Thiên

Chương 93: Hắn đang tới kìa




Thư Viện Vị Thanh
Tầng hai, nơi bức tượng băng sống động, lúc này lớp băng bao phủ phía ngoài đã mỏng, hiện rõ hình dáng của một nam tử, nhưng rất nhanh lớp băng mỏng này cũng liền tiến nhập vào trong cùng với đó là toàn thân nam tử quang nâu tỏa sáng, thổ nguyên lực hơi hướng ra xung quanh rồi liền được thu lại, nam tử này đã khôi phục lại bình thường, chỉ là sắc mặt hắn đã tái lại mà thở hắc một hơi lạnh cùng xoay người tiến tới lối cầu thang mà tiến xuống tầng dưới rời khỏi nơi này nhưng vẫn để lại một câu nói vang nhỏ mang chút tức giận
“Lão Nghêu không nghĩ lại kêu ta đi xử một tên tu nguyên giả, hắn lại còn mạnh hơn ta một tầng”
Nơi tảng đá lớn khắc ba chữ “Thanh Phong Phái”
Hướng tiến vào trong đã xuất hiện sáu bóng người cùng một tiểu thú và một đại thú to xác đang tiến vào trong Thanh Phong Phái tu nguyên
Lối vào đường lớn dẫn thẳng tới hướng vào “Hoàng Viên” cùng “Long Viên” của Thanh Phong Phái cũng như dẫn thẳng tới đại điện Thanh Phong mà không cần phải đi thông qua các viện khác, màn đêm bao trùm toàn bộ Thanh Phong Phái nhưng lúc này đã có vài bóng hình đang lững thững tiến vào đại điện Thanh Phong trong một vài tiếng nói
“Tống Tân sư huynh, sao môn phái chúng ta không dùng tới những viên đá phát sáng để chiếu sáng môn phái”
“Việc này ta cũng không biết, đó là do chưởng môn và các vị trưởng lão quyết định nhưng ta nghĩ tu nguyên giả chúng ta cũng không cần tới chúng”
Tống Tân dứt lời, đầu ngón tay trỏ đã xuất hiện một đám lôi chiếu sáng cả một khoảng rộng bao quanh sáu người cùng hai động vật khiến cho Vũ Thiên liền hiểu tu nguyên giả thật sự không cần tới những viên đá phát sáng đó
- Sáng mai, các ngươi hãy tập trung tới Tháp Binh Khí, còn bây giờ thì nên về viên của mình đi, không cần phải tới đại điện lúc này!
Một giọng nói già nua đã vang vọng vài tai sáu người cùng nhị động vật đều nghe rõ, Tống Tân nhìn năm người còn lại trầm ngâm nói “chưởng môn đã nói như vậy thì ngày mai chúng ta sẽ tiến tới Thanh Phong Khí chắc để lấy binh khí”
Tống Tân dứt câu liền gật đầu với năm người Vũ Thiên cùng nhị động vật vẫn đứng cạnh hắn rồi quay lại lối nhỏ hướng vào “Hoàng Viên” mà tiến vào, Hoàng Phong thấy vậy liền đi sau khi đã cười to với Vũ Thiên cùng tam nữ
- Nguyệt muội, chúng ta cũng nên quay lại biệt viện!
Nghệ Tuyết dứt lời liền kéo lấy tay Phương Nguyệt mà đi nhanh khiến nàng chỉ kịp quay đầu nhìn Vũ Thiên nhưng lại không thể lên tiếng phía sau nàng, đó là Phù Hiểu đang che chắn nàng lại còn quay đầu lại nhìn Vũ Thiên mà cười ranh mãnh, có lẽ nhị nữ đang không muốn Vũ Thiên cùng Phương Nguyệt có cơ hội tâm tình
Vũ Thiên chỉ biết mở to mắt nhìn bóng dáng năm người đang rời đi trong màn đêm, chỉ còn lại mình hắn đang đứng trân nơi này, bên cạnh hắn vẫn còn Tiểu Bạch đang ngồi trên đầu mamút thú
Vũ Thiên lắc đầu liền tiến theo sau tam nữ mà quay lại Dược Viên nhưng cũng không tới gần, nhấc bước theo sau hắn chính là mamút thú cùng Tiểu Bạch đang lẩm bẩm to nhỏ gì đó với nhau chỉ là Vũ Thiên lại không thể nghe thấy và cũng không hiểu gì nhị động vật đang nói
Chẳng mấy chốc tam nữ cũng đã khuất dần ngay những lùm cây che chắn biệt viện nơi “Phương Viên”
Vũ Thiên đứng khựng trước lối vào Phương Viên nhưng lại không hề bước vào hắn chỉ nhìn lối vào biệt viện nơi đó đã khuất dần ba bóng hình mà vẻ mặt mờ mịt lại quay đầu nhìn Tiểu Bạch cùng mamút thú đang trợn tròn mắt nhìn vẻ mặt thẫn thờ trên mặt hắn
