tử đẹp trai đến mức kinh ngạc xuất hiện.
“Cô bạn xinh đẹp, tiếng hát của cô khiến tôi nhớ lại nhiều kí ức. Bó hoa này tặng cô, thay cho tấm lòng tôi.”
Tuy ai cũng biết hoa hồng đại biểu cho ý nghĩa gì, nhưng thật sự được người theo đuổi tặng hoa hồng, ở Trung Quốc đại lục không có mấy người. Hà huống có những câu không quan trọng là nói thế nào, mà do ai nói. Một nam nhân khí chất bất phàm tặng hoa hồng dĩ nhiên dễ được tiếp nhận hơn là một tên ngốc.
Cô gái bất ngờ quá đỗi, chưa kịp tỉnh lại, gần như vô ý thức đón lấy. Bị người ta đưa vào một cái tròng phức tạp.
Phong thái của Mễ Khai Lãng Cơ La nhanh chóng đánh tan nghi ngờ của cô gái, tiến triển sau đó thì những người chưa có kinh nghiệm kiểu này không thể dự liệu.
Nhạc Bằng và Trần Anh Hữu dẫn bốn cô gái vào siêu thị, không hề khách khí phân chia nhiệm vụ.
“Mỗi người lấy một xe đẩy, chất cho đầy. Trần Anh Hữu mua bia, Nam nhi, em mua nước ngọt. Còn lại ai thích gì cứ chọn thoải mái. Hôm nay tất cả phải thật vui vẻ, thiếu vật gì sẽ mất vui.”
“Nhạc Bằng, bọn tôi cứ thoải mái chọn, có phải anh trả tiền?”
Khổng Vi Vi dù trước mặt Nhạc Bằng cũng vẫn ra vẻ thản nhiên, giữ vững tính độc lập của nữ nhân. Dù gã không tỏ vẻ hân thưởng cô, nhưng như vậy chỉ là quan điểm thẩm mỹ của gã có vấn đề, có thể tâm lý có bệnh gì đó, tuyệt đối không thể nói mị lực của cô không đủ.
“Còn phải hỏi sao?”
Lãnh đạm đáp lời rồi gã đẩy một xe vào khu bán thực phẩm. Gã xuất thân là hung mãnh thiên cầm, tuyệt đối thích ăn thịt, hiện tại mười phần hài lòng với kĩ thuật pha thịt hiện tại. Những đồ ăn thường dùng ở nhà như xúc xích, thịt hộp, gà nướng, ngỗng quay, nước sốt thịt bò… ở siêu thị tất nhiên không thiếu, gã cũng không đời nào thương xót ví tiền. Gần cuối năm, nhưng những người đi mua thực phẩm kiểu Nhạc Bằng không mấy ai, một xe đầy lặc lè, gã không ngần ngại xách thêm mấy túi. Nhìn cái xe đẩy, nỗi bất mãn duy nhất của gã là không thể thi thố pháp thuật trước mặt quần chúng, đem cả siêu thị về nhà.
Tuy Nhạc Bằng chưa từng thể hiện cái gọi là lễ mạo trước mặt Khổng Vi Vi, nhưng giữa đám đông đòi cô xuống khỏi sân khấu vẫn khiến Trần Anh Hữu cho rằng gã quá đáng. Hắn đâm ra càng dè dặt với mấy cô gái có vẻ xinh đẹp này, Nhạc Bằng có nguyên tắc cơ bản riêng, xưa nay không quản đến những việc không liên quan đến gã. Hắn biết rõ điểm này nên khá yên tâm, Nhạc Bằng không bao giờ vô duyên vô cớ trở mặt.
Nhưng bốn cô gái có vẻ nhu nhược mỹ lệ này không thế. Trần Anh Hữu tuy tin chắc công lực của mình đề thăng rất nanh nhưng không dám chắc có thể đối phó được bất kỳ ai trong bốn người. Nhạc Bằng có thể không sợ ai nhưng hắn có được bản lĩnh đó, nếu biến thành địch nhân, không phải việc gì hay ho.
Vì thế hắn chỉ dám hạ giọng nói sau lưng.
“Khổng Vi Vi đại tỷ, lão Nhạc lúc nào cũng nóng tính như thế, đại tỷ có sợ hãi gì không? Tiểu đệ có khăn vệ sinh lau nước mắt.”
Hắn thuận tay lấy một túi lớn từ quầy bán nhu yếu phẩm hàng ngày, nhãn in dòng chữ băng vệ sinh cánh siêu bền đưa cho Khổng Vi Vi.
