Thí Thiên Đao

Chương 565: Chân tướng sự việc




Sở Mặc cũng nhức đầu, không biết giải thích như thế nào. Trong đầu hắn chợt hiện ra một hình ảnh ký ức. Đồng thời, thanh âm của Giới Linh vang lên trong đầu hắn:
- Ngươi có muốn nói cho các nàng biết chân tướng hay không? Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.
Giới Linh nói xong thì trở nên im hơi lặng tiếng. Việc xuất hiện ở thế giới ngũ hành chi thủy cũng không phải chuyện đơn giản.
Giới Linh nắm trong tay quyền lực ở Huyễn Thần giới, có thể tự chế luật định trong đó nhưng cũng không thể can thiệp tất cả mọi việc. Dù sao thì Giới Linh cũng không phải thật sự là hóa thân của quy luật.
Khi xem lại đoạn ký ức này Sở Mặc cực kỳ phẫn nộ. Mặc dù lúc trước đã nghe Giới Linh thuật lại sự việc nhưng tận mắt chứng kiến cảnh đó vẫn khiến Sở Mặc khó có thể khống chế cảm xúc. Theo lý thuyết, chuyện này can hệ trực tiếp đến Tần Thi và Đổng Ngữ, hai người xứng đáng được biết. Nhưng liệu hai người có thể chịu được đả kích này không?
Hai người là công chúa ở Thiên giới, hậu duệ dòng dõi quý tộc. Trong mắt các thân nhân, hai người đều đã chết. Có trở về cũng mất đi trí nhớ, lại mất đi pháp lực hùng mạnh, trở thành những người mà lúc trước các nàng coi là con kiến.
Hai người có thể chấp nhận được sao?
- Sở Mặc, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta cảm giác tabị mất đi khá nhiều ký ức.
Đổng Ngữ ra vẻ đáng thương nhìn Sở Mặc nói:
- Hơn nữa, ta đói rồi…
- …
Sở Mặc đen mặt, nhìn Đổng Ngữ, trong lòng tự nhủ, ngươi đã thành như vậy rồi vẫn nhớ rõ ăn.
Con ngươi Tần Thi trong trẻo mà lạnh lùng nhìn Sở Mặc. Nàng không thân thiết với Sở Mặc, cũng chưa tiếp xúc gì nên không nói có ấn tượng tốt hay xấu. Ở trạng thái hiện tại, dù mơ mơ hồ hồ, Tần Thi nhìn Sở Mặc cũng không thực thuận mắt. Tuy hắn rất khôi ngô, dễ khiến người rung động. Nhưng không biết vì sao, Tần Thi vẫn cảm thấy thân phận của mình cao hơn tên kia vô số lần.
Cảm giác này khiến nàng rất kỳ quái, vì hiện tại nàng cũng chỉ ở Tiên Thiên cảnh giới mà thôi.
- Vì sao ta lại ở Tiên Thiên cảnh giới nhỉ? Cảnh giới của ta vốn cao hơn nhiều cơ mà.
Tần Thi kinh hãi, nhìn người mình còn dính máu, lập tức hô lớn:
- Chuyện gì xảy ra thế này? Nói xong, nhìn chăm chăm vào Sở Mặc, lạnh lùng hỏi:
- Có phải ngươi gây ra hay không?
- Thi Thi tỷ, chắc chắn không phải hắn đâu. Hắn là người tốt.
Đổng Ngữ đi tới cầm tay Tần Thi nói.
Tần Thi ấn ấn thái dương, cảm thấy mình đã bỏ lỡ điều gì rất quan trọng.
- Rốt cuộc là có chuyện gì đây? Sao ta lại trở thành như vậy chứ?
Đổng Ngữ nhìn Sở Mặc, tha thiết hỏi:
- Sở Mặc, chắc chắn ngươi biết mọi chuyện phải không. Mau nóicho chúng ta biết đi.
Lúc này Tần Thi cũng nhìn Sở Mặc, đôi mắt trong sáng dịu dàng như nước trông mong nhìn hắn.
Sở Mặc thở dài.
- Ta không biết nên nói thế nào.
- Có cái gì thì ngươi nói cái đó.
Tần Thi đột nhiên hạ giọng:
- Trong đầu ta đang rất loạn, nhưng ta cảm giác việc này không quan hệ nhiều đến ngươi. Ngươi cứ nói đi, ta có thể chịu đựng được. Đổng Ngữ mờ mịt nhìn Tần Thi, lại cẩn thận nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi nói đi, ta cũng có thể chịu được.
- Vậy ta nói nhé.
Từ chối mãi, Sở Mặc quyết định nói ra. Dù thế nào thì các nàng cũng có quyền biết sự thật.
Nếu không nói rõ thì hiện tại cũng khó đưa ra cách giải quyết.
- Chúng ta tìm một chỗ rồi cùng ngồi nói thôi.
