Thích Em Từng Giây

Chương 76:




 
04. / Ăn tôi. /
 
—— Nếu như tôi nói... Tôi nghiêm túc thì sao.
 
Lời này trọng lượng không nhẹ, nhưng cũng không nặng.
 
Hướng Mộc mím môi đờ ra nhìn ngăn kéo ở trước mặt.
 
Cô nghĩ, nếu như cô còn là cô lúc năm nhất, còn chưa trải qua bạn trai cũ như Đinh Huyền, thì lúc đối mặt với bốn chữ "lãng tử quay đầu" sẽ dâng trào lên ý nghĩ tình yêu mới mẻ nhất định đã vượt qua tất cả, không quan tâm tất cả những chuyện khác mà đi tin tưởng nó và tức khắc đi vào.
 
Không có ai không hi vọng mình là đặc biệt.
 
Không có ai không thích mình là đặc biệt.
 
Không có cô gái nào không đi chinh phục tìm kiếm cuộc sống quần áo lụa là, muốn nhận được thành tựu và cảm giác thỏa mãn như vậy.
 
Nhưng... Có vết xe đổ như Đinh Huyền, nói cô không sợ thì cũng là không thể.
 
Cô bây giờ đã không có cách nào để đơn giản tin con trai có thể nhanh như vậy hồi tâm, dù sao thì trước đó Đinh Huyền còn đang bên cô, cũng đưa ra lời thề son sắt bảo đảm xóa WeChat của tất cả các cô gái khác, mà cô cũng tin chuyện đó.
 
Sau đó mới biết anh ta có rất nhiều số WeChat.
 
Cho nên Hướng Mộc cuối cùng vẫn còn xoay chuyển con ngươi, không nói gì.
 
Thư Úy anh... Không biết điều kiện tốt hơn Đinh Huyền biết bao, chỉ là ở cửa trường học chờ cô tan học cũng đã nhận được vô số lần bắt chuyện, anh ấy phải đối mặt với hấp dẫn, ước chừng so với Đinh Huyền còn nhiều hơn nhiều.
 
Cô đã không dám đơn giản hay qua loa bằng bất cứ giá nào nữa.
 
Trong xe xảy ra trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Thư Úy mở miệng trước.
 
"Dù cho không muốn đồng ý tôi thì cũng không cần thiết bày ra loại sắc mặt đau khổ này chứ?" Anh cười, "Làm như tôi sử dụng bạo lực lạnh gì với em vậy."
 
Hướng Mộc mím môi.
 
"Bị tôi thích rất đau khổ?"
 
Cô còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy Thư Úy tự nói, "Cũng không nên như vậy, tôi thấy em cũng không ghét dáng vẻ của tôi."
 
"..."
 
Hình như Thư Úy không cần cô lập tức đưa ra trả lời, điều này làm cô cảm thấy dễ dàng một ít.
 
Quên đi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, cứ thuận theo tự nhiên đi.
 
Hướng Mộc nhìn trước mặt: "Đi đâu?"
 

"Ăn cơm."
 
"Tôi vừa mới ăn rồi."
 
"Vậy ăn thêm một bữa nữa."
 
"..."
 
Cứ như vậy, Hướng Mộc đã ăn cơm trưa lại bị Thư Úy dẫn tới quán ăn.
 
Cô vốn tưởng là hai người ăn cơm, không ngờ tới mấy người bạn anh đã ở trong phòng.
 
Vậy mà anh lại dẫn cô đến gặp bạn bè của mình sao?
 
Hướng Mộc hơi ngơ ngác, cô còn chưa kịp nghĩ cái gì đã bị giọng nói hoảng sợ của Hà Lễ cắt ngang: "Đúng đúng đúng, chính là cô, chúng ta đã gặp qua trên xe lửa, còn nhớ không?"
 
Hướng Mộc nhìn chằm chằm anh ta một lúc, sau đó thành thật trả lời: "Không nhớ rõ... Gặp qua lúc nào?"
 
"Ngày đó trên xe lửa, Thư Úy ngồi đối diện cô nhưng ngồi sai chỗ, sau đó đổi sang chỗ bên cạnh ấy," Hà Lễ nói, "Tôi và anh ta ngồi cùng nhau mà!"
 
Cô nhớ lại một lúc lâu, lúc này mới tỉnh ngộ bàn nhìn về phía Thư Úy: "Thì ra ngày đó ngồi đối diện chính là anh, hèn gì tôi thấy quen mắt đến thế."
 
Thư Úy: "........."
 
Hà Lễ cười rụng đầu: "Tôi con mẹ nó chứ! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hóa ra cô không nhận ra sao? Anh ta ngồi đối diện cô lâu như vậy, cô ngay cả mặt cũng không nhớ kỹ!"
 
