Thí Thiên Đao

Chương 98: Sát khí dày đặc (1)




Vừa nói y vừa phóng ngựa đến chỗ Sở Mặc. Trên người y đầy mùihuyết khí, tay y cầm một cây chiến kích, cánh tay giống như rồng có sừng, ẩn chứa sức mạnh vô tận.
- Đi chết đi!
Y quát một tiếng, đâm thẳng vào trán Sở Mặc.
Không khí như bị kích này xuyên thủng, một kích sấm vang chớp giật.
Sở Mặc cầm Thí Thiên trong tay, cả người xoay ở giữa không trung. Đợi hắn tiếp đất, kích kia dường như sẽ đâm thẳng mi tâm của hắn.Không thể tránh được.
Tuy nhiên, ngân giáp kỵ sĩ này nằm mơ cũng không tưởng được, thiếu niên đang bay giữa không trung ở phía đối diện, cũng hét lớn, nhưng không phải tiếng hét do trúng chiêu, mà hắn lại bay lên cao hơn vị trí tiếp đất một trượng.
Cái chiêu một kích tất sát này…đã trực tiếp thất bại.
- Sao có thể như vậy chứ?
Trong mắt kỵ sĩ ngân giáp lộ ra vẻ khiếp sợ:
- Ta đã luyện đến Nguyên Quan rồi cơ mà.Phốc!
Từ trên cao, Sở Mặc mạnh mẽ chém xuống tên kỵ sĩ ngân giáp này.
Tên kỵ sĩ ngân giáp bị dọa cho ngây người, sau một lát mới tru lên:
- Ngươi không thể giết ta… Ta là Ngân Ca, vương tử của Vương đình ở thảo nguyên này.
Rắc một tiếng.
Ngân Ca bị Sở Mặc dùng một đao chém làm hai khúc.
- Ngân Ca là cái quái gì?
Sở Mặc không biết, một bên mắt của hắn hiện tại đã đỏ thẫm, càng không biết mỗi khi hắn giết chết một gã kỵ binh sẽ có một ánh mắt hằn tơ máu nhìn hắn.
Nói cho đúng là nhìn khối ngọc bội giữa ngực hắn.
Số người hắn giết càng nhiều, vệt máu bằng móng tay trên khối đá xanh kia ngày càng lan rộng, đỏ đậm hơn.
Từ giữa khối ngọc, từ từ lan ra theo số người bị hắn giết.Khí huyết sát!
Sở Mặc không biết khí huyết sát này cụ thể là cái gì, cũng không biết dùng nó để làm gì.
Hiện tại, hắn hoàn toàn không có ý định xem xét điều này. Từ lúc tận mắt nhìn thấy hành vi hung ác của đám kỵ binh kia, Sở Mặc rất không muốn coi chúng là đồng loại với mình.
Kỳ Tiêu Vũ cũng không nương tay tí nào. Số kỵ binh chết dưới tay nàng cũng không ít hơn số chết bởi Sở Mặc bao nhiêu.Nhưng khi so sánh, chiêu thức của Kỳ Tiêu Vũ không mang theo khói lửa. Theo sau loan đao vung lên, xuất hiện một đạo lam quang rực rỡ, một kỵ binh lại bị trảm ngã khỏi ngựa.
Tuy cùng là giết chóc, nhưng cách giết của Kỳ Tiêu Vũ lại khiến người ta thấy tao nhã.
Còn cách giết của Sở Mặc lại lạnh như băng, bá đạo, huyết tinh đầy trời.
Tất cả kỵ binh đều lựa chọn tránh xa Sở Mặc. Khi đem ra so sánh, bọn họ tình nguyện chết dưới tay của thiếu nữ xinh đẹp như tiên tử kia.Đây đúng là một ý tưởng rất vớ vẩn ___ lại còn đi phân biệt kiểu chết nữa.
Tuy vậy, hầu như tất cả kỵ binh đều có cảm giác này. Thà rằng chết dưới tay thiếu nữ, cũng không muốn chết trong tay thiếu niên.
Nhưng bọn họ không có cơ hội để lựa chọn.
Dưới sự trấn áp lạnh lẽo của hai người này, sau lúc đầu sợ hãi, vài nam tử khỏe mạnh trong những người dân bị vây ở trạng thái một bên chém giết lúc trước, đã hồi phục tinh thần.Nhìn những tên kỵ binh vừa giết cha mẹ, vợ con, bạn bè của họ giờ đang chạy trối chết, những nam tử thảo nguyên này cũng dâng trào tâm huyết, tức giận đỏ mắt.
- Mọi người hãy cùng giết hết lũ súc sinh này!
- Các huynh đệ, đã có người tới giúp chúng ta. Nhất định là do công chúa phái tới. lúc này đám cạn bã kia muốn chạy trốn, mọi người hãy cùng tiến lên…giết hết bọn bại hoại này nào!
