Thi Vương

Chương 33: Duyên




Một đêm sóng gió cuối cùng cũng trôi qua, đến khi tia nắng đầu tiên xuất hiện trên mặt nước Hồng Giang êm đềm, thì chiếc thương thuyền cũng đã đi vào địa phận của Lạc Việt quốc

Lạc Việt quốc có lẽ là quốc gia có quốc thổ mang hình dáng kì lạ nhất Vô Tận giới, nhìn từ trên cao xuống, nó vừa giống chữ "Vạn", lại vừa giống một cái chong chóng. Nói chính xác nhất, quốc thổ của Lạc Việt quốc do hai chữ S giao nhau hình thành, phần đầu phình to, phần eo thu nhỏ, riêng điểm giao thì lớn hơn phần eo một chút, là nơi tọa lạc của Nội Hà thành, kinh đô Lạc Việt quốc.

Hình thể kì lạ, khí hậu thiên nhiên của quốc gia này cũng thập phần đặc biệt. Bốn cánh, mỗi cánh đều chỉ có một mùa nhất định, cánh phía Bắc mùa Đông, cánh Tây mùa Thu, cánh Đông mùa Xuân, cánh Nam mùa Hạ. Khí hậu của mỗi mùa giảm dần khi vào sâu bên trong phần trung tâm, cho đến Nội Hà thành thì mang đặc trưng của cả bốn mùa, vô cùng đặc sắc và thú vị.

Trong "bốn cánh" của Lạc Việt quốc, chỉ có cánh phía Bắc và cánh phía Tây giáp với đất liền, giữa hai cánh này là đoạn rộng nhất, yên tĩnh nhất, cũng là điểm xuất phát của dòng Hồng Giang, ngoài ra, các phần còn lại của Lạc Việt quốc đều giáp với biển. Cũng chính vì lí do này, mà tuy chỉ có thể đánh bắt gần bờ, nhưng ngành ngư nghiệp của Lạc Việt quốc vẫn phát triển vô cùng thịnh vượng.

Sinh sống trên Lạc Việt quốc chỉ có hai tộc người, là Lạc tộc và Việt tộc. Kì thực, hai tộc này vốn là một tộc, đều thờ Lạc thần, đều coi mình là dòng dõi con Rồng cháu Tiên, thích xăm mình, ăn ở với nhau vô cùng thuận hòa, việc phân thành hai tộc, là do hình dạng khác nhau, nên người ngoài thường nhầm lẫn mà thôi. Lạc tộc sống ở các vùng đồng bằng và ven biển, dáng người nhỏ nhắn cân đối, da vàng hoặc trắng, tai tròn mũi thẳng, nam nữ đều để tóc dài. Việt tộc là một nhánh nhỏ của tộc Lạc Việt, so với Lạc tộc thì số lượng ít hơn rất nhiều. Việt tộc sống tập trung ở các vùng núi cao, da đặc biệt trắng, dáng cao nhưng mảnh khảnh, mắt nhỏ răng trắng, trên mặt hoặc một phận nào đó của cơ thể thường có vẩy, được xem là dấu vết của loài Rồng trong truyền thuyết.

Đứng đầu Lạc Việt quốc là Lạc Vương(*) và Việt Vương, trong đó Lạc Vương quản lí việc triều chính, chăm lo cho đất nước, còn Việt Vương trừ phi nước nhà có biến, kì dư không bao giờ xuất hiện, thần bí vô cùng.

Người Lạc Việt tính tình bình hóa, hiếu khách, thường thích nói đùa, duy có những bí mật của dòng tộc mình lại rất kín miệng. Vì vậy, đối với những nhà nghiên của các quốc gia khác mà nói, Lạc Việt quốc đích thực là một địa phương thần bí kích thích trí tò mò của họ đến cực điểm.

