Thiên Ảnh

Chương 81: Quỷ nghèo




Dịch giả: Hoàng Oanh Hay Hát
Phái Côn Luân lấy tên núi mà thành, cơ nghiệp cả môn phái đều nằm trên núi Côn Luân - danh sơn nổi tiếng nhất miền tây. Năm ngàn năm trước, có hai sư huynh đệ là tu sĩ Côn Nguyên tử và Thiết La du lịch thiên hạ, trên đường đi qua núi Côn Lôn, khi đó chính là lúc loạn thế, linh sơn bị nhiễm bụi trần, trộm cướp vô số, chém giết cướp bóc khắp nơi, khiến mấy ngàn dặm quanh đây chẳng khác nào địa ngục, bách tính không được yên ổn.
Nhưng mà đêm đó xảy ra sự lạ, Côn Nguyên tử và Thiết La nhìn thấy một ngôi sao lớn từ trên trời rơi xuống núi Côn Luân. Quần sơn chấn động, dị quang ngất trời, linh khí như mây bao phủ sơn dã, che khuất mặt trời. Sau đó mấy ngày, núi Côn Lôn liên tục xuất hiện chuyện lạ, mùa hè tuyết bay, gà trống gáy sớm, mặt đất thay đổi, nơi có núi băng, nơi có lửa cháy, khí trời cũng biến hóa vô thường. Thậm chí, mấy ngày sau trong núi còn xuất hiện đủ loại yêu quỷ, ma thú hung tàn cường hãn, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng khiến cho sinh vật phong phú hơn.
Thế nhân sợ hãi, rối rít rời khỏi núi này, gần xa đều nói núi Côn Luân có cự ma xuất thế, tất gieo họa nhân gian, giết chóc sinh linh, biến núi Côn Luân thành một biển máu. Nhưng mà Côn Nguyên tử và Thiết La là ai chứ, ánh mắt khác người thường, cho rằng dãy núi này là linh mạch vô thượng, là căn cơ để lập nghiệp vạn thế, bởi vậy họ nhìn trời mà lạy, miệng lập đại thề, hết lòng vì nghiệp lớn, nguyện làm chủ của linh sơn.
Sau đó hai người thi triển đại thần thông, định càn khôn, chém yêu ma, đuổi trộm cướp, trấn an bách tính, biến nơi này thành động thiên phúc địa. Việc này chẳng khác nào họ có kỳ duyên, đại cơ duyên khi gặp linh sơn nơi hỗn loạn, lại còn gặp được tiên phủ thời cổ đại. Trong tiên phủ có ngọc sách, truyền thừa tuyệt thế tiên pháp, lại truyền thuyết nói rằng trong phủ có bảo quang sáng chói, hiện chí bảo tiên binh vô thượng.
May mắn đó chỉ là nhân gian truyền miệng, hai vị tổ sư ở nơi này khai tông lập phái, thu học trò truyền đạo, lập được hoành nghiệp vạn thế, tức là phái Côn Luân hiện giờ.
Phái Côn Luân truyền thừa đến nay đã năm ngàn năm, địa linh nhân kiệt, anh tài xuất hiện lớp lớp, đứng đầu tu tiên giới nhân tộc, trường thịnh không suy, thực là dị số. Chỉ nói riêng về tuổi thọ, phái Côn Luân còn nhiều hơn Chân Tiên minh hai ngàn năm, có thể nói là môn phái đệ nhất của tu tiên giới.
Nhưng mà giang sơn luôn có người tài xuất hiện, đời sau nối tiếp đời trước, thế đạo bây giờ tu tiên vô cùng hưng thịnh, tu chân giới nhân tộc đang trong thời hoàng kim, vô số tuấn kiệt thiên tài xuất hiện lớp lớp, khiến cho các môn phái tu chân như nấm mọc sau mưa, chỉ bàn về thanh thế và thực lực, tu chân giới Trung thổ Thần châu không khác gì đang trong thời kỳ quần hùng khởi nghĩa, không còn là của riêng một nhà độc quyền.
Phái Côn Luân trải qua năm ngàn năm mưa gió, sớm đem toàn bộ dãy núi Côn Lôn hùng vĩ thu làm tài sản riêng, tính riêng môn hạ đệ tử thân truyền tu hành thành công đã không dưới vạn người, còn có Hóa Thần chân quân đạo pháp thông thiên tọa trấn sơn môn, có thể nói là uy danh hiển hách, ngồi vững vàng trên ngai vàng danh môn đại phái. Ngoài ra, phái Côn Luân còn có rất nhiều đệ tử Luyện Khí cảnh và đệ tử tạp dịch, số này đông lắm, tính sơ cũng vượt quá trăm ngàn người.
Một đại phái lớn như vậy đã biến nó thành một con quái vật khổng lồ trên đất tây lục mênh mông, lâu dần tạo nên thành Côn Ngô dưới chân núi. Trải qua mấy ngàn năm, thành Côn Ngô đã trở thành một trong những thành trì phồn hoa, lớn nhất ở vùng này.
"Trước kia cậu đã tới nơi này chưa?"
Khi lão Mã và Lục Trần đi vào tòa thành lớn, thấy cao ốc như rừng, phi thường náo nhiệt, lão Mã nhìn Lục Trần hỏi một câu.
