Thiên Ảnh

Chương 106: Tinh Hải Môn mở




Dịch giả: MrChoe
Dưới vạt áo kia phát ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt xanh biếc, thoạt nhìn trông như một cái phỉ thúy óng ánh màu xanh lục thông thường, khác hẳn với lúc nó đột nhiên bùng phát ra ánh hào quang màu xanh lục ban nãy, hiển nhiên cùng là một thứ nhưng uy lực của nó lúc này lại khác lúc nãy một trời một vực.
Lục Trần trầm ngâm một lát, vén góc áo lên, quả nhiên liền thấy trên cái cổ trắng như tuyết của cô bé có một sợi dây chuyền, trên đó đeo một vật có hình dạng như một cành trúc, lớn bằng ngón tay cái, toàn thân xanh biếc lấp lánh ánh sáng màu lục, trên đó lại tràn đầy linh khí đang không ngừng tỏa ra.
Thật khó tưởng tượng nổi, cảnh tượng cuồng bạo xuất hiện vừa rồi lại do chính thứ đồ vật ôn nhuận màu xanh lục này gây ra. Nhưng hết thảy đều không quan trọng, cái quan trọng là, Lục Trần nhớ rất rõ rằng, cái nhánh cây xanh biếc như sợi dây chuyền này cùng với viên hạt giống trong cơ thể mình lúc nãy dường như đã phát sinh cộng hưởng, cũng chính do vậy mới sinh ra đủ loại dị tượng, cuối cùng lại còn mang theo cả hai người một chó đưa vào trong cái hốc cây thần bí này.
Cái nhánh cây xanh biếc cùng với "Hạt giống" này nhất định là có quan hệ rất lớn.
Lục Trần nhìn chằm chằm vào cành cây mỹ lệ giống như phỉ thúy này, ánh mắt càng lúc càng sáng lên.
A Thổ vốn đang ở bên cạnh Lục Trần đột nhiên quay đầu ra, tò mò nhìn về phía Bạch Liên đang bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng nó lại quay đầu nhìn Lục Trần một cái.
Nhưng mãi một lúc sau vẫn không thấy Lục Trần có động tĩnh gì, A Thổ liền cảm thấy có chút nhàm chán, quay đầu nhìn khắp nơi, cảm thấy cô cùng hứng thú khi phát hiện ra vách cây ngay mép tường xung quanh, nó bèn nghĩ thầm đợi thêm tí nữa dù muốn hay không cũng phải chạy tới tiểu vào một phát, để chứng minh cái địa bàn này bây giờ cũng là của A Thổ đại gia ta rồi.
Ngay lúc này, A Thổ đột nhiên nghe thấy Lục Trần thở dài 1 tiếng, thanh âm rất nhỏ như đang tự nói một mình: "Một cành hai lá một hạt giống, không thể ngờ được rằng đây lại là sự thật."
A Thổ thò đầu vào, nhìn Lục Trần một cái. Lục Trần cười vỗ nhẹ lên đầu của nó, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái nhánh cây xanh biếc kia, lại nói: "Ta vốn tưởng rằng bọn người trong Ma giáo đều là những tên điên, cũng từng cho rằng tất cả bọn họ đều ăn nói khùng điên, khi cho rằng cái cây Thần Thụ kia có thể nối liền Tam Giới, cứ tưởng bọn họ điên khùng nói mớ mà thôi."
Hắn cười, trên mặt mang theo vài phần trào phúng, thản nhiên nói: "Một cành hai lá một hạt giống, đây cũng là một câu chuyện thần thoại trong Ma giáo, thời thượng cổ lúc Thần thụ bị hủy diệt, Thứ duy nhất còn sót lại chính là vật này. Chuyện xưa cũng nói rõ rằng chỉ cần tập hợp đủ bốn dạng thần vật này, thì Thần thụ sẽ tái sinh, có khả năng nhất thống tam giới."
"Có thể cùng với hạt giống cộng hưởng như thế này, có lẽ trong thế gian này chỉ duy nhất có một "Nhánh Thần Thụ" này mà thôi."
※※※
A Thổ đợi một hồi, thấy Lục Trần thủy chung vẫn đang trầm tư suy nghĩ, liền một mình bỏ đi, tiến ra phía ngoài rìa hốc cây dưới mép cái tường gỗ kì quái kia, bắt đầu ngửi ngửi giả như đang tìm kiếm một vật gì đó.
