Thiên

Chương 118: Cắn nhau




Vì nó chưa tới nhưng áp lực đã tới khiến Mạnh Khỏe toàn thân hơi run vì khí lạnh tiến nhập thân nhưng hắn cũng không hề có ý định chịu đòn này mà không đón đỡ cho nên liền trước mặt Mạnh Khỏe cũng đã được che chắn bởi một tấm thuẫn hình chữ nhật cao hai mét rộng sáu mươi cen chắn trước người cùng tiếng hét to của hắn khi mà hai tay đã giữ chặt tấm thuẫn vốn màu kim loại sắt đã bắt đầu tỏa quang nâu mà hét lớn đón đỡ thế công của Vũ Thiên đã tới:
“Giáp thuẫn”
Chỉ là tiếp sau Mạnh Khỏe đã vọng tiếp hai chữ “Tường Thổ” vì không yên tâm nên đã tạo tiếp hai bức tường thổ phía trước tấm thuẫn nữa khiến cho hắn liền trước mặt được chắn bởi ba lớp phòng thủ để đón đỡ hai nấm đấm băng khổng lồ của Vũ Thiên đã tới đấm mạnh vào bức tường thổ thứ nhất nhưng có vẻ như nó không hề chặn được một giây nào mà trực tiếp bị ủi phẳng luôn bức tường thổ thứ hai
Mà bắt đầu đập mạnh vào tấm thuẫn khiến tấm thuẫn rung rắc mạnh cùng hai tay đang giữ chặt tấm thuẫn của Mạnh Khỏe như tê rát mà thối lui lại phía sau liên tục cũng như sắc mặt của hắn đã không còn tốt khi nghe thấy một tiếng rắc phát ra khiến hắn càng thêm hoảng nhưng lại không thể tạo thêm một phát quyết nào và
Khi tiếng rắc thứ hai, thứ ba, thứ tư và thứ năm kết thúc trong nhanh chóng thì Mạnh Khỏe đã trực tiếp văng ra khỏi kết giới khi mà Vũ Thiên cũng đã đẩy lùi hắn tới gần kết giới cùng tấm thuẫn đã bị gãy thành từng mảnh to có nhỏ cũng có mà cùng Mạnh Khỏe văng thẳng ra khỏi kết giới cùng những mảnh sắt từ tấm thuẫn đã vỡ rơi lộp bộp trên mặt đất phía ngoài nơi lối vào kết giới của đám đệ tử hạch môn
Còn Vũ Thiên cũng đã khôi phục lại thân bình thường khi mà hai tay băng khổng lồ của hắn xuyên qua được một nửa nơi mặt kết giới lối vào khiến hắn không khỏi ngẩn ngơ chút ít mà nhìn Mạnh Khỏe đã đứng vững lại phía ngoài kết giới nơi mà trước mặt tên Nghêu Đồ đang khoanh tay nghênh mặt của mình khi nhìn Vũ Thiên phía trong kết giới
Chỉ là Vũ Thiên lúc này lại thở phào một hơi mà nhìn quanh một lượt rồi ngừng lại nơi Tiểu Bạch nó đang chụm hai chân lại với nhau hai mắt của nó còn đang chảy ra vài giọt nước mắt nhìn hắn không biết là tại sao, có vẻ nó đang nghĩ tới hai cái tay to đùng của Vũ Thiên lúc nãy mà mặt hổ của nó lúc này mới như vậy
Nhưng cũng khiến Vũ Thiên phải cười phì trong khó hiểu với nó mà lắc lắc tay trong miệng hơi há của Tiểu Bạch đang nói hai chữ nhỏ gì đó mà chỉ mình nó nghe thấy nhưng nó cũng phẩy phẩy chân trước của mình với hắn khi mà Vũ Thiên lại nhìn lối vào ngược lại, định tiến ra, chỉ là chân hắn đã đạp vào mảnh vụn của tấm thuẫn khiến hắn không khỏi nhìn xuống mà nhìn thấy vẫn còn hai mảnh sắt vụn của tấm thuẫn vẫn còn trong kết giới
Nhưng hắn lại bất chợt khom người mà cầm lên rồi xoay thân lạị ném ra ngoài kết giới nơi Mạnh Khỏe bị đánh văng ra trong vài chữ: “vẫn còn hai mảnh sắt vụn này” rồi mới bước tiếp rời khỏi kết giới hướng tới bảy đệ tử chân truyền mà tiến ra trong vẻ mặt không được bình thường cùng ánh mắt đang nhìn nơi bước chân của hắn
Trong giọng bất ngờ của Lý Dương chưởng môn đã vang lên phía ngoài kết giới:
- Trận này lại thắng!
- Không nghĩ trận này Mạnh Khỏe lại thua!