- Công chúa Bảo Liên vạn tuế! Công chúa Na Y vạn tuế!
Một lão nhân nước mắt chảy như mưa, quỳ trên mặt đất, cảm tạ haivị công chúa của Vương đình.
Như vậy, có thể phần nào thấy được địa vị của hai đời công chúa Vương đình trong suy nghĩ của người dân thảo nguyên nơi đây.
Bên bị tàn sát bắt đầu cầm vũ khí phản chiến, giống như một cây rơm cuối cùng trong đống rơm đè bẹp lạc đà, mấy ngàn kỵ binh trên thảo nguyên…đã suy sụp.
Tất cả bắt đầu bỏ chạy tán loạn.
Số ít tướng lĩnh kỵ binh lớn tiếng rít gào, rống giận, thậm chí rút đaochém lính đảo ngũ.
Nhưng cũng không có tác dụng gì.
Binh bại như núi đổ.
Chỉ dựa vào sức một cá nhân, không cách nào xoay chuyển được tình thế hiện tại.
Hơn năm ngàn Vương đình kỵ binh được nhị vương tử Ngân Ca dẫn dắt, vốn muốn tiêu diệt toàn bộ một nhánh bộ tộc thân cận của Na Y.Nhánh bộ tộc này có hơn một trăm ngàn nhân.
Dưới móng sắt kỵ binh Vương đình, cơ bản không có năng lực phản kháng, cũng không có ý nghĩ phản kháng. Chắc chỉ sau vài ngày, bộ tộc này sẽ hoàn toàn biến mất trên thảo nguyên.
Chúng chưa từng nghĩ đến sẽ gặp được Sở Mặc. Hơn năm ngàn kỵ binh đã bỏ mạng tại đây, Sở Mặc giết hơn tám trăm người, Kỳ Tiêu Vũ cũng giết hơn năm trăm.
Khoảng ba ngàn bảy trăm kỵ binh khỏe mạnh của Vương đình còn lại, hơn ba ngàn người đã bị những người đàn ông thảo nguyên kia giếtchết trong sự tức giận điên cuồng.
Những người đàn ông này mới đầu không có nhiều năng lực phản kháng. Sau khi thấy những tên kỵ binh chạy tán loạn, mỗi người lại phát ra sức chiến đấu vô cùng khủng bố.
Bởi vì…họ cơ bản không sợ chết. Thù hận đã che đi sự sợ hãi.
Bị vó ngựa đạp vỡ ngực, không sao hết. Ngực ta vỡ ta cũng muốn đâm một nhát vào đùi ngựa, cho tên kỵ binh phía trên ngã xuống dưới.
Sau đó sẽ có nhiều người đến, chém chết tên kỵ binh bị ngã kia.Cảnh tượng như thế này lúc nào cũng có thể thấy trên thảo nguyên.
Cuối cùng, ngay cả những đứa nhỏ choai choai và một số phụ nữ, cũng không nhịn được mà xông lên…
Không có vũ khí, họ dùng đá trên mặt đất, họ dùng tay, dùng răng nanh… Có gì thì dùng cái đó.
Đây là sự thù hận.
Mối thù khắc cốt ghi tâm.Cuối cùng, khi Sở Mặc ở cùng một chỗ với Kỳ Tiêu Vũ, hai người đã ngừng giết.
Vì lúc này không cần nữa.
Khi đó, Sở Mặc mới phát hiện đôi mắt hằn tơ máu đang nhìn về phía người mình.
- Khí huyết sát?
Sở Mặc hơi hơi nhíu mày.
Tinh thần của hắn ngay lập tức tiến vào không gian bên trong khốingọc, nhìn vào tảng đá xanh. Vết máu rất ngắn trên tảng đá kia ngày càng trở nên rõ nét.
Mặc dù không có dài hơn bao nhiêu, nhưng nguyên bản chỉ là một tia huyết sắc, hiện tại, vết đó đã rộng ra hơn cả trăm lần.
Màu huyết sắc chói mắt đó to gần bằng một phần ba vết móng tay.
- Xem ra khối ngọc này còn có công dụng gì đó mà ta chưa phát hiện được…
Sở Mặc tự nhủ trong lòng, tinh thần dần dần lui ra.Tất cả chuyện vừa rồi chỉ ở trong suy nghĩ của Sở Mặc. Hắn nhìn thoáng qua Kỳ Tiêu Vũ, nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Những người này…liệu có bị trả thù gấp bội không?
Con ngươi lúc trước còn mờ mịt của Kỳ Tiêu Vũ, dần dần sáng tỏ. Nàng không ngờ sẽ có ngày nàng giết nhiều người như vậy. Nhưng tận mắt nhìn thấy hành vi hung ác của những kỵ binh này, nàng không hối hận việc tay mình dính đầy máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.