Sở Mặc và hai người đi về phía trước. Đến chỗ Đổng Ngữ đã bày pháp trận, nàng đột nhiên trợn mắt, hai tay kết ấn niệm chú ở từng phía. Lều trại lúc trước lại hiện ra.
Làm xong Đổng Ngữ cũng thấy kinh ngạc hỏi:
- Sao ta lại bày cái trận này nhỉ?
Tần Thi cau mày, nhìn đồ vật trước mắt, nhìn Đổng Ngữ nói:
- Ta không ngờ ngươi lại đi cùng hắn đấy.
- Chúng ta hoàn toàn trong sạch.
Sở Mặc nhìn Tần Thi, đi về chỗ lều trại.
- Vào trong rồi nói tiếp. Đổng Ngữ không đợi Sở Mặc nói xong, chạy luôn đến chỗ lều trại, tự động chuẩn bị làm đồ ăn.
Tần Thi do dự một chút cũng theo đó tiến vào, ngồi xuống ghế, nhìn quanh đánh giá.
- Ngươi nói đi.
Tần Thi nhìn cái giường duy nhất trong lều, hơi ngưng lại, mặt đỏ hồng nhìn Sở Mặc nói.
- Hai người các ngươi đều là thiên chi kiêu nữ ở Thiên giới. Đúng như ngươi vừa nói, ngươi gọi là Tần Thi, đến từ Tần gia. Về cơ bản, takhông quen biết ngươi.
Sở Mặc mở miệng.
Tần Thi hơi ngẩn ra, không nghĩ Sở Mặc sẽ nói như vậy. Nhưng nàng cũng không nói gì, lẳng lặng ngồi nghe. Đổng Ngữ cũng chạy lại đây, cười tủm tỉm ngồi cạnh Sở Mặc.
Sở Mặc than nhẹ, kể lại chuyện gặp bốn người bọn họ ở Huyễn Thần hồ và các chuyện phát sinh lúc sau một cách ngắn gọn nhất. Hai người nghe xong, nhìn Sở Mặc dại ra. Đổng Ngữ cũng hơi kích động nhìn Sở Mặc
- Lạc Ninh…Lạc Ninh
Tần Thi tự thì thào gọi tên này. Không như Sở Mặc tưởng tượng, nàng không nổi giận hay khóc lóc. Nhìn qua khá bình tĩnh, nhưng miệng lại liên tục lẩm bẩm tên Lạc Ninh, hận ý trong mắt hết sức mãnh liệt.
- Ta…ta đã chết sao?
Đổng Ngữ hơi sợ hãi nhìn Sở Mặc. Nói xong, cũng không đợi Sở Mặc trả lời mà ra ngoài lều tìm một chỗ, nhìn cơ thể mình từ trên xuống dưới. Trên người nàng không có một vết thương nào.
Quay trở lại lều, Đổng Ngữ nhìn Sở Mặc mờ mịt hỏi:
- Ngươi nói ta đã chết. Nhưng lại được ngũ hành chi thủy bảo vệtính mạng, rồi lại được ngươi dùng một giọt ngũ hành chi thủy khác cứu sống. Hiện tại lại mất trí nhớ. Sự việc là như vậy sao?
Sở Mặc chua xót gật đầu.
- Đúng vậy, rất xin lỗi ngươi. Nếu lúc ấy…
- Ha ha ha, cuối cùng ta cũng được…tự do rồi sao?
Đổng Ngữ chợt cười rộ lên, líu lo như chim sơn ca, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày:
- Sao ta lại nói thế nhỉ? Tại sao ta lại có cảm giác vui sướng trong tình trạng như thế này? Sở Mặc nhìn Đổng Ngữ, hơi thương tiếc. Hắn đương nhiên nhớ chuyện lúc trước Đổng Ngữ nói với hắn. Nhưng hiện tại Đổng Ngữ lại quên hết rồi.
Tần Thi đã khôi phục được tinh thần một chút, nhìn Sở Mặc nói:
- Chuyện ngươi nói đều là thật?
Sở Mặc cười khổ:
- Tần Thi tiểu thư, ta không có lý do gì để lừa các ngươi. Nếu như có thể, người ở thế giới thấp kém như ta thà tình nguyện chưa gặp các ngươi thì hơn. Tần Thi mất trí nhớ nhưng không có nghĩa là nàng mất luôn đi sự thông minh. Nàng hiểu lời của Sở Mặc nhưng rất khó chấp nhận.
- Ta vẫn không thể tin được đây là sự thật.
Tần Thi ngẩng đầu nhìn Sở Mặc.
Một ngày trước vẫn là thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng, xuất thân từ đại tộc, thân phận cao quý, thiên phú trác tuyệt, tu vi mạnh mẽ. Đến hôm nay ở trong mắt người nhà lại thành người đã chết. Tất cả mọi việc chỉ như phù vân mà thôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.