Thiên Ảnh

Chương 127: Tình người heo hắt




Lục Trần nở nụ cười:
- Sư tỷ trí nhớ tốt thật!
Tô Thanh Quân thoáng nhìn hắn một chút, dù không tỏ ra ngượng ngùng nhưng đối với chuyện không nhớ được tên người trước mặt thì ít nhiều cũng có chút xấu hổ. Đúng lúc ấy từ phía xa truyền lại một tràng tiếng kêu gào thảm thiết, Lục Trần bỗng ho khan một tiếng, vốn định tránh đường nhưng chợt nghĩ đến bộ dạng khuất nhục của Hạ Trường Sinh khi nãy thì lại ngừng lại, mỉm cười với Tô Thanh Quân, nói:
- Đúng rồi, còn chưa chúc mừng sư tỷ đạo hạnh tịnh tiến, đột phá tới Kim Đan cảnh!
Tô Thanh Quân lãnh đạm gật đầu, có lẽ thời gian gần đây những lời như vậy nàng đã nghe nhiều đến chán chết. Chẳng bằng tiếng gào khóc đằng kia còn khiến nàng có chút hứng thú, bèn đưa mắt liếc sang.
Lục Trần lúc này lại tiếp lời:
- Ài… thật xấu hổ, ngày trước sư tỷ có dặn rằng cây Hồng Phách Sâm kia rất trọng yếu, ta quả thực đã dốc lòng chăm sóc, chẳng ngờ… thật đáng tiếc lại thành như vậy. Ta thực lòng xin lỗi!
Tô Thanh Quân thoáng ngớ ra, rồi lắc lắc đầu, nói:
- Việc này dẫu trách mắng cũng không liên quan tới ngươi, thiên tai địa chấn, dã thú trộm linh thảo, âu cũng là thiên ý cả, không cần tự trách!
Lục Trần ngẫm nghĩ, con chó đen kia thì thiên ý cái đếch gì, nhưng lời ra khỏi miệng thì đương nhiên không phải như vậy, chẳng qua hắn vốn muốn khiến đám thiếu gia họ Tô kia ăn thêm chút giáo huấn nên cố tình kéo dài thời gian, lộ ra một bộ mặt áy náy, thở dài:
- Mặc dù vậy nhưng… ài, thôi không đề cập lại nữa. Thật may mắn là Tô sư tỷ thiên phú siêu quần, không cần tới Hồng Phách Sâm vẫn có thể đột phá cảnh giới, bước vào Kim Đan đại đạo, quả thực đáng mừng, đáng mừng!
Tô Thanh Quân ngắt lời:
- Không có, ta đương nhiên là dùng Hồng Phách Sâm.
Lục Trần ngẩn người:
- Cái gì? Nhưng cây Hồng Phách Sâm kia… đâu còn? Vậy...
Tô Thanh Quân kiên nhẫn giải thích:
- Cũng chỉ là việc nhỏ thôi, Hồng Phách Sâm tuy trân quý nhưng chưa tới mức chỉ có một cây duy nhất đó. Trước khi ta bế quan phá cảnh, đã mua được hai gốc trong cửa hàng lớn nhất Côn Ngô thành, cho dù là năm tuổi hay dược hiệu đều đảm bảo.
- ... Phải mua? Mất bao nhiêu tiền?
- Hai vạn hai ngàn linh thạch.
Nghe xong, Lục Trần lặng người nhìn Tô Thanh Quân, chỉ thấy sắc mặt nàng trầm tĩnh, ánh mắt lộ vẻ đương nhiên, cuối cùng hắn cười khổ một tiếng, gật đầu nói:
- Chúc mừng, chúc mừng!
Tô Thanh Quân cũng giữ lễ mà gật gật đầu với hắn:
- Đa tạ!
Lục Trần lùi lại một bước, để lối cho Tô Thanh Quân bước qua. Hắn đứng ở một bên, phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy núi đồi nhấp nhô, trời cao đất rộng. Mất một lúc lâu, hắn bỗng nhiên thấp giọng mắng:
- Đi… con… mẹ nó... hai vạn...
~o~
Tô Thanh Quân đi vào trong đám người, những kẻ đầu tiên thấy nàng đều giật mình biến sắc, lập tức tránh sang một bên, ánh mắt nhìn theo đều có chút khác thường.