Lục Trần gật đầu một cái, nói: 
"Tới rồi."
"Hả?" 
Lão Mã có chút kinh ngạc hỏi: 
"Lúc nào? Mười năm trước ta với cậu ở với nhau, thời điểm trước nữa, cậu ở... nơi đó, vậy cậu tới đây lúc nào?"
Lục Trần đảo mắt nhìn đường phố rộng rãi trong thành Côn Ngô, nói: 
"Đại khái là lúc năm sáu tuổi, nhớ không rõ lắm."
Lão Mã ngẩn ra, hỏi: 
"Cụ thể xem nào?"
Lục Trần nói:
"Đến đây tìm đồ ăn, ở đây có nhiều người sống nên có thể tìm thấy rất nhiều đồ ăn trong những đống rác."
Lão Mã im lặng, qua một hồi lâu mới nói: 
"Sau đó thì sao?"
Lục Trần cười một chút, nói: 
"Sau đó thì bản thân tôi cũng chẳng biết mình sống ở đây được bao lâu, đầu trọc chết bầm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, nói rằng sẽ cho tôi ăn no mặc ấm, bảo tôi đi cùng với lão, thế là tôi đi thôi."
Lão Mã thở dài, dường như còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Lục Trần bỗng nhiên quay đầu vẫy vẫy tay, gọi: 
"A Thổ, đi theo mau! Nơi này nhiều người như vậy, vạn nhất đi lạc sẽ không tìm ra đâu."
"Gâu gâu!" 
Sủa lên mấy tiếng, con chó mực què chân nhanh chóng chạy đến, thân thiết cọ cọ vào chân Lục Trần.
Trên đường từ vùng đất Mê Loạn đến thành Côn Ngô, A Thổ dường như đã lớn hơn một chút, không biết có phải là lão Mã mang theo quá nhiều thức ăn hay không.
"Cửa hàng của ông ở chỗ nào?" 
Lục Trần vỗ đầu A Thổ, quay đầu hỏi lão Mã: 
"Ở trên con phố này à?"
Lão Mã nhìn cảnh tượng cửa hàng mọc san sát như rừng, sau đó mặt không đổi sắc nói: 
"Khu đất này quá tục tằn, nếu đặt cửa hàng ở đây thì đúng là tầm mắt quá kém, cậu cứ đi với ta là thấy."
Lục Trần nhất thời nhìn lão Mã với cặp mắt khác xưa, nói: 
"Mới có một thời gian không gặp, có vẻ ông đã biết “thưởng thức” cuộc sống hơn rồi thì phải!"
"Hì hì!" 
Lão Mã khịt mũi coi thường, chắp hai tay sau lưng, sau đó giống như một đại tài chủ ngênh ngang đi về phía trước.
Lục Trần và A Thổ đi theo sau lưng lão, qua một con đường.
Rồi lại đi qua một con đường.
Một con đường nữa.
Thêm một con đường...
Lại đi...
"Này!" 
Lục Trần không nhịn được gọi cái lão béo đầu đầy mồ hôi, có chút hoài nghi nói: 
"Còn chưa tới sao, tôi có cảm giác chúng ta sắp ra khỏi thành rồi?"
Lão Mã dừng bước, lau mồ hôi trên trán, nhìn tường thành cao ngất đồ sộ rồi cười ha ha một tiếng, nói: 
"Sắp, sắp rồi!"
Vừa nói, hắn vừa đi về phía trước, sau đó rẽ vào một hẻm nhỏ ven đường, đi tiếp hai ba trượng nữa thấy một cái cửa gỗ.
Lục Trần đứng trong ngõ hẻm nhìn xung quanh, chỉ thấy không khí lạnh tanh, không có một bóng người, khác biệt một trời một vực so với con đường mà cửa hàng mọc như rừng kia. Trên cánh cửa gỗ trước mặt, chỉ thấy đúng một tấm biển gỗ.
Hắc Khâu các.
"Nơi này có thể buôn bán à?" 
Lục Trần không nhịn được hỏi lão Mã.
Lão Mã giễu cợt một tiếng, nói: 
"Cậu biết cái gì, cổ ngữ có nói: Mùi rượu không sợ ngõ hẻm sâu, cậu biết câu đó không?" 
Vừa nói, lão Mã vừa lấy chìa khóa mở cửa gỗ, dẫn Lục Trần đi vào, đồng thời nói: 
"Hơn nữa, chỗ này có nhiều điểm tốt lắm nhé. Trong thành lớn thì huyên áo, nơi này thì tĩnh mịch, đi qua hai con phố ở hướng bắc là cổng ra, đi qua hai con đường nữa là nơi ở của bọn nhà giàu. Quan trọng nhất là, giá đất ở đây chỉ bằng một tháng thuê nhà ở trong phố. Ngày trước lúc tới đây, ta đã cân nhắc kỹ rồi mua nó, ha ha, lão Mã ta có cơ nghiệp truyền đời rồi."
Nói xong, lão Mã khá hí hửng, nhìn Lục Trần ở phía sau, cười nói: 
"Thế nào?"
Lục Trần nói: 
"Quỷ nghèo không tiền cứ việc nói thẳng, lấy đâu ra nhiều lý luận như vậy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.