Lại đặt tay lên vai Thư Úy, "Lần đầu ha, tổng giám đốc Thư."
 
Thư Úy nghẹn một lát, cuối cùng xoa bóp chân mày nói: "Ăn cơm đi."
 
Hà Lễ nói không sai, anh là lần đầu tiên không có cảm giác tồn tại như thế ở trước một cô gái, muốn lấy WeChat thì bị xem là kiếm thêm thu nhập, ở chỗ đối diện đợi người ta mười phút mà ngay cả mặt người ta cũng không nhớ kỹ.
 
Quang minh chính đại theo đuổi được hơn một tuần lễ thì ngay cả tay mà người ta cũng không cho anh nắm một chút, vừa nãy còn nói đùa chút gì mà —— bảo anh đừng đến tìm cô nữa?
 
Này nếu đổi thành cô gái khác thì anh vốn đã không cần chủ động đi đón đưa, thậm chí đến ngón tay cũng không cong một chút nào thì các cô đã chủ động sáp lại rồi.
 
Thật là khó theo đuổi.
 
Quá khó khăn.
 
Thư Úy cảm thấy hàng không mẫu hạm cũng mẹ nó không khó theo đuổi như vậy?
 
Lúc ăn cơm, có người hỏi Hướng Mộc: "Hai người hẹn hò bao lâu rồi? Thư Úy còn rất ít khi dẫn bạn gái đến giới thiệu với chúng tôi."
 
Hướng Mộc nói đúng sự thật: "Còn chưa hẹn hò."
 
? ? ?
 
"Không yêu đương à?"
 
"Lần này còn là lần đầu tiên, không yêu đương mà dẫn con gái đến trước mặt chúng tôi, trước đây đều là..."
 
Nói còn chưa dứt lời thì bị người che miệng lại: "Ăn cơm của anh đi."
 
"Được thôi."
 
Sau đó Thư Úy ra ngoài hút thuốc, mọi người bắt đầu nói đến chuyện cá cược kia với vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
 
"Là anh ta cược thua mới đi ngồi xe lửa, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cũng không làm tôi chết cười mà, lúc đó nhìn vẻ mặt anh ta đi vào xe lửa cũng xanh mét rồi, quá thú vị."
 
"Đánh cược thua mới ngồi xe lửa?" Hướng Mộc hỏi, "Cược cái gì thế?"
 
"Lúc đó ở quán, cược một người bạn của chúng tôi có thể trong vòng mười phút tóm được một con nhóc hay không, chúng tôi đều cảm thấy không được, nhưng anh ta thì cảm thấy có thể."
 
"Cuối cùng đương nhiên là không được, mười phút câu nào mà tóm được một con nhóc chứ, Thư Úy cho rằng ai ai cũng giống như anh ta sao, thả thính một em gái còn nhanh hơn khui nắp một cái chai?? Ha ha ha ha tôi thấy anh ta đúng là chưa từng ăn qua vị đắng của cuộc sống!"
 
Người nọ còn chưa nói hết đã bị Hà Lễ che miệng: "Con mẹ nó anh nói cái gì đó, đừng lôi thôi nữa, ăn dưa đi."
 
Sau đó nhét miếng dưa hấu cực lớn vào miệng anh ta.
 
Người nọ cũng ý thức được chính mình thất lễ, chỉ lúng túng nhai hai cái.
 
Trên mặt Hướng Mộc không hề để lộ rõ ràng cái gì, nhưng rõ ràng là đã nghe lọt lời kia.
 
—— Anh ta cho rằng ai ai cũng giống như anh ta sao, thả thính một em gái còn nhanh hơn khui nắp một cái chai.
 
Hẳn là vậy rồi, ngay cả Thư Nhiên đều nói trình độ được hoan nghênh của anh ấy vượt qua sức tưởng tượng, không biết là được bồi dưỡng gia giáo từ nhỏ mà tạo nên phong độ hay là do mấy cô bạn gái giàu tình thương trước huấn luyện mà ra, để anh rất nhanh đã có thể hiểu được người đối diện đang suy nghĩ gì hay muốn cái gì.
 
Tựa như lúc cô lạnh thì anh ném thảm cho cô, lúc dầu bắn khỏi bò bít tết thì anh vô thức giúp cô chặn lại, thật ra khi đó do quán tính mới làm ra một số chuyện, nhưng con gái lại trùng hợp bị những chi tiết này làm cảm động.
 
Cô nhìn về phía cửa.
 
Thư Úy vừa mới hút xong một điếu thuốc trở về, người đàn ông cao gầy lạnh lùng lại nghiêm nghị, sống mũi cao thẳng, cả người toàn bộ đều phát ra hormone thu hút người khác.
 