Khi mặt trời đã hoàn toàn lộ mình trên nền trời xanh thẫm, Tử Vũ từ trong nhập định mới mở mắt tỉnh lại. Cả đêm qua hắn đã ngồi ngoài lan can, không ngừng dẫn nhập năng lượng từ tinh hà kinh mạch vào trong lỗ đen, lại từ lỗ đen dồn về bất động tinh cầu nơi Thái Dương huyệt, còn được hắn gọi là Thái Dương tinh cầu. Trong quá trình dẫn nhập và tích trữ năng lượng này, Tử Vũ nhận ra từ trước đến nay hắn đã quá phí phạm khi chỉ sử dụng duy nhất một loại hắc ám năng lượng. Hắn tu luyện hắc ám ma pháp, võ công cũng theo đường hắc ám, thành ra hắc ám năng lượng đối với hắn vô cùng quen thuộc, sử dụng nó là điều đương nhiên. Bất quá, năng lượng trong người hắn lại không phải là hắc ám năng lượng, mà vốn là một loại năng lượng nguyên sơ, tùy theo tâm ý của người sử dụng có thể chuyển hóa thành bất cứ dạng năng lượng nào khác. Phát hiện này đối với hắn quan trọng vô cùng, khiến cho võ công cũng như ma pháp của hắn đã tiến thêm một bước cực dài, người khác cần nhất nghệ tinh, hắn lại cần càng loạn càng tốt, loạn đến mức không thẻ điều khiển được, mới thực sự là tốt nhất.

Bất quá, chuyển hóa năng lượng như thế cũng không phải điều dễ dàng, mà còn cần cả một quá trình tu luyện mới có thể tùy tâm sở dụng. Hiện tại, trừ Hắc ám hệ năng lượng đối với hắn vô cùng quen thuộc, Tử Vũ chỉ có thể sử dụng Quang hệ năng lượng một cách tương đối thuần thục, ngoài ra các hệ khác đều khá mơ hồ. Điều này cũng rất dễ hiểu, bởi lẽ một nửa dòng máu chảy trong người hắn thuộc về Thần tộc, năng khiếu bẩm sinh với Quang hệ là điều tất yếu, chỉ là trước kia không hề sử dụng mà thôi.

Tất nhiên, đối với Tử Vũ mà nói, như thế này đã là quá mãn nguyện rồi. Cùng lúc sử dụng cả Hắc ám hệ và Quang hệ, đùa gì chứ, lịch sử mấy chục vạn năm của Vô Tận giới cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi à.

- Ngươi…thế…nào…rồi…

Trong lúc Tử Vũ đang ngấm ngầm hạ quyết tâm lần này đến Nội Hà thành nhất định phải tới Tàng Thư Viện một chuyến để nghiên cứu về các hệ ma pháp khác, thanh âm của Phụng Vũ đột ngột vang lên. Quay lại, nhìn thấy đôi mắt trong veo của nàng ta, Tử Vũ không khỏi cảm thấy một tia kì lạ len lỏi trong lòng, nó là cái gì, hắn cũng không biết, chỉ biết đó tuyệt đối không phải là ghen tị hay hận ý.

- Ta ổn. Phụng Vũ, sau này mạnh hơn, ta nhấ định sẽ tái đấu cùng nàng…

- Ta…cũng sẽ…mạnh…mạnh hơn…

Phụng Vũ gật đầu, rồi tìm một cái ghế khác ngồi lên, hai bàn tay vẫn để trong áo choàng không hề lộ ra ngoài. Tử Vũ biết, bên trong chiếc áo đó, nàng ta nhất định đang ôm một thứ gì đó, nhưng là thứ gì, thì hắn không thể đoán ra, cũng không thể dùng linh thức tra ra, kì lạ vô cùng.

- Nàng đến Nội Hà thành làm gì vậy?

- Ta…mu…muốn…muốn đến Tây…Tây…

- Tây Phương lục địa?