“Tiểu Bạch, Mamút chúng ta cũng về Dược Viên” Vũ Thiên lắc lắc đầu mà tiến lại gần nhị thú, hắn lại leo lên lưng mamút thú nhưng cũng không dễ dàng gì mà phải vận băng nguyên lực tạo thế vì mamút thú cao to gấp hai, gấp ba hắn mà ngồi gần Tiểu Bạch rồi thúc giục mamút thú hướng vào trong Dược Viên
Vũ Thiên trầm ngâm nhìn những gốc cây to hai bên lối vào Dược Viên mà nhìn Tiểu Bạch hỏi khiến nó hơi giật mình “Tiểu Bạch, đệ nói xem bây giờ ta nên để mamút nó ở chỗ nào”
Tiểu Bạch chỉ biết há miệng “hả” một tiếng, nó dùng chân của mình mà vỗ đầu mamút thú tỏ vẻ ra dáng đang suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thiên ca, tối nay nên để nó nghỉ ngơi ở khu thảo dược của huynh, ngày mai chúng ta sẽ tạo một cái nhà cho nó ở đó chắc sẽ không ảnh hưởng gì, Diệc lão cũng sẽ không mắng huynh và đệ
“Để đệ dẫn nó tới nơi đó”
Tiểu Bạch lại chu miệng mà nói, tướng ngồi của nó lại giống như một chú thỏ nhỏ mà chỉ một chân mặc dù Vũ Thiên vẫn còn ngồi trên
Tiến tới trước lối vào ba dãy phòng của hắn cùng hai vị sư huynh, Vũ Thiên liền nhảy xuống mà tiến vào căn phòng của mình theo lối vào phòng Ngữ Hải đi tới phòng hắn ở giữa, còn Tiểu Bạch thì đã vỗ đầu mamút thú liền đi vòng sang bên trái phòng của Ngữ Hải mà tiến ra phía sau khu thảo dược
Vũ Thiên đứng ngay cửa phòng được làm bằng tre trúc dẫn vào phòng mình mà nhìn ngó hai phòng bên cạnh nhưng chỉ thấy im lặng, hắn cũng chỉ đẩy cánh cửa trúc nhè nhẹ mà tiếng vào căn phòng của mình nhưng cũng không hề đóng lại mà hắn vẫn đang đợi Tiểu Bạch chui vào
Cũng không mất bao lâu đã trong thấy Tiểu Bạch đang lù lù bay vào còn dùng chân của mình mà đóng sầm cửa lại khiến Vũ Thiên đang khoanh chân trên chiếc giường trúc phải giật mình nhìn nó bay tới cạnh hắn, nằm trên giường trúc mắt nhắm mắt mở nói nhỏ với Vũ Thiên “Thiên ca, huynh phải xích mông qua một chút nữa, huynh chiếm hết chỗ ngủ của đệ rồi”
Vũ Thiên không để ý mà chỉ xích qua một bên rồi lại tiếp tục khoanh chân trên giường trúc
“Nó đã tiến vào Huyệt Tam Tầng không nghĩ lại nhanh như vậy, lại còn dẫn về một tiểu thú to xác nữa chứ” giọng Diệc lão như ẩn chứa chút ngạc nhiên mà vọng lên trong Dược Viên như thoáng qua rồi lại chìm trong im lặng
Ánh sáng từ ngoài đã len lói mà xuyên qua chiếu khắp phòng Vũ Thiên cùng với đó là một tiếng gọi to đã vang lên của Thùy Phong đang đập vào cánh cửa phòng hắn:
- Vũ Thiên sư đệ, đệ có ở trong phòng không mau trả lời ta nhanh!
“Thùy Phong sư huynh, ở ngoài có chuyện gì sao”
Từ trong phòng của Vũ Thiên cũng đã vọng ra một câu hỏi ngược lại trong vẻ giật mình mà nói nhanh, cửa trúc đã mở ra Vũ Thiên đã nhìn thấy Thùy Phong vẻ mặt đang khẩn trương, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi thêm gì thì Thùy Phong đã nắm chặt cánh tay Vũ Thiên mà lôi nhanh ra phía sau khu thảo dược vừa đi vừa nói nhanh:
- Ngữ Hải, đang bị con thú to xác từ đâu xuất hiện ở khu thảo dược đang dí hắn chạy vòng vòng, đệ là tu nguyên giả xuống ngăn nó lại giúp hắn, nếu không ta sợ Ngữ Hải sẽ bị nó ủi cho tan xác!
“Ngữ Hải sư huynh lại chọc mamút sao, đệ phải đi cứu nó”
Giọng của Tiểu Bạch đang vang lên phía sau, vừa dứt lời đã thấy nó vốn vẫn bay phía sau đã vọt lên bay nhanh vượt qua hai người hướng nhanh về khu thảo dược
Để lại Thùy Phong mắt trợn trừng nhìn Tiểu Bạch vừa mở miệng lại còn bay vù vù vượt mặt mình mà không thốt nên lời vì kinh hãi, hắn lại nhìn Vũ Thiên thì lại kinh ngạc mà vỗ vỗ đầu cho tĩnh ngủ
- Vũ Thiên sao đệ lại còn ăn vận quái dị như vậy, y phục mà môn phái phát đâu!