Nhưng nó còn chưa đi ra được mấy bước, bỗng nhiên liền nghe sau lưng tiếng Lục Trần quát: "A Thổ, không được tiểu bậy bạ. Ở đây không có thông gió, thối chết người đó."
A Thổ xoay người lại nhìn Lục Trần "Gâu Gâu" kêu lên hai tiếng, xem ra có chút bất mãn, miễn cưỡng đành phải quay về, chỉ là chốc chốc lại lưu luyến quay đầu lại nhìn về phía cái vách cây kia, dáng vẻ đầy tiếc nuối.
Lục Trần không thèm để ý tới sự ấm ức của con chó đần kia, ánh mắt vẫn tập trung trên nhánh cây xanh biếc trước mắt, một lúc sau, hắn đưa tay cầm lấy cái nhánh cây này, sau đó chậm rãi nắm chặt lấy.
Trong hốc cây, dường như có một chút yên lặng.
Đột nhiên, có ánh hào quang sáng lên, một luồng ánh sáng màu lục từ giữa những kẽ tay của hắn chiếu ra, ngay sau đó lại thêm một luồng sáng nữa, rồi lại một luồng nữa, lần lượt luồng sáng này nối tiếng luồng sáng kia, từ những kẽ tay hắn phát ra một thứ ánh sáng xanh biếc.
Ánh hào quang kia khẽ run rẩy.
Sau một lát, bỗng nhiên một mùi hương nồng đậm dị thường, ngay lập tức tỏa ra tràn ngập từ lòng bàn tay Lục Trần, ở mỗi một khe hở từ lòng bàn tay đang nắm chặt, chảy ra một dòng nước màu lục sền sệt.
Lục Trần nhìn chằm chằm vào những dòng nước xanh biếc đang dọc theo bàn tay của hắn mà chầm chậm chảy xuống, sau đó tung bay trên không trung.
Hốc cây tưởng vốn im lặng qua bao nhiêu năm, vào thời khắc này, dường như thở dài thật sâu một tiếng, như người lữ hành đang đói khát vì mừng rỡ mà khẽ run lên. Những chất khí mơ hồ màu xanh kia, nhanh chóng từ trên vách cây lóe ra, khiến những chất lỏng xanh biếc kia trôi lơ lửng giữa không trung, sau đó với tốc độ có thể nhìn được bằng mắt thường, từng điểm từng điểm hóa thành bụi phấn nhỏ vô cùng, trôi dạt ra khắp ngõ ngách trong hốc cây này.
Rồi Gió bắt đầu nổi lên, những bụi phấn màu lục này hóa thành cơn sóng lớn, tự xoay tròn, giống như một trận mưa to đã chờ đợi vạn năm, như một cái cuộc hẹn vạn năm, rốt cục cũng đã gặp được nhau.
Lục Trần cùng A Thổ kinh ngạc đứng trên mặt đất giương mắt nhìn cảnh tượng khí thế to lớn và vô cùng kì lạ kia.
Màu lục bao trùm tất cả!
Như một cơn đại hồng thủy thời viễn cổ.
Tất cả bụi phấn nhỏ đều dạt hết về phía vách cây, trong nháy mắt đã che kín tất cả, khiến toàn bộ cái hốc cây cổ xưa này biến thành một thế giới màu lục, nhưng rất nhanh sau đó, những bụi phấn màu lục kia dường như hòa vào làm một với vách cây, nên cũng nhanh chóng biến mất không còn thấy gì nữa.
"Oành!"
Từ trong sự lặng im, bỗng dưng truyền đến một tiếng nổ vang, dường như phát ra từ nơi sâu nhất trong cái hốc cây cổ xưa này. Lục Trần bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy vách tường xung quanh cái hốc cây này ngay lập tức như thể có một thứ ánh sáng màu xanh điên cuồng lóe lên, rồi sau đó, đất trời trở nên đen kịt, xung quanh hết thảy bỗng trở thành hư vô.
Thân thể hắn giống như được đưa vào trong một không gian hư vô tối tăm, trên dưới trái phải hết thảy đều là bóng tối vô tận. Không trời không đất, ngay cả thân thể của hắn dường như cũng đã mất đi trọng lực, trống rỗng trôi lơ lửng trong bóng đêm.