Và giọng âm trầm của Vũ Phiến Lương môn chủ cùng sắc mặt xám xịt đã hiện rõ, nhưng vẫn nhìn xuống đám đệ tử hạch môn phía dưới mà nói tiếp: “chúng ta đã thắng bốn chỉ cần hai trận nữa bọn chúng sẽ thua”
Khiến cho ba đệ tử hạch môn còn lại chưa đấu phải bất đắc dĩ mà hiện rõ trên mặt nhưng Vũ Phiến Lương môn chủ lại không để ý mà đã chuyển hướng tới Lý Dương chưởng môn dùng giọng không vui nói nhanh:
- Lý Dương tiếp trận thứ tám, trận này chúng ta thua!
Và cũng không nhìn Lý Dương chưởng môn khi đang nhìn Vũ Thiên tiến ra mà gật đầu với câu nói của mình mà đã hướng cái tên của Mạnh Khỏe xóa đi mà bắt đầu hình thành một cái tên khác
Còn Lý Dương chưởng môn cũng đành lắc đầu bắt đầu thay đổi cái số nguyên lực từ hai lên ba và thay đổi cái tên phía dưới mà cùng lúc với Vũ Phiến Lương môn chủ viết một cái tên khác chuẩn bị cho trận thứ tám, mặc dù trong lòng Lý Dương chưởng môn vẫn còn đang ngờ ngợ trong trận thắng thứ bảy này
Chỉ là Tiểu Bạch trên nóc đại điện lại nhìn Vũ Thiên đã rời khỏi kết giới mà chân vẫn lắc lắc nói nhỏ nhỏ trong mắt đảo liên hồi “Thiên ca, đấu xong rồi sao” nhưng hắn lại không nhìn thấy
Khi mà hai cái tên mới đang dần hiện ra khiến cho tất cả đệ tử sau một hồi còn nhìn Vũ Thiên đang tiến ra cũng bắt đầu chuyển ánh mắt tới phía trên kết giới mà nhìn chăm chú vào hai cái tên đã hình thành được một chữ hai bên, chữ thứ hai của hai bên cũng đang dần hiện ra
Mặc dù nơi đệ tử chân truyền, Vũ Thiên cũng đã gần tiến tới trong ánh nhìn của vài đệ tử, nhưng Tống Tân lúc này lòng hơi run mà nói nhỏ “tới mình rồi” trong cái vỗ của Hoàng Phong vào vai Vũ Thiên đã tới cạnh hắn cùng câu nói hơi chút bất ngờ:
- Vũ Thiên, ta không nghĩ là đệ lại thắng trận này!
Cùng lúc đó, Lý Dương chưởng môn cùng Vũ Phiến Lương môn chủ đã tiếp ngay sau lời của Hoàng Phong mà giọng vọng xuống:
“Trận thứ tám Tiêu Bân”
“Trận thứ tám Tống Tân”
Trước sau, sau trước mà hai tên của Tống Tân cùng Tiêu Bân đã vọng khắp đại điện khiến cho Tống Tân hai tay nắm chặt lại mà nhìn Tiêu Bân đối điện khẽ cười rồi mới hơi xoay người nhìn một lượt bảy đệ tử chân truyền mà khẽ gật nhẹ nhưng lại hơi ngừng nơi Phương Nguyệt mà cười lắc đầu rồi liền nhấc bước nhắm kết giới mà đi tới khi mà Tiêu Bân đối diện cũng đang giống hắn cùng lúc tiến vào
- Không biết trận này sẽ như thế nào!
Hoa Lữ lại nhẹ giọng nói một câu rồi cùng mọi người nhìn Tống Tân đã tiến bước vào trong kết giới rồi lại chuyển tới Tiêu Bân phía đối diện cũng đã tiến vào trong khóe miệng lại cười khi nhìn Tống Tân giọng đang âm vang trong kết giới nhưng lại chỉ hướng hắn:
- Tiêu Bân, ta cứ ngỡ là trận đấu pháp này sẽ không gặp được ngươi!
- Vậy sao, ta cũng đang muốn đấu với ngươi, Tống Tân!
Tiêu Bân chỉ nhướng cặp lông mày cùng giọng trầm lại nhưng vẫn rõ ràng mà mắt nhìn thẳng, khóe miệng cười trong rắn lại mà ngừng lại cùng lúc với Tống Tân khi mà cả hai đã cách nhau vài mét
Chỉ là cánh tay phải của Tống Tân đang hướng xuống mặt kết giới đã nắm chặt lại trong những tia sét đã hiện ra mà lưu chuyển quanh hắn trong những tia sét đang dần hình thành một cái gì đó cùng giọng âm trầm của hắn mà tiếp:
- Lần trước, ngươi lại cứu đám ác ôn Hoàng Dương Trại và câu nói ở Thành Vị Thanh ta vẫn chưa quên nên lần này ta muốn tính một lần với ngươi, Tiêu Bân!
Dứt lời Tống Tân lại hét lớn trong một loài động vật đã thành hình mà quấn quanh toàn thân hắn “rồng lôi” chính là “Bát Biến” đầu rồng lôi đang lắc lư cao quá đầu của Tống Tân cùng tay phải của hắn vốn dĩ hướng xuống dưới đã chuyển lên trên mà gần sát với đầu rồng lôi đang lắc lư cùng thân đang vòng quanh hắn cùng một câu nói tiếp mà vang lên trong ánh mắt lạnh toát của Tống Tân khi ngẩn đầu nhìn đầu rồng lôi:
- Và cũng chính ngươi, khiến ta không thể nào diệt trừ được bọn chúng, tuy bây giờ ta không biết bọn chúng như thế nào nhưng ta nhất định sẽ quay lại diệt trừ bọn chúng thêm một lần nữa!