Phụng Vũ gật đầu, ánh mắt không ngờ còn thoáng một tia bẽn lẽn, chừng như đối với việc mình nói chuyện không suôn sẻ cũng có phần không hài lòng. Đứng trước nữ tử kì lạ này, Tử Vũ cứ không ngừng gặp những ngạc nhiên liên tiếp, đơn giản bởi vì hắn không thể nào dự đoán trước được biểu tình cũng như thái độ của nàng ta.

- Nàng muốn đến đó làm gì?

- Tìm…tìm…một…người…tên…Nhã…Nhà??…Dạ…

- Nhã Dạ?!!!

Tử Vũ trong tim thót lên một cái, Nhã Dạ ư? Có phải là Nhã Dạ của hắn không? Hay là trùng tên? Nếu không phải trùng tên, thì cô gái này đi tìm Nhã Dạ của hắn làm gì chứ?

Đối với Tử Vũ, Nhã Dạ đích xác là "của hắn".

- Người…người quen…rất tốt…còn..là…là…Thanh…Thanh âm…ma pháp…sư mạnh…mạnh nhất…ta…có việc…nhờ…rất…khó…khó…nói…

Đúng là Nhã Dạ của hắn, còn nếu không thì đã quá trùng hợp rồi. Tử Vũ khẽ thở ra một hơi, đoạn nói:

- Ta cũng đang đi tìm Nhã Dạ, có muốn đồng hành với ta không?

Đây là lần đầu tiên Tử Vũ chủ động mời một người khác đồng hành với hắn.

- Được!

Phụng Vũ gật đầu, cũng không hỏi Tử Vũ có biết Nhã Dạ không, hay những thứ mà người khác chắc chắn sẽ hỏi. Nàng đã không hỏi, khi nào Tử Vũ lại nói nhiều, liền cùng với nàng trở thành hai bức tượng bất động nơi lan can ngập nắng.

- Công tử, huynh có muốn dùng cơm không?

Tử Vũ vừa tỉnh lại từ trạng thái nhập định, một thanh âm đã dịu dàng vang lên bên tai. Mở mắt ra, hắn thấy Lục Nhi đang đứng ở đó, khuôn mặt toát lên một sự nhẫn nại vô bỉ, chừng như đã ở đây đợi hắn lâu lắm rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Được, chúng ta xuống thực sảnh chung.

- Dạ, công tử!

Hiện tại chiếc thương thuyền đã đi được một nửa chặng đường từ Quyện Long thành đến Nội Hà thành, trải qua thêm một ngày thời gian nữa, Tử Vũ sẽ có thể bước chân lên kinh đô của Lạc Việt quốc.

Lạc Việt quốc, đối với quốc gia này, Tử Vũ có tương đối nhiều ấn tượng dù chưa một lần đặt chân tới đó. Nguyên lai Trình Tưởng vốn là người Lạc tộc, dù đã xa quê hương từ năm vài chục tuổi nhưng lão chưa khi nào thôi nhớ về nó, rất thường kể cho Tử Vũ nghe về quốc gia bí ẩn này. Đối với những chuyện lão kể, Tử Vũ luôn luôn ghi nhớ trong lòng, ví như Lạc Việt tộc đích xác là hậu nhân của Rồng và Tiên, do trải qua nhiều năm mà dòng máu bị đồng hóa trở thành Lạc tộc, chỉ còn một dòng trực hệ cuối cùng giữ được đặc điểm của tổ tiên chính là Việt tộc. Cũng vì thế, Việt tộc không những có vẩy Rồng, khi cần còn có thể bao phủ Long lân giáp lên toàn thân hoặc khai mở đôi cánh nửa Tiên nửa Rồng ẩn giấu sâu trong nội thể.

Mang theo những lời kể của Trình Tưởng, chuyến đi này đối với Tử Vũ thập phần hứng thú, khiến hắn có đôi chút nóng lòng được nhìn thấy những người đồng tộc với chủ nhân của mình.