Từng điểm từng điểm hào quang, từ xa bỗng nhiên sáng lên, còn có tiếng "Gâu Gâu Gâu Gâu...", nghe như là âm thanh của con A Thổ đầy vẻ sợ hãi và lo lắng.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn lại, liền chỉ thấy trên đầu đầy sao trời, cúi đầu nhìn xuống, cũng y như thế.
Thân thể của hắn vẫn đang lơ lửng không ngừng, hoàn toàn đã mất đi khả năng tự chủ, trôi vô định trong khoảng hư không kỳ lạ này, cho đến khi bỗng nhiên có ánh hào quang xanh biếc lại lần nữa lóe lên.
Từ trong hư không ánh hào quang ấy mạnh mẽ xuyên qua bóng tối, tiếp theo từ sâu trong ánh sáng xanh biếc, vô số những rễ cây kì dị đột nhiên vươn ra như những tia sáng, đánh nát màn đêm tưởng chừng như kiên cố kia thành từng mảnh nhỏ.
Sau đó ánh sáng phát ra rực rỡ, như mặt trời hung bạo bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt, phát ra quang huy vạn trượng, trong nháy mắt khiến tất cả ngôi sao trên trời như mất đi ánh sáng.
Hào quang tối dần, có gió thổi lên, có tiếng thét mơ hồ giữa đất trời, giống như một cổ khúc thê lương từ thời viễn cổ truyền lại, đang âm trầm kể lại những câu chuyện cũ. Một đạo hào quang xanh biếc tạo thành một cái cửa lớn, trước mắt của hắn, sau chốc lát, ánh sáng màu lục này bỗng nhiên tăng vọt, xuyên qua thân thể của hắn rồi lại tụ vào một lần nữa, Lục Trần nhìn lại, chỉ thấy chỗ sau lưng, bất ngờ cũng có một cái cổng lớn màu xanh biếc tương tự được tạo thành.
Ánh sáng màu lục sáng chói, phảng phất có luồng khí sinh mệnh đang cuộn trào mãnh liệt sinh sôi không ngừng, xua tan tất cả bóng tối. Ánh sáng lấp lánh, dường như biến hết thảy mọi thứ thành một biển màu xanh biếc, nhưng chỉ sau một lát, bỗng nhiên tất cả mọi thứ trước mắt đều tiêu tán, như một giấc mộng tan, hóa thành tro bụi vô tận.
Lục Trần phát hiện ra mình một lần nữa lại xuất hiện trở lại trong cái hốc cây kia, vẫn còn đang đứng bất động tại chỗ.
Những tia sáng màu lục chói mắt kia, lúc này đã tiêu tán toàn bộ, không để lại chút hình tích gì nữa, cái hốc cây cổ xưa này cũng khôi phục lại trạng thái cũ. Nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra phía trên những cái vách cây loang lổ cổ xưa, đột nhiên xuất hiện thêm rất nhiều sinh cơ, thậm chí ngay cả những làn khí màu xanh kì dị quấn quanh trong ngoài vách cây lúc trước, giờ phút này màu sắc cũng đậm lên không ít.
Nhưng điều khiến Lục Trần giật mình, chính là trên vách cây hai bên, đột ngột xuất hiện thêm hai cánh cửa lớn mờ ảo như được làm bằng thể khí.
Làn khí kia cũng không phải là hai cánh cửa thật, chỉ là lờ mờ có hình dạng như cái cánh cửa mà thôi, đồng thời bị vách cây cổ xưa cùng những làn khí di động kia che đậy hơn phân nửa. Lục Trần thử bước qua dò xét, lại phát hiện chỗ đó giống như là trăng trong nước hoa trong kiếng, trông mơ hồ như ảo ảnh, quả thực muốn đưa tay chạm vào, nhưng bất luận thế nào cũng không chạm vào được.
Hai cánh cửa, rốt cuộc có phải là cánh cửa thật hay không?
Nếu như là cửa thật, thì nó thông ra chỗ nào?
※※※
Lục Trần im lặng suy tư trong chốc lát, sau đó quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bạch Liên vẫn còn đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất. Chẳng biết tại sao, có lẽ vừa rồi những luồng sáng màu lục kia cùng hạt giống phát sinh cộng hưởng nên phát ra một lực phản chấn cực mạnh, khiến nàng bị ảnh hưởng, cho nên cho đến giờ nàng vẫn chưa thể nào tỉnh táo lại.
