Thiên Ảnh

Chương 70: Chuẩn bị chia tay




Dịch: NAMKHA
Dù ngạc nhiên với sức chịu đựng của nó nhưng Lục Trần cũng không ngưng tay, kiếm vẫn như bay khắp người con chó nhỏ, chẳng mấy chốc sau đã cắt xong ba khoảng thịt thối trên người nó, máu đỏ cũng theo đó mà chảy đầy đất.
Sau đấy Lục Trần mới thuần thục lấy ra một ít bộn phất kì lạ để rắc lên vết thương của nó, máu rất nhanh đã ngừng chảy, sau đó hắn lại dùng vải trắng che đi vết thương trên mình con chó.
Khi làm xong tất cả những điều ấy thì con chó đã yếu đến mức gần như không thể cử động nổi mà chỉ còn có thể nằm im trên đất cố gắng hít thở. Dịch Hân đằng kia thì nhìn có vẻ đã sợ đến dựng hết lông tơ trên người lên, sắc mặt cũng càng thêm tái đi.
Nhưng khi thấy những vết thương kia đều đã được vải trắng băng lại thì Dịch Hân cũng chợt thấy nhẹ người mà dè dặt nói: “Đa tạ huynh, Lục đại ca.”
Lục Trần nhìn nàng rồi bảo: ”Vẫn chưa xong đâu!”
“Hả?” Dịch Hân kinh ngạc hỏi lại: “Còn làm gì nữa?”
Lục Trần lẳng lặng quay đầu tựa như không biết nói gì mà chỉ chỉ tay về cái chân sau của con chó.
Chỗ đó còn có một đoạn cẳng chân đã gãy.
Dịch Hân yên lặng, nhất thời cũng chẳng biết nên nói gì.
May mà Lục Trần chẳng hề nói thêm mà chậm rãi đi tới một góc để chém lấy một đoạn gỗ như khi giúp Dịch Hân ban sáng. Nhân khoảng thời gian ấy Dịch Hân vội vàng ngồi xuống bên người con chó rồi nhỏ giọng an ủi nó: “Chó con đừng sợ, Lục đại ca rất lợi hại, huynh ấy nhất định sẽ chữa hết vết thương trên người mày thôi..”
“Chân nó không giống tay cô đâu!” Tiếng Lục Trần lại vang lên, Dịch Hân quay lại nhìn y thì thấy Lục Trần đã cầm một đoạn cây ngồi xuống, hơn nữa y còn chậm rãi nói: “Tay cô dù đã gãy nhưng rất nhanh đã được sơ cứu, nếu không có gì đặc biệt thì cùng lắm chỉ một hai tháng nữa sẽ có thể bình thường lại, nhưng chân con chó này lại khác, nó đã gãy quá lâu rồi.”
“Sao, vậy thì khác gì?” Dịch Hân ấp úng hỏi.
Lục Trần nghĩ ngợi một khoảng rồi đáp: “Có lẽ còn có thể nối liền nhưng khó có thể bình thường như lúc đầu, may lắm thì nó sẽ thành một con chó què mà thôi.”
“Chó què..” Dịch Hân hoang mang lẩm bẩm rồi cũng chẳng biết nói gì hơn.
Còn Lục Trần đã nắm lấy đoạn chân gãy của con chó. Trước tiên hắn kiểm tra vết thương, kiên nhẫn cắt đi thịt thối, cẩn thận nối xương lại, còn rắc thêm chút thuốc bột, cuối cùng mới dùng vải để cố định chân lên đoạn gỗ đã mang về.
Đến lúc này công cuộc cứu chó mới xem như đã kết thúc. Khi nhìn kĩ lại thì con chó đen đã không chỉ biến thành chó không lông, trên dưới cơ thể lại toàn là vải trắng, một chân sau còn có một đoạn gỗ, nom quả thực rất buồn cười, nhưng nếu so với vẻ thê thảm lúc ở trong sơn động thì quả thực đã tốt hơn nhiều rồi.
****
Những việc ấy quả thực đã lấy mất quá nhiều thời gian, thế nên hôm nay hai người họ cũng chẳng đi được thêm bao xa, chỉ tách ra chỗ lòng sông ban sáng được mấy dặm thì trời đã tối.
Thường thì sẽ không thể đốt lửa vào buổi tối ở vùng đất Mê Loạn, Lục Trần và Dịch Hân cũng không dừng lại ở những khoảng đất trống quanh bờ sông vì theo Lục Trần thì khi tối đến rất có thể sẽ có yêu thú tới đó uống nước, nếu còn ở lại đó thì chỉ có đường chết.
Dịch Hân tất nhiên là rát nghe Lục Trần nên hai người tìm tới một gốc cây cao lớn để trèo lên, hơn nữa còn tiện tay mang theo con chó kia.
Khi trời đã tối hẳn thì Dịch Hân đã ngồi yên trên cây. Nàng đang ôm chắt con chó đã được băng vải trắng khắp người vào ngực đồng thời còn nhỏ giọng an ủi như thể đang an ủi một đứa trẻ vậy.