Rất nhanh, càng lúc càng có nhiều người nhận ra, cả một đám ồn ào như thế nhanh chóng yên tĩnh lại, chẳng mấy chốc đã mở hẳn ra một con đường cho Tô Thanh Quân đi tới.
"Phanh" một tiếng, chỉ thấy Tô Mặc thất thểu văng ngửa ra đất, lăn thêm hai vòng, vừa vặn nằm sấp trước một đôi chân thon dài ưu mỹ. Hắn lúc này sưng húp nửa bên mặt, một hốc mắt thâm đen, xem ra đã bị ăn một trận tơi bời.
Tô Mặc tựa hồ bị đánh đến chóng cả mặt, cái đầu lắc lư chật vật ngẩng lên, mất một lúc mới nhìn rõ được khuôn mặt xinh đẹp phía bên trên, lại ngây ngốc một hồi mới nhận ra là ai, lập tức gào lên:
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mau… mau tới cứu ta!
Đám người bỗng nhao nhao lên một trận, một kẻ thấp giọng nói:
- Không ngờ là đến thật rồi…
Tô Thanh Quân nhíu mày, khi nhìn thấy bộ dạng của Tô Mặc thì thần sắc trầm hẳn xuống. Mấy kẻ vẫn còn đánh nhau cạnh đó cảm thấy có điều lạ thì đều ngạc nhiên dừng tay lại, rất nhanh đã tách ra.
Vừa rồi hai bên ẩu đả, rõ ràng cùng là đệ tử Luyện Khí, đạo hạnh không hơn kém nhau bao nhiêu, nhưng bên kia Lâm Khuông Nghĩa có năm người, Tô gia bên này chỉ có ba, đánh thế nào thì cũng lỗ vốn. Thế nên hai người Tô Thiên, Tô Văn cũng đều ôm một đầu bướu, mắt thâm quầng, xem ra “Tô gia tam kiệt” giờ phút này phải gọi là “Tô gia tam hùng” mới đúng.
Năm người bọn Lâm Khuông Nghĩa nhìn thấy Tô Thanh Quân đột nhiên xuất hiện liền có chút chột dạ, đứng ở một bên không dám hung hăng chút nào nữa. Còn về phần Trương Chí ngã dưới đất, cùng Hạ Trường Sinh đang quỳ thì căn bản là chẳng ai hỏi đến.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tô Thanh Quân nhìn Tô Mặc hỏi.
Trong “Tô gia tam hùng” ở đây, Tô Mặc là đệ đệ ruột của nàng, còn Tô Thiên cùng Tô Văn cũng đều là đường đệ, quan hệ rất gần, cho nên chứng kiến ba người bọn hắn thành ra như vậy, Tô Thanh Quân trong lòng đương nhiên khó chịu. Nhưng nàng trước nay đọc sách thánh hiền, thông hiểu lễ nghĩa, nên trước tiên vẫn hỏi tới nguyên nhân sự tình.
- Tỷ tỷ, là tên họ Lâm kia khi dễ người khác!
Tô Mặc lập tức kêu lên, nước miếng tung bay chỉ trích đám người Lâm Khuông Nghĩa.
Tô Thiên và Tô Văn ở bên cạnh cũng vội vàng chạy tới phụ họa, đem chuyện từ đầu tới đuôi thi nhau thuật một lần. Đám người Lâm Khuông Nghĩa nghe thấy thì căm tức, nhịn không được cũng mở miệng ra tranh luận, hai bên qua lại ồn ào, lập tức đã thấy nộ khí bốc lên.
Chỉ một chốc sau, bỗng nghe thấy Tô Thanh Quân quát nhẹ một tiếng:
- Im ngay!
Tô gia tam huynh đệ lập tức câm miệng, còn đám người Lâm Khuông Nghĩa cũng liếc nhau, tức thì trấn tĩnh lại.
Tô Thanh Quân nhìn thoáng qua gốc Thạch Toán trong linh điền, chỉ thấy linh thảo kia đích thực sinh trưởng vô cùng tốt, bề ngoài trông rất bắt mắt, trầm ngâm một lát rồi nhìn về phía Lâm Khuông Nghĩa, nàng chỉ hỏi một câu:
- Có bằng chứng gì không?