Rất khó tưởng tượng người đàn ông như vậy sẽ cam tâm tình nguyện thuộc về một người nào đó.
 
Anh còn bao nhiêu việc từng trải mà cô không biết, còn có bao nhiêu việc của anh mà cô hề không biết chứ.
 
Có thật là anh có thể thu lại những cuộc sống tản mạn mà tùy ý, đa tình lại bạc tình đã qua, chỉ để dừng ở chỗ cô thôi sao?
 
Cô không biết.
 
Sau đó cơm ăn xong rồi, bọn họ đề nghị đi đánh bida.
 
"Chắc không rồi," Thư Úy liếc nhìn đồng hồ, "Mười giờ cô ấy phải đóng cổng, tôi phải đưa cô ấy về."
 
Hiện tại đã hơn chín giờ.
 
Hướng Mộc cũng suýt nữa cho là có phải mình nhớ nhầm hay không: "Tôi mười một giờ mới đóng cổng mà."
 
Lập tức lại có người cười hi hi: "Chậc chậc chậc, lật xuồng ha, Thư đại công tử nhớ nhầm thời gian đóng cổng của em gái nào thế?"
 
Đám công tử nhà giàu này thật sự quen thói không để ý rồi, còn có thể bình thản ung dung vui đùa với Thư Úy ở trước mặt cô.
 
Thư Úy đá một cước qua đó: "Thả cái rắm của mẹ anh, ông đây không nhớ nhầm giờ đóng cổng của ai cả."
 
Mặc dù dư ra một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không đi đánh bida với bọn họ.
 
Cô cảm thấy lượng tin tức hôm nay có được đã quá nhiều rồi, cô thật sự không muốn lại nghe về quá khứ của Thư Úy thêm một tiếng nữa, lỡ như lại đụng phải mấy cô bạn gái cũ trong cái thế giới to lớn này thì sao đây, như vậy càng khó chịu hơn.
 
Cuối cùng Thư Úy đưa cô về lại.
 
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Hướng Mộc nhìn con đường đen sì ở phía trước mà sinh ra vô hạn phiền muộn đối với tương lai mờ mịt, sau đó cô thở dài.
 
"Thở dài cái gì?" Không quá hai giây, thuật đọc tâm của Thư Úy lại bắt đầu, "Em đừng nghe bọn họ nói lung tung, tôi thật sự không nhớ nhầm giờ đóng cổng của ai cả, chỉ thuần túy nhớ nhầm thôi."
 
Cô ho nhẹ một cái rồi lầm bầm: "Anh nhớ của ai thì có liên quan gì đến tôi..."
 
Lại giấu đầu hở đuôi thêm một câu: "Anh đưa ai về nhà cũng không liên quan gì đến tôi."
 
"Chậc," Thư Úy tỉ mỉ ngẫm lại, như cười như không đáp theo, "Đây không phải là ăn giấm chứ?"
 
Cô lập tức ngồi thẳng lên: "Tôi ăn em gái anh!"
 
"Ăn Thư Nhiên? Khẩu vị của em thật nặng," người đàn ông dùng âm điệu chậm rãi rồi từ từ nói, "Nó không ngon, chi bằng ăn tôi đi."
 
Hướng Mộc suy nghĩ người đàn ông này suốt ngày nói bậy bạ cái gì đâu không, cô nhíu mày: "Anh nói cái gì quỷ thế."
 
"Tôi có nói gì đâu," đuôi mắt anh giật giật, lại dùng ánh mắt không mấy thích hợp nghiêng đầu nhìn cô, "Em nghĩ đi đâu rồi?"
 
"Tôi, không nghĩ gì cả."
 
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu chuyển đề tài: "Trái lại là anh, anh nghĩ cái gì..."
 
Cách một lúc thật lâu, người đàn ông mới nặng nề cười.
 
"Không nghĩ cái gì là tốt rồi."
 
///
 
Hôm thứ Bảy đó, vốn dĩ bốn cô gái trong ký túc xá đã hẹn với nhau đi chích vắc-xin phòng bệnh ung thư cổ tử cung, kết quả Hướng Mộc lại phải đi tập lái xe nên đương nhiên bỏ lỡ.
 
"Vậy làm sao bây giờ?" Thư Nhiên hỏi, "Chúng tớ chờ cậu, ngày mai lại đi?"
 
"Không cần, các cậu đi trước đi, tớ tự đi tập xe là được."
 
"Một người tiêm chắc không sao chứ?"
 
Hướng Mộc cười: "Đương nhiên không sao, tớ cũng không phải trẻ nhỏ. Yên tâm đi."
 
