Thí Thiên Đao

Chương 502: Gia Cát Trường Xuân




Lã Nghị không tin gặp lại Phùng Xuân còn có khí phách này.
- Xong rồi... Gia Cát gia tuyệt đối sẽ không bảo vệ ta như trước!
Lã Nghị là người thông minh, hắn biết dù Gia Cát gia vẫn coi Linh Đan Đường là đối thủ, nhưng tuyệt đối không khai chiến vào thời điểm này.
Cho dù họ không sợ Linh Đan Đường, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ có dũng khí khai chiến!
Không khoa trương mà nói, lúc này song phương triển khai quyết chiến thì thắng bại khoảng 5-5!
Linh Đan Đường... Có thể hùng hậu ở Thiên giới nhiều năm như vậy, nội tình của nó, người bình thường khó thể tưởng tượng ho nên, chuyện này chỉ có một cách, đó là Gia Cát gia hoàn toàn hy sinh Gia Cát Xương Bình và người ngoài như Lã Nghị hắn!
Để đổi lấy Linh Đan Đường hạ lửa giận, áp chế chiến tranh, sau đó... Dốc lòng phát triển.
Đến khi Gia Cát gia nắm chắc mới như rắn độc công kích con mồi, một kích xử đẹp con mồi!
Nhưng trước đó sẽ phải ẩn nấp bất động!
Tựa như hiểu biết về Linh Đan Đường, nhiều năm như vậy cũng đủ để Lã Nghị hiểu về Gia Cát gia ho nên, Lã Nghị bỏ chạy rồi.
Lã Nghị không chạy công khai, là do Gia Cát gia phái người đi tìm hắn thì chỗ của đại tông sư Lã Nghị đã sớm vườn không nhà trống!
Những nha hoàn và tôi tớ, tất cả đều bị độc chết không chừa ai!
Cao tầng Gia Cát gia tức giận, kỳ thật bọn họ phái người tìm Lã Nghị thì vẫn chưa hề có ý hi sinh Lã Nghị.
Bọn họ đang xem có cách nào khác giải quyết chuyện này không.
Đừng nhìn Gia Cát Lãng lớn lối trước mặt Phùng Xuân, nhưng trên thực tế, dính đến việc hai thế lực to lớn khai chiến, bất kỳ bên nào cũng phải thận trọng. Bởi vì sảy chân có thể khiến vạn kiếp bất phục
- Nhất định phải tìm được Lã Nghị, tận lực khuyên hắn trở về, nếu hắn quyết tâm muốn đi thì giết hắn! Mang đầu hắn về!
Gia Cát gia chủ, đế chủ cảnh giới Gia Cát Trường Xuân con ngươi quang u lãnh, phân phó người dưới.
- Vâng, ta tự mình dẫn đội, nhất định làm tốt chuyện này.
Ánh mắt Gia Cát Lãng lóe hào quang, dù gương mặt còn hơi tái nhợt.
Trận chiến trong Huyễn Thần Giới, tuy rằng rất nhanh chấm dứt nhưng Gia Cát Lãng cũng bị thương không nhẹ.
Gia Cát Lãng tuy cũng là đế chủ cảnh giới nhưng chỉ là đế chủ cảnh tầng thứ hai, mà Phùng Xuân còn cao hơn Gia Cát gia chủ Gia Cát Trường Xuân một bậc, là đế chủ tầng thứ sáu! Cảnh giới bị đối phương áp chế gắt gao, ở trước mặt Phùng Xuân, Gia Cát Lãng gần như không có cơ hội phản kháng.
Tuy nhiên muốn đối phó