- Ai da, huynh đệ, ta chờ ngươi suốt, đến giờ mới tỉnh ngủ sao, thật là ham ngủ quá mà…

Tử Vũ vừa bước vào thực sảnh, một bóng nhân ảnh nhiều màu sắc đã lóe lên trước mắt hắn. Định thần nhìn lại, thì ra là một gã bạch diện công tử y phục thập phần kì quái, gồm bảy miếng vải màu sắc khác nhau ghép thành. Nhìn thấy y, Lục Nhi không khỏi bụm miệng bật cười, khiến y từ Tử Vũ chuyển sự chú ý sang nàng ta.

- Ai da, á mĩ nhân, tại sao nàng lại cười, không lẽ đã bị vẻ phong lưu tiêu sái trời phú của ta hấp dẫn rồi sao? Ai cha cha, làm thân suất ca cũng thật là khổ mà, đi đâu cũng bị người đẹp vây lấy, khổ thật…khổ thật…

- Khổ cái đầu ngươi ý, vì sao lại gọi ta là á mĩ nhân chứ?!

Lục Nhi tức thì lùi lại, cái miệng dẩu ra, khinh thị nhìn gã công tử nọ "hứ" lên một tiếng.

- Á mĩ nhân là á mĩ nhân, tức là chỉ có một nửa là mĩ nhân. Nàng xem, người nàng phong mãn đẫy đà, đích thực rất là dụ người, bất quá, gương mặt lại hơi bình thường một chút, đúng là bất công của tạo hóa…bất công của tạo hóa…

Lục Nhi vừa định phát tác, Tử Vũ đã giơ tay ngăn lại, ánh mắt lăng lệ chuyển qua gã công tử nọ, hỏi:

- Ta quen biết ngươi sao?

- Không quen, không quen, nhưng mà trước lạ sau quen. Huynh đệ, ngươi tên gì? Nhà ở đâu? Võ công học từ ai? Tại sao lại đối chiêu với Bạch Ẩn?

Tử Vũ nghe xong, không thèm nhìn đến y, tức thì bước tới một chiếc bàn còn trống trong thực sảnh. Lục Nhi tất nhiên là bám sát gót hắn, khi đi qua gã công tử nọ không nhịn được còn giơ tay định đập y một cái, chỉ là bị y bằng một thân pháp quỷ dị nhẹ nhàng né mất, liền tức giận quay đầu bỏ đi.

- Ai da, hung dữ…hung dữ. Huynh đệ, ta nói ngươi biết, ta là Thất Ảnh(*) của Tàng Thư Viện, nhân thấy huynh đệ công phu xuất chúng, khẳng định có thể tiến nhập Thiếu niên Thập vị bài danh của Vô Tận bảng lần này, mới muốn hỏi một chút thông tin. Không sao, không trả lời cũng không sao, Vô Tận bảng vốn dĩ có rất nhiều nhân vật thần bí. Bất quá, ta vẫn báo trước cho huynh đệ biết, để khi đọc thấy tên mình trong Vô Tận bảng không thấy bất ngờ…hắc…hắc…

Người ngồi trong thực sảnh tức thì "ồ" lên, không ngờ lại gặp ở đây Thất Ảnh công tử lừng danh của Tàng Thư Viện. Tàng Thư Viện nhân tài vô số, chuyên cử người đi khắp nơi nhằm sưu tầm những thư tịch quý giá hoặc thu thập các tin tức có giá trị. Thất Ảnh này chính là một trong số những người như vậy. Bất quá, gã điên khùng này lại không phải dạng thu thập giả thông thường, mà là một trong mười vị thu thập giả đứng đầu Tàng Thư Viện, nổi tiếng vì đã mang lại rất nhiều thư tịch cũng như thông tin quí giá cho viện.