"Vậy chúng tớ đi trước đây," Kiều Diệc Khê nói, "Có việc gì thì gọi điện thoại cho chúng tớ."
 

"Ừm."
 
Hướng Mộc học xong xe đã đến buổi trưa, sau khi ăn cơm trưa xong, cô liền ngồi xe đi bệnh viện.
 
Ngồi xe hai tiếng đồng hồ, không coi là nhẹ nhõm nhưng cũng không phải rất giày vò, cô xoa xoa bả vai.
 
Sau khi tiêm xong đi ra, thế mà lại đụng phải Đinh Huyền và Khương Nghệ.
 
Cùng bạn trai cũ và bạn bè cũ gặp lại, lấy một chọi hai, đầu tiên là về mặt khí thế đã có chút không được rồi.
 
Quả nhiên, Khương Nghệ nhìn thấy cô bên cạnh không có người thì mở miệng trước: "Cậu tới một mình?"
 
Hướng Mộc cảm thấy cũng không cần thiết trả lời, lấy quan hệ của bọn họ, hoặc là đang làm bộ làm tịch hàn huyên, hoặc là đang kiếm tuốt khỏi vỏ, nỏ giương dây cung rồi giằng co, loại nào cũng không có ý nghĩa, đều lãng phí thời gian như nhau mà thôi.
 
Quả nhiên, thấy cô không đáp lại, Khương Nghệ bình sinh có chút cảm giác ưu việt vì vượt mặt: "Thời gian quan trọng như vậy mà bạn trai cũng không đi chung với cậu?"
 
Nói xong còn ôm ôm cánh tay Đinh Huyền, tựa như đang bày ra việc Đinh Huyền sẵn sàng đi tiêm với cô ta vậy, còn tỏ vẻ anh ta rất yêu cô ta.
 
Hướng Mộc nhìn Khương Nghệ ở trước mặt, trong mắt người kia đều là cảm giác hạnh phúc "Chắc anh ấy chưa đi tiêm với cậu nhỉ", hình như còn thu hoạch được an ủi vì chuyện "Anh ấy quả nhiên đã thu lòng".
 
Không biết tại sao, Hướng Mộc cảm thấy có chút đáng buồn.
 
"Làm sao thế," Khương Nghệ còn đang nói, "Là có bạn trai chưa đi tiêm với cậu, hay là vốn dĩ có không bạn trai?"
 
"Theo tôi nói này, loại thời gian này mà bạn trai không có ở đây thì vội vàng chia tay đi, không chia tay để giữ lại qua trung thu sao."
 
Hướng Mộc cũng không phải không muốn nói chuyện, chỉ là nói thế nào cũng có vẻ hơi mệt.
 
Đây là một cảnh tượng rất thích hợp có bạn trai, hoặc là có một bạn trai giả, tốt nhất là nhà trai còn ưu tú hơn Đinh Huyền, như vậy cô mới có thể tránh cảm giác bị áp chế bởi sự ưu việt.
 
Đáng tiếc cô không có.
 
Người ta hai người, cô thì lẻ loi một người.
 
Để tránh cho nhiều lời nhiều điểm yếu, giữa lúc cô đang tính toán rời khỏi, phía sau bỗng nhiên vang lên hai tiếng bấm còi như nhắc nhở, vừa giống như thúc giục.
 
Khương Nghệ ôm bạn trai ngẩng đầu nhìn.
 
Một chiếc Lamborghini màu vàng chanh dừng ở ven đường, gây chú ý đến mức quá phận.
 
Một giây sau, người đàn ông bước đến từ chỗ ghế lái rồi dừng ngay bên cạnh Hướng Mộc: "Chuẩn bị xong rồi?"
 
Hướng Mộc hoàn toàn không ngờ tới Thư Úy lại xuất hiện ở đây: "Anh..."
 
Khương Nghệ mở miệng trước: "Anh ấy là bạn trai cậu?"
 
Lúc này nếu như Thư Úy nói mình là bạn trai cô, như vậy cho dù là có điều kiện ưu việt đi nữa thì Khương Nghệ vẫn sẽ cười nhạo cô có một bạn trai mà như không có, chỉ biết xuất hiện phút cuối để giữ thể diện mà thôi.
 
Lúc Hướng Mộc đang suy nghĩ Thư Úy sẽ trả lời như thế nào, người đàn ông lạnh nhạt nghiêng đầu nhìn sang, anh nhìn lướt qua hai người, lúc này mới phát ra tiếng.
 
"Sao có thể."
 
Anh thờ ơ khóa xe lại, cười nói: "Cô ấy nào nhanh như vậy đồng ý tôi."
 
Khương Nghệ sửng sốt, chợt không thể tin được nhìn về phía Hướng Mộc.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.