“Cậu, đúng là ngu xuẩn.”
Nhìn thấy vật trong tay Trần Anh Hữu, gương mặt Khổng Vi Vi vốn bị Nhạc Bằng chọc tức đến trắng nhợt đi liền đỏ bừng, hổ thẹn không biết phải nói gì, tức giận giậm mạnh đôi giày da, quay người đi sang quầy bán hoa quả.
Vương Lịch Lịch và Hách Dao thấy sắc mặt đại tỷ khó coi, liền bật cười, cười đến không đứng dậy nổi, tiếng khanh khách vang lên không ngừng, mặt cho người đi qua chăm chú nhìn.
Đột nhiên trở thành tiêu điểm quan sát của mọi người, Trần Anh Hữu chỉ biết cười ngờ nghệch.
Lúc hắn thấy nụ cười ám muội của mấy cô gái trẻ đi qua, tựa hồ cố nhẫn nại xem thứ gì đó còn các chàng trai đều ngượng ngừng thì hiểu ngay mình cầm gì lên.
Hắn vội ném ngay gói đồ vốn chỉ có con gái mới dùng vào những ngày nhất định, ngượng ngùng bỏ đi. Đáng thương cho hắn nhiều năm không qua lại với con gái, bình thường không hiểu thế nào là vệ sinh, tưởng rằng cũng như giấy ăn, vì thế mới thành trò cười kiểu này.
Dù thế nào, hắn cũng hóa giải được cơn ngượng ngùng do Nhạc Bằng lãnh đạm dấy lên, dù cái giá không phải như hắn muốn, nhưng so sánh ra, hắn thà bị mấy cô gái hận chứ không muốn mất mặt quá thể.
Tốc độ Nhạc Bằng thu tập đồ ăn khiến người khác há hốc miệng. Lục Nam Nhi vốn thấy mình không còn việc gì, từ đầu đã theo chân Nhạc Bằng, thậm chí không thấy trò cười do Trần Anh Hữu gây ra. Bất giác cô đâm ra buồn cười trước việc gã mua nhiều đồ ăn đến thế, nhưng mục đích cô theo chân gã là vì hành vi lúc nãy gã đối với Khổng Vi Vi.
“Nhạc đại ca?”
“Nam nhi, có gì cứ nói ra, ta không mắng gì muội đâu.”
Nhiệm vụ mua thức ăn đã xong, Nhạc Bằng đủ nhẫn nại ứng phó với cô “tiểu thư đầu đất” này. Quả thật gã luôn đối đãi Lục Nam Nhi bằng thái độ khác hẳn.
“Hình như đại ca có thành kiến rất sâu với Vi Vi tỷ? Nhạc đại ca có thể dễ chịu hơn với tỷ ấy không?”
Lục Nam Nhi mỉm cười, dùng thái độ khẳng định nhất thể hiện là “cô đang giận”, trong bốn chị em, cô là người đơn thuần nhất, tính cách cũng ngây ngô nhất, bình thường cô không biết đến hỉ nộ ai lạc, hiếm khi xung động.
“Được rồi, ta sẽ xin lỗi, sau này không thô bạo như vậy nữa.”
Nhạc Bằng nhíu mày, khó lắm mới hứa hẹn được một câu, gã không muốn cự tuyệt tâm nguyện của Lục Nam Nhi.
Thái độ lãnh đạm đối với Khổng Vi Vi là vì gã có nguyên nhân chính thức riêng, tuy có những việc gã không hỏi đến nhưng không có nghĩa là gã không biết gì. Thế lực sau lưng Khổng Vi Vi khiến gã hoài nghi cô có ý riêng. Một cô gái tinh minh khó lòng tránh khỏi bị nghi ngờ, gã không muốn biết bí mật trong lòng Khổng Vi Vi, nhưng cô muốn lợi dụng gã làm gì? Hình như hơi quá xem thường Hỗn độn thiên bằng tung hoành tam giới.
Gã “chịu nhún” như vậy với Lục Nam Nhi chẳng qua vì không thích đôi co, hơn nữa cô khiến gã nhớ đến “Hạc Vô Song” năm xưa, chỉ qua dáng vẻ ngây ngô là biết cô được vị “đại tỷ” Khổng Vi Vi bao bọc kỹ đến đâu, bất kỳ việc gì gian khổ đa phần do Khổng Vi Vi ghé vai gánh đỡ, nên Lục Nam Nhi mới không biết có nhiều nguy cơ tồn tại. Trong thế giới của yêu quái hiếm khi có được cảm tình, khiến Nhạc Bằng cam nguyện cúi đầu đối với Khổng Vi Vi một lần.