Giọng nàng êm ái mềm mại, như tiếng ca giữa rừng, lại như gió xuân tươi mát phơ phất.
“.. Mày đừng sợ.. Chúng ta sẽ cứu mày, cũng sẽ không bỏ mày lại, ít nhất cũng đợi đến khi mày khỏi hẳn đã. Đến lúc đó, ta sẽ thả mày đi…”
“Cô thả nó thì thì chỉ có chết thôi.” Lục Trần ngồi ở một chạc cây khác đột nhiên cất lời.
Dịch Hân kinh ngạc hỏi lại: “Vì sao?”
Lục Trần ngẩng lên nhìn bầu trời âm u trên đầu rồi trầm ngâm giây lát xong mới đáp: “Không phải lúc đầu cô đã hỏi ta sao lại không cứu nó sao?”
“Phải!”
“Con chó này là dị chủng hỗn huyết, dòng máu của nó lai từ hai loại yêu thú là Tuyết Lang và Sài Cẩu. Tuyết Lang là yêu thú bậc cao rất cao ngạo và mạnh mẽ, hơn nữa lại luôn sống đơn độc. Tuyết Lang đực khi động dục chắc không tìm được đối tượng nên đã tùy tiện phát tiết lên người Sài Cẩu nhỏ yếu, nhưng nó chắc chắn sẽ không để ý tới đời sau; còn Sài Cẩu lại là giống hung ác và sống thành bầy đàn nên rất coi trọng sự tinh khiết của huyết mạch. Nếu một con chó hỗn huyết như này xuất hiện trước mặt bầy Sài Cẩu thì sẽ lập tức bị chúng hợp lại tấn công rồi xé thành mảnh vụn. Đó là lí do tại sao loại chó hỗn huyết này xưa nay khó có thể trưởng thành, hơn nữa gần như tất cả chó như thế khi vừa sinh ra đều đã bị cắn chết rồi. ”
Dịch Hân lặng lẽ cúi đầu. Con chó đang nằm trong lòng nàng khẽ kêu lên, chẳng biết có phải là đang ai oán với vận mệnh bi thảm của bản thân hay không.
****
Giờ đây đã không thể nào tìm hiểu được tại sao con chó này không bị cắn chết lúc sinh hay sao lại rơi vào trong tay lão man nhân để chịu đau khổ rồi.
Mấy ngày tiếp theo lại rất yên bình. Lục Trần mang theo Dịch Hân và con chó nhỏ ấy đi dọc trong vùng đất Mê Loạn, dọc đường cũng không gặp quá nhiều phiền toái, khoảng năm ngày sau thì họ đã quay lại đến eo đất Dược Hổ.
Tính ra thì họ gần như đã đi một vòng lớn để quay lại đây. Chỉ là lúc đến là bốn người, khi về lại chỉ còn hai, điều đó khiến cho Dịch Hân có phần đau xót.
Nhưng trong năm ngày ấy có lẽ mạng con chó xui xẻo này quá xấu rồi nên sức sống của nó đặc biệt mạnh. Những vết thương nghiêm trọng thế kia đã nhanh chóng liền lại, chỉ sau mấy ngày đã có thể chạy tới chạy lui trên mặt đất.
Nhưng như Lục Trần đã nói, chân sau của nó đã vĩnh viễn què rồi. Vì thế khi nó chạy thì trông luôn khập khiễng, quả thực rất xấu, cũng rất kỳ quặc. Nhắc đến cũng lạ, sau khi con chó có thể tự do đi lại, Lục Trần và Dịch Hân cũng thôi giữ chặt nó mà nó lại vẫn thật thà đi theo hai người, hơn nữa còn chưa bao giờ có dấu hiệu định bỏ đi mà cứ thế đi tới đây.
Lúc vào trong eo đất Dược hổ, Lục Trần nhìn con chó nhỏ thì thấy nó đang rất tò mò chạy quanh nhìn ngó cảnh sắc chung quanh nên cũng mặc kệ mà nói với Dịch Hân ở bên cạnh: “Đi qua chỗ này coi như đã rời khỏi vùng đất Mê Loạn, chúng ta cũng nên chia đường ra thôi.”
Dịch Hân ngừng bước, sau giây lát chần chừ nàng bỗng nhìn lại Lục Trần rồi thật sự cảm kích từ đáy lòng nói: “Lục đại ca, ta… thực sự cảm ơn huynh.”
Lục Trần cười: “Không cần khách khí, chỉ là việc nhấc tay mà thôi.”
Dịch Hân lắc đầu thở dài: “Không đâu, ta biết ta rất ngốc, dọc đường cũng mang lại cho huynh rất nhiều phiền phức. Lục đại ca, lời khác thì ta không dám nhiều lời, nhưng nếu sau này có cơ hội, huynh cứ đến Côn Luân Sơn tìm ta, ta nhất định sẽ…”
“Sao?” Lục Trần ngẩn người dừng bước nhìn lại Dịch Hân, gương mặt y cũng tỏ rõ vẻ kinh ngạc: “Sao cơ, cô là đệ tử Côn Luân sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.