Bọn Lâm Khuông Nghĩa năm người mười mắt nhìn nhau, hết nửa ngày cũng không thốt nên lời.
Vốn cãi tới cãi lui, rồi thừa dịp đánh đấm loạn xạ, chẳng qua là đám trẻ bốc đồng càn quấy không thèm nhìn ai, chỉ biết nắm tay kẻ nào to thì người đấy đúng. Nhưng nếu nghiêm túc lại nói lý, thì đám con cháu thế gia này cũng đâu phải toàn lũ ngốc, sao lại không nhận ra chuyện này có những điểm bất thường.
- Kia, gốc Thạch Toán kia là ta trồng, ta biết rất rõ, ta nhận ra nó!
Đột nhiên có tiếng ai đó kêu lên khiến mọi người cả kinh, ánh mắt cùng nhìn về một phía, chỉ thấy Hạ Trường Sinh quỳ trên mặt đất đang ngẩng cổ la lớn.
Bọn người Tô Mặc sa sầm mặt, trừng mắt nhìn Hạ Trường Sinh, còn đám Lâm Khuông Nghĩa bên kia lại cực kỳ vui mừng, đâu quản ồn ào, thi nhau cất tiếng:
- Nói đúng, nói đúng, hắn là vốn là người gieo trồng Thạch Toán, trừ hắn ra thì đâu còn ai nhận biết rõ gốc linh thảo kia chứ!
- Đúng thế, trong Thảo Viên này hắn chính là kẻ chăm sóc Thạch Toán tốt nhất, hắn đã nói có vấn đề thì nhất định có vấn đề!
Đủ loại nghị luận nhất thời dồn dập như sóng xô cuộn tới, Tô Thanh Quân khẽ nhíu mày, nhìn Hạ Trường Sinh kia một cái.
Mà ở xa xa phía sau lưng toàn bộ đám người, Lục Trần cũng đang nhìn lại, im lặng không nói, chỉ thấy nhè nhẹ lắc đầu.
~o~
- Ngươi nói cây Thạch Toán kia vốn do ngươi trồng sao?
Tô Thanh Quân vừa lên tiếng hỏi, xung quanh liền yên tĩnh trở lại, kể cả mấy người Lâm Khuông Nghĩa cũng không dám nói thêm.
Bầu không khí yên lặng này khiến Hạ Trường Sinh có chút khẩn trương, hắn thoáng đưa mắt liếc nhìn thấy Tô Thanh Quân dung nhan mỹ lệ dị thường đứng đó, hít thở bỗng chốc trở nên dồn dập, mãi một lúc sau mới mở miệng nói:
- Đúng, đúng là ta trồng!
- Ngươi có bằng chứng? - Tô Thanh Quân hỏi.
Hạ Trường Sinh nhất thời ngơ ngác, song uất khí trào lên, lớn tiếng nói:
- Bởi vì chính tay ta trồng, ta biết rõ nó, ta nhận ra được!
Cả đám đông một mảnh im lặng, giờ phút này có lẽ nhiều người đều đã nghĩ ra gì đó, chẳng qua không ai mở miệng lên tiếng.
Tô Thanh Quân lắc đầu, lời nói vẫn rất bình thản nhưng ý tứ lại rõ ràng:
- Như vậy không được, ngươi phải có bằng chứng! Không thể chỉ vì ngươi nói cái gì đó là của ngươi thì nó nhất định là của ngươi, đúng không?
Nàng trầm ngâm một lát, lại nói:
- Vật chứng hay nhân chứng cũng được, tùy ngươi chọn một cái, chỉ cần nói rõ được thì ta sẽ bắt Nhị đệ đem gốc Thạch Toán trả lại ngươi. - Đoạn, lại hướng về Lâm Khuông Nghĩa - Lâm sư đệ, ta xử trí như vậy, ngươi cảm thấy đã được hay chưa?
Lâm Khuông Nghĩa cười khổ một tiếng, đáp:
- Được!
Đường đường một vị Kim Đan tu sĩ đứng ở đây, thậm chí còn là người có tiền đồ quá xán lạn, hắn chẳng lẽ dám nói không được hay sao. Hơn nữa Tô Thanh Quân từ đầu tới cuối đều có lý, hắn dù muốn cũng đâu thể nói gì khác được.