“Khi đã đánh bại ngươi”
Năm chữ vừa dứt, Tống Tân đã nhấc một bước chân toàn thân hắn như điện chớp giật đã xuất hiện trước mặt Tiêu Bân vẫn còn đang dùng ngón trỏ chọt lỗ tai mà mắt lúc nhìn Tống Tân đang nói lúc thì lại nhìn nơi mặt kết giới mà cùng đạp chân cười khẩy cho tới khi nắm tay nắm chặt trên là đầu rồng lôi chạm tới bụng hắn mới khiến hắn giật mình mà mở to mắt nhìn
Một trận ê buốt từ bụng đã truyền tới cùng toàn thân đã lui nhanh ra phía sau cho tới khi hai tay hắn hơi cong lại giật mạnh tia sét liền xuất hiện mà luân chuyển quanh thân cùng dậm mạnh hai chân nơi mặt kết giới hắn đang lui bước thì mới đứng vững lại được trong cặp mắt tức giận mà ngẩn đầu nhìn Tống Tân cùng hai tay hơi cong hai bên mà thẳng lại rồi một tay sờ bụng mà xoa xoa trong tia sét vẫn đang lưu chuyển quanh
- Tống Tân, ngươi vẫn yếu như lúc trước, còn đám thổ phỉ Hoàng Dương Trại mà ngươi nói, bây giờ ngươi muốn diệt đám thổ phỉ đó lúc nào cũng được!
- Vậy sao lúc đó ngươi không để ta diệt chúng mà lại ngăn cản!
Tống Tân giọng càng thêm tức giận, rồng lôi vẫn vòng từ chân lên, mặc dù đầu rồng lôi vẫn nằm phía trên tay phải hắn và Tống Tân cũng đang đứng ngay tại nơi Tiêu Bân đã đứng lúc nãy
Chỉ là Tiêu Bân lại lắc đầu mà khẽ cười mắt liêm diêm nói nhỏ với Tống Tân “vì Tiêu gia chúng ta cần Trại Hoàng Dương, nên không thể để ngươi diệt chúng” dứt câu Tiêu Bân lại đánh nhẹ hai tay về trước trong miệng khẽ thốt: “rồng lôi” khiến cho Tống Tân nét mặt săn lại nhìn rồng lôi đang tới nhanh trước mặt mình mà mở mắt đấm trực diện khiến cho rồng lôi đang quấn quanh hắn liền lao vào rồng lôi của Tiêu Bân đang tới nhưng cũng chính vì vậy khiến cho Tống Tân bị chấn lui ra sau trong tiếng cười khẩy của Tiêu Bân nhìn tới
Cùng đám đệ tử phía ngoài lại phải mở to mắt mà nhìn rồng lôi của Tống Tân cùng Tiêu Bân tự triệt phá lẫn nhau tiêu tán trong chính giữa kết giới cũng như chính giữa Tiêu Bân và Tống Tân đã bị giãn cách khá xa khi đã gần nơi hai người đã tiến vào trong kết giới
Chỉ là lúc này, Tống Tân cùng Tiêu Bân đã không còn đứng nơi chỗ cũ mà đã chuyển sang lôi thể cùng lúc va chạm nhau nơi chính giữa kết giới nhưng lại trong không trung mà không phải là dưới mặt kết giới cùng với hai tiếng hét lớn từ hai người đã vọng ra ngoài
“Hóa rồng”
“Hóa rắn”
Tống Tân trước, Tiêu Bân sau, trong ánh nhìn kinh hãi của đám đệ tử nơi các lối vào khi nhìn trong kết giới nơi giữa không trung chính là hai quái thú lôi to đùng đang quấn lấy nhau mà đầu rắn cùng đầu rồng cứ thế mà táp nhau nhưng lại không trúng mà toàn trượt nhưng có vẻ như rắn lôi đã chiếm lợi thế hơn khi mà đã dùng thân quấn chặt thân rồng lôi
Nhưng có vẻ như đầu rắn lôi cùng đầu rồng lôi lại chỉ đang hướng về cổ của nhau mà cắn chứ không hề để ý tới việc thân rắn cùng thân rồng đang quấn chặt ngay không trung trong kết giới
Để lại phía ngoài kết giới chỉ biết há hốc mồm nhìn vào trong mà ngẩn ngơ nhìn hai quái thú lôi là rồng và rắn to đùng đang quấn mà nhắm cổ nhau oanh tạc, mặc dù lúc này nơi đệ tử hạch môn, Nghêu Đồ dùng ánh mắt trầm ngâm nhìn rồng lôi do Tống Tân hóa thành mà nói trong chắc chắn:
- Tên Tống Tân này, lại có thể hóa bát biến giống như ta nếu thế thì Tiêu Bân chỉ có nước thua trong trận này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.