“A! Nhạc đại ca! Đại ca sẽ xin lỗi?”
Thấy Lục Nam Nhi luống cuống, Nhạc Bằng thật sự muốn trêu đùa vị tiểu muội muội ngây ngô này.
Đang lúc gã trò chuyện với Lục Nam Nhi, một đôi nam nữ đi qua khiến gã chú ý. Nữ nhân thanh tú vô cùng, còn nam nhân thật sự đang gây hấn với gã.
Lúc đi qua hai người, Mễ Khai Lãng Cơ La vỗ nhẹ lên mông cô bạn gái mới quen, cô gái tuy có cảm giác nhưng không dám to tiếng ở chỗ đông người, chỉ đẩy khẽ gã biểu lộ ý không đồng tình.
Đồng thời với lúc Mễ Khai Lãng Cơ La sờ mông cô bạn gái, Lục Nam Nhi cũng cảm giác được có bàn tay của sắc lang sờ lên mông mình.
Lập tức mặt cô đỏ bừng.
Tá vật truyền công - - vốn chỉ là tiểu pháp thuật, có thể thi triển pháp lực lên một vật phẩm rồi truyền hiệu quả sau cùng đến mục tiêu. Thảo nhân trớ chú cũng là thứ như vậy.
Nhạc Bằng tuy không để ý đến pháp thuật này, nhưng tên dâm tặc kia dám ngang nhiên phi lễ Lục Nam Nhi. Nếu động thủ thì đã đành, tốc độ của gã tuyệt đối ngăn chặn được kẻ phạm tội, nhưng pháp thuật vô hình tích này khiến gã nhất thời sơ ý.
Thấy trên môi nam tử nở nụ cười với dụng ý riêng, Nhạc Bằng không nói gì, lập tức bám theo.
“Nam nhi, đi gặp mọi người đi, ta có việc riêng.”
Chỉ một câu dặn đơn giản rồi Nhạc Bằng lập tức theo gót đối phương.
Gã không định đi theo xem tiết mục nam nữ tối nay của họ, vì gã cảm ứng được nguyên thần của nam tử đã rời khỏi, hiện tại chỉ còn pháp thuật ảo thân đang làm trò với thiếu nữ kia.
Thân ảnh gã tan biến sau những quầy hàng.
Lúc xuất hiện lại, gã đang ở trên thinh không cách đó ngàn dặm, dựa vào một tia khí tức mỏng manh mà nam nhân cực độ áp chế. Gã chú ý nên đối phương không dễ bị bỏ rơi.
Nhẹ nhàng nhảy qua thinh không, gã nhận ra thân ảnh đang bỏ chạy, tuy vô cùng bực mình, không hiểu tiểu tặc đó dùng phương thức đào mệnh hiệu suất thấp nhất này làm gì, nhưng gã không còn lòng dạ nào đi tìm hiểu hành vi ngu xuẩn đó. Bèn phất tay, một đạo Tử Viêm kình ép xuống.
Tiểu tử dám công nhiên gây hấn này khiến gã có cảm giác thân thuộc kì quái, nhưng không biết nói rõ ràng thế nào. Tử Viêm kình không bị ngăn cản mạnh mẽ, nam tử cổ quái đó trừ trên mình toát ra hồng quang kì dị ra chống lại thì không còn động tác gì nữa.
Đẩy ra ba đạo kình khí liên tục mà không thể áp chế đối phương, giác không ổn, bất kì người hay yêu quái nào đều không thể khống chế sức mạnh đến mức hoàn hảo. Trong lúc giao thủ, sức mạnh của đối phương lúc mạnh lúc yếu, có thể ổn định trong phạm vi nhất định đã được coi là cao thủ.
Còn đối thủ hiện thời luôn giữ sức mạnh ở một trình độ nhất định, vậy chỉ có một khả năng - - Nhạc Bằng quát lên lạnh lùng, Tử Viêm kình tăng cao, quả nhiên dễ dàng chấn tan hộ thân hồng quang của địch, hắn hiện rõ nguyên hình.
Một thanh đoản kiếm dài chừng một mét, hồng quang mờ mờ chứng tỏ là một pháp bảo. Chỉ có pháp bảo mới phát huy sức mạnh ổn định đến mức này.