- Ha, nguyên lai cái tên Thất Ảnh cũng có nguồn gốc…

Lục Nhi tức thì ứng tiếng, khiến cho mọi người liền cười ồ cả lên. Quả thực, nói gì thì nói, cái bộ y phục của Thất Ảnh công tử này cũng rất chi là ngứa mắt và buồn cười. Bất quá, mọi người cười y, y lại không ngượng, cứ nghênh nghênh ngang ngang đi về chỗ ngồi, tiếp tục nhâm nhi mấy món trên bàn của mình.

Nhìn Thất Ảnh chán, đám thực khách lại chuyển sự chú ý sang Tử Vũ. Trận chiến hôm qua, hầu hết trong số họ đều đã chứng kiến, tất nhiên không hề nghi ngờ thực lực của hắn. Họ không nghi ngờ, nhưng họ tò mò, tò mò một người chưa từng có danh tiếng gì trên giang hồ đột nhiên một bước tiến nhập Thanh niên Thập vị bài danh của Vô Tận bảng.

Tử Vũ làm sao lại để ý đến những ánh nhìn đó. Hắn, từ trước đến nay đều thế, tuy ngồi cạnh Lục Nhi, nhưng vẫn khiến cho người khác có cảm giác hắn là người thuộc thế giới khác, cô độc lãnh ngạo, không hề hòa lẫn với môi trường xung quanh.

Bữa ăn diễn ra mau chóng. Tử Vũ thực sự là không cần ăn, hắn chỉ có hứng thú với những món cao lương mĩ vị, còn như mấy thứ bình bình thường thường này, căn bản hắn không muốn động đũa. Hắn đã như thế, Lục Nhi lại càng đặc biệt, chỉ gọi một bát cơm trắng, tịnh không hề động đến thức ăn.

Tử Vũ sau khi nếm vài món ăn mà theo hắn là không thể chấp nhận được, đã để lại tiền rồi trở về phòng. Hắn vừa đi khỏi, một thân ảnh nhiều mầu một lần nữa lại nháng lên, lần này mục tiêu chính là Lục Nhi. Vừa ngồi xuống bàn, cái bóng đó, chính là Thất Ảnh, đã cất giọng bí hiểm:

- Lục Nhi tiểu thư, cao đồ của Thiên Bang Đệ Nhất trưởng lão, làm sao lại thành tì nữ cho người ta như vậy…ai da, thật là khó hiểu à nha!!

Lục Nhi vốn đang định phát tác, nghe thấy những lời của hắn như vậy, không ngờ lại cười lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên băng lãnh, thấp giọng:

- Thất Ảnh, con người ngươi tuy rất tốt, nhưng cái miệng lại không tốt, rất dễ mang họa vào thân!

- Ai da…ta làm sao lại dám mang họa vào thân chứ, tiểu thư, chuyện của nàng thì nàng cứ làm đi, nhưng cái gã công tử đó của nàng, không biết có thể hé lộ đôi điều cho ta hay được chăng?

- Cái này, cũng không phải là khó nha. Có điều, khi nãy ngươi sỉ nhục bổn tiểu thư, bây giờ nếu không tự vả miệng ba cái, ta e cũng không có hứng thú để nói chuyện…

- La sát…la sát…đích thị là la sát!!!

Vừa nói, Thất Ảnh công tử vừa phóng vút về phía sau, chỉ trong chớp mắt đã biến mất lên lầu. Thành thực mà nói, chuyện điều tra này y chỉ hứng thú mà làm, bởi lẽ Vô Tận bảng không cần thông tin chi tiết, chỉ cần danh tự mà thôi. Danh tự của Tử Vũ, y đã sớm từ trưởng thuyền biết được rồi, nên Lục Nhi bắt y phải tự vả miệng mà lấy thông tin, tuyệt nhiên là một thứ giao dịch y không bao giờ chấp nhận.

Bất quá, cao đồ của Thiên Bang Đệ nhất trưởng lão trở thành tì nữ cho người ta, thông tin này đích xác rất hấp dẫn, nếu báo lại cho Viện chủ, khẳng định y sẽ được phần thưởng không nhỏ à nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.