Vũ Thiên chỉ cười trừ mà nói “trong phòng đệ còn chục bộ, huynh với Ngữ Hải sư huynh tý nữa vào trong phòng đệ mà chọn một bộ”
Thùy Phong ngơ ngác nhìn Vũ Thiên chỉ mới rời đi vài ngày không nghĩ khi quay lại mọi thứ đều thay đổi một cách nhanh chóng
Hai người cũng đã nhanh chóng đi tới giữa khu thảo dược, hắn vừa mới tới gần thì giọng nói của Ngữ Hải đã vang lên mà nhìn hướng Vũ Thiên hỏi gấp hét to:
- Vũ Thiên sư đệ, Tiểu Bạch sao nó lại nói được lại còn bay được chuyện này là sao, còn con thú to xác này ở đâu ra!
Vũ Thiên vẻ mặt hơi cổ quái nhìn Ngữ Hải đang thở dốc nhìn chầm chầm đối diện đó là mamút thú trên đầu nó còn có Tiểu Bạch đang ngồi trên mà vỗ vỗ đầu nó có vẻ đang giải thích gì đó
- Đệ vừa mới từ Thành Vị Thanh về nên dẫn theo nó, nó tên là mamút, nếu hai sư huynh muốn làm quen với nó thì có thể nhờ Tiểu Bạch vì Tiểu Bạch có thể nói chuyện được với nó, còn Tiểu Bạch vì sao biết nói, biết bay thì là cả một đoạn dài khó mà nói hết được!
Vũ Thiên chỉ Tiểu Bạch sau mà chỉ mamút thú trước giải thích cho hai người Ngữ Hải, Thùy Phong rồi lại nhớ tới lời Tống Tân nói mà nhìn Tiểu Bạch “Tiểu Bạch đệ có tới Thanh Phong Điện không nếu không ta sẽ đi một mình”
Tiểu Bạch gấp rút nói nhanh mà từ bỏ vỗ đầu mamút thú “đi chứ, đi chứ, huynh lại tính bỏ đệ ở lại đây một mình sao” nói rồi liền bay về cạnh Vũ Thiên nhưng vẫn ngoái đầu nhìn mamút thú to xác như dặn dò gì đó
Vũ Thiên liền nhìn nhị sư huynh cùng mamút thú mà gật đầu rồi nhanh chóng tiến ra ngoài hướng tới đại điện
Khu thảo dược chỉ còn lại Ngữ Hải vẫn trợn mắt chống hai tay vào đầu gối mà nhìn mamút thú đối diện, cùng Thùy Phong lại nhìn Ngữ Hải đang đối diện mamút thú rồi nhìn hướng Vũ Thiên rời đi mà đầu mông lung
Phía ngoài Dược Viên, tam nữ bóng dáng đã đứng đây từ lúc nào Phương Nguyệt lại đứng nhìn vào trong nhưng lại không dám tiến vào, còn Nghệ Tuyết thì nhìn quanh, Phù Hiểu lại thầm than ngắn than dài:
- Nguyệt muội, còn không mau tới đại điện mà lấy binh khí sao phải đợi hắn làm gì?
“Hắn đang tới kìa”
Nghệ Tuyết đã cất lời nhìn vào trong khi thấy Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch đang tiến ra liền nói, Tiểu Bạch lắc lư cái đầu mà bay nhanh, đậu trên vai Phương Nguyệt miệng không ngừng
“Nguyệt tỷ tỷ, hôm nay trong tỷ đẹp a, tỷ đang đợi Thiên ca của đệ à”
Phương Nguyệt nghe Tiểu Bạch nói vậy thì hơi đỏ mặt, còn Nghệ Tuyết, Phù Hiểu chỉ nhìn Tiểu Bạch mép vẫn còn chút bọt trắng mà không thốt nên lời vì không nghĩ rằng nó lại ranh mãnh như vậy
- Phương Nguyệt, nàng cùng hai vị sư tỷ tới Thanh Phong Điện sao!
Vũ Thiên tiến tới gần cũng không để ý Tiểu Bạch đang khua môi múa mép mà nhìn Phương Nguyệt gãi đầu hỏi vì hắn cũng không hiểu sao ba nữ lại đứng nơi này
Phương Nguyệt nhìn hắn nhưng lại không thốt nên lời nào, có lẽ như khi nàng và hắn đứng chung chỉ có thể im lặng mà không ai biết nên nói gì
Nghệ Tuyết, Phù Hiểu nhìn hai người như hai bức tượng gỗ chỉ im lặng mà không nói ngoài cái đưa mắt nhìn nhau, Nghệ Tuyết lắc đầu:
- Được rồi, chúng ta tiến tới Thanh Phong Điện vào Tháp Binh Khí xem coi có vũ khí nào thích hợp không để xử đám Vũ Phiến Môn sắp tới!
Nghệ Tuyết dứt lời liền nắm lấy tay Phương Nguyệt lại kéo đi trước cùng Phù Hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.