- Bằng chứng?
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Hạ Trường Sinh, lúc này chỉ thấy hắn sắc mặt mờ mịt, miệng lẩm bẩm:
- Vật chứng ư? Nhân chứng ư? Cái này... nhưng rõ ràng linh thảo là do ta trồng mà…
Cả đám đông trầm mặc.
Người Tô gia nhìn hắn, người Lâm gia nhìn hắn, tất cả mọi người nhìn hắn, dường như cả trời cao đất rộng cũng đều đang nhìn hắn.
Hắn quỳ giữa đám người, lặng lẽ, dường như muốn thoát ra khỏi thế nhân lạnh lẽo này.
Hồi lâu sau, Tô Thanh Quân vẫn lặng im, nhưng Tô Mặc ở bên cạnh nàng lại cười lạnh:
- Này, tên kia, ngươi đến rốt cục có bằng chứng hay không, mau mau nói đi?
Hạ Trường Sinh mặt mũi đỏ bừng, miệng ấp úng:
- Vật chứng gì chứ, nào có vật chứng gì, lời ta nói thực các người lại không tin ư? Nhân chứng... Đúng rồi, là nhân chứng!
Hắn đột nhiên kích động nhảy dựng, vẻ mừng rỡ như điên, lần lượt chỉ tay lớn tiếng nói:
- Ta… lúc ta trồng Thạch Toán rất nhiều người đều thấy, ngươi, ngươi, các ngươi, đúng không, các ngươi đều chứng kiến ta trồng Thạch Toán đúng không? Có phải ta trồng rất tốt hay không? Ở Lưu Hương Phố này có phải chính ta là người trồng Thạch Toán tốt nhất hay không, các người nói đi?
Từ trong đám người bỗng dấy lên một hồi xao động, nhưng cũng rất nhanh chóng yên tĩnh trở lại, không kẻ nào mở miệng, cũng chẳng còn ai thì thầm. Khi ngón tay hắn hướng đến người nào, đặc biệt là những kẻ cùng thân phận đệ tử tạp dịch như hắn, thì ai nấy đều lẳng lặng tránh đi, hoặc là đứng im không nhúc nhích.
Hạ Trường Sinh nhất thời ngây dại, mặt xám như tro, không tin nổi vào hai mắt của mình. Nhưng cũng ngay lúc ấy, hắn chợt phát hiện ra điều gì, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, lưỡng lự đôi chút rồi bất ngờ quát to một tiếng, lao vọt lên.
Đám người nhốn nháo tránh đường, cả Tô Thanh Quân cũng lặng yên dõi theo hành động của hắn. Chỉ thấy Hạ Trường Sinh vọt thẳng một đường xuyên qua đám đông, chỉ dừng lại vừa đúng ngay phía trước Lục Trần sắc mặt đang khẽ biến. Tức thì thấy hắn cười ha ha, một nhát túm lấy tay Lục Trần kéo thẳng về phía đám người. Sau đó hai tay hắn cầm chặt lấy bàn tay Lục Trần, ra sức lay động, ánh mắt vô cùng mong chờ, tưởng như ký thác hi vọng sống còn, gấp giọng nói:
- Lục Trần, ngươi... ngươi với ta giao tình là tốt nhất, thường ngày đàm luận cũng rất hợp, ngươi nói đi, nói đi, hãy làm nhân chứng cho ta, nói xem gốc Thạch Toán kia rốt cục có phải là của ta hay không?
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Lục Trần, ngay cả Tô Thanh Quân cũng có chút kinh ngạc nhìn hắn. Đứng ngay bên cạnh nàng là ba huynh đệ Tô gia, cùng đám người Lâm Khuông Nghĩa bên kia cũng phải nhìn về phía tên đệ tử tạp dịch thân phận thấp kém này bằng ánh mắt phức tạp.
Lục Trần mặt không đổi sắc, đưa mắt nhìn thoáng xung quanh, sau đó quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Hạ Trường Sinh.
Chỉ thấy gã nam nhân trước mặt hắn giống như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm, cõi lòng tràn đầy cảm kích và hi vọng, đem hết sức tươi cười với hắn, nói khẽ:
- Lục Trần, hãy giúp ta, ngươi nói đi, mau nói đi…
(Hết chương 127)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.