“Lại dám lừa người khác.” Nhạc Bằng hút thanh hồng sắc đoản kiếm đã hiện rõ nguyên hình, không ngừng bay lượn trên không. Dùng một pháp bảo dụ gã đến đây, còn chân thân không hỏi cũng biết đã thoát khỏi tầm khống chế của gã.
Dồn khí tức bản thân lên đoản kiếm dụ địch, thủ pháp này tuy quá cũ nhưng vẫn rất hiệu quả, ít nhất Nhạc Bằng đã bị gạt, gã không lo gì đến kế điệu hổ ly sơn, bởi gã không có thói quen so bì tâm kế nhưng luôn chú ý dự phòng trước mọi việc. Nếu ai đó muốn nhân cơ hội này đi ám toán người khác, thủ đoạn gã an bài lại tuyệt đối sẽ khiến kẻ đó nềm mùi đau thương.
Ngầm tăng thêm một đạo chân khí, Nhạc Bằng áp chế hồng sắc đoản kiếm, cầm nó đi về phía quảng trường văn hóa.
Căn bản không để ý đến sống chết của người khác, không phải vì gã không quan tâm đến an nguy của đồng bạn, chỉ thầm tính cách đi tìm Diêu Tranh
“Quả nhiên vẫn kiểu tính tình hạng bét đó, không hề thách thức tí nào, không đùa nữa ư?” Thấy gã dễ dàng bỏ đi, Mễ Khai Lãng Cơ La ẩn thân cách đó không xa ung dụng hiện thân.
Biết có những việc không thể do thế thân hoàn thành, Mễ Khai Lãng Cơ La bỏ qua hành động khiêu khích Nhạc Bằng, trên đời không ai hiểu tiểu tử đó hơn hắn, một khi chạm vào, hậu quả sẽ không dễ xử lý.
Cũng nhận ra “người quen cũ”, Nhạc Bằng không đuổi theo nữa, thực lực và thân phận “người đó” không phải thứ gã muốn chính diện đối kháng.
“Tiếc cho cực phẩm phi kiếm đó lại rơi vào tay tên cuồng thích thu thập vũ khí. Chắc không còn lấy lại được nữa.” Tiếng than thở của một người hoàn toàn tương phản với tâm lý Nhạc Bằng.
“Không hiểu hắn chưa từng dùng phi kiếm thì lấy trộm ở đâu thanh cực phẩm phi kiếm này? Dùng nó làm tiêu hao phẩm, nguyên chủ chắc sẽ giận bể phổi.”
Nhạc Bằng vừa vội vàng lướt đi vừa nghĩ.
Tình huống của Trần Anh Hữu thảm hơn nhiều, đi dạo phố với bốn cô gái hao phí khí lực hơn cả giao chiến với bốn chục nam nhân. Ngọn núi nhỏ các loại vật phẩm và thức ăn đủ cho một đại đội tiêu dùng cả tháng. Nhưng hiện tại do hắn phụ trách mang vác.
Thấy núi đồ vật liên tục cao thêm, Trần Anh Hữu triệu hoán thần thú biến hóa thành một chiếc xe tải, có điều vẫn một mình hắn khuân vác lên thùng.
Đó vẫn chưa phải đen đủi nhất, mà là “lão Nhạc nói sẽ trả tiền nhưng hiện tại thì sao? Ai trả đây?” Trông chờ bốn cô gái? Người hiện thực sẽ nói là mò kim đáy bể, người tàn khốc sẽ nói là si tâm vọng tưởng.
Trần Anh Hữu tự nhiên hiểu rõ, oan khuất cũng không thể kể với ai, pháp luật không hề che chở cho bán yêu quái đáng thương bị nữ nhân chèn ép.
Chú thích:
(i) Vốn lấy trong bài Đăng sơn của thi nhân Lý Thiệp đời Đường: Chung nhật thác thác toái mộng giản, hốt văn xuân tận cường đăng san, nhân quá trúc viện phùng tăng thoại, thâu đắc phù sinh bán nhật gian. Hàm ý: Đang lúc phiền muộn vỡ mộng, cuối xuân lên núi đi ngang qua nơi chùa chiền u nhã, cùng nhà sư nói chuyện, được nhàn hạ thật sự trong khoảng thời gian ngắn. Bản dịch thơ của Vũ Minh Tân: Sớm tối mù mờ mộng lẫn say, Tiếc xuân, lên núi bạn cùng cây, Gặp sư Viện trúc vui trò chuyện, Nhàn chốn phù sinh được nửa ngày

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.