Lục Trần quay về bên cạnh nàng, sau khi kiểm tra một chút, lông mày của hắn nhanh chóng nhíu lại, bởi vì hắn phát hiện hô hấp của thiếu nữ này đang trở nên chậm lại, nhịp thở cũng càng lúc càng dài ra, giống như là... yêu thú động vật nào đó vào mùa đông, giấu mình dưới bùn đất trong sơn động mà ngủ đông.
Thế nhưng mà, con người thì sẽ không biết ngủ đông!
Lục Trần sờ lên tay của nàng, cảm giác trên tay lạnh giá.
Không một chút do dự, Lục Trần lập tức ngồi xuống, sau đó gọi con A Thổ đến, bắt nó nằm sấp bên cạnh mình, đồng thời ôm Bạch Liên vào lòng, một tay khác thì giữ lấy A Thổ.
Trước khi kịp làm điều gì đó, ánh mắt của hắn đảo qua trước ngực Bạch Liên, đột nhiên khẽ giật mình, chỉ thấy sợi dây chuyền nàng đang đeo trên cổ vốn bình thường có màu xanh mướt, nhưng chẳng biết tại sao, lúc này màu xanh biếc đầy sức sống ấy đã giảm đi hơn phân nửa rồi.
Hắn nhìn thêm nhánh cây xanh biếc kia một cái, lập tức nhắm mắt lại, quát khẽ một tiếng, hai tay đột nhiên ôm chặt Bạch Liên cùng A Thổ.
Bên tai như truyền đến một tiếng ầm ầm cực lớn, một khắc dường như dài vô tận lại như chỉ trong một chớp mắt, bọn họ hai người một chó lại đã lại xuất hiện trong gian phòng nhỏ bừa bộn kia một lần nữa.
"Phanh" một tiếng, từ giữa không trung rơi xuống.
A Thổ giật mình nhảy dựng lên như bị điện giật, lắc đầu vẫy đuôi xem ra rất là kích động, cảm thấy hết sức cao hứng khi nhận thấy rốt cục đã quay trở về được cái thế giới quen thuộc này. Còn Lục Trần thì quay đầu nhìn về phía Bạch Liên, ngưng thần quan sát hô hấp của nàng một lát, thấy nhịp thở đang dần bình thường trở lại, hắn mới thở dài một hơi.
Nàng dường như không thể ở trong cái hốc cây đó được...
Lục Trần trong lòng nói thầm một câu như vậy, ánh mắt lại nhìn vào sợi dây chuyền xanh biếc trên ngực Bạch Liên, lông mày nhíu lại, trong thâm tâm cảm thấy có chút khó hiểu.
Đúng lúc này, thân thể Bạch Liên khẽ động, dường như sắp tỉnh lại. Lục Trần lông mày chau lại một chút, tâm niệm xoay chuyển, vô số suy nghĩ ngay lập tức tuôn ra trong đầu. Đột nhiên, hắn đưa tay, nhanh chóng xé rách lớp áo trước ngực của mình, sau đó cầm chắc thanh hắc kiếm trong tay, xoay lại nhắm hướng lồng ngực của mình đâm cắt vài cái khiến máu thịt be bét, máu tươi lập tức tuôn ra xối xả.
Lục Trần đau quá hừ lên một tiếng, nhưng ngay lập tức bàn tay của hắn khẽ lật lại, hắc kiếm lập tức biến mất, thân thể của hắn lay động một cái, sắc mặt liền bỗng nhiên tái nhợt, giống như một nửa máu tươi trên người đều đã từ miệng vết thương kia chảy hết ra ngoài, thoáng cái ngã vật xuống đất.
Chỉ một lát sau, âm thanh này dường như làm kinh động đến Bạch Liên, nàng có chút mơ hồ hé mở hai mắt, lập tức liền giật mình khi thấy được ngay bên cạnh mình là thân thể Lục Trần đang nằm run rẩy trên mặt đất, nhịn không được lập tức ngồi dậy, thất kinh hỏi: "Ngươi... Ngươi bị làm sao vậy?"
Lục Trần dùng tay che miệng vết thương, khuôn mặt méo mó lộ vẻ đầy thống khổ, ngước nhìn cô gái xinh đẹp dị thường trước mắt một cái, khàn giọng, nói: "Ta thật không thể ngờ rằng... Con người cô nương lại như vậy, một lời không hợp là liền muốn giết ta!"
"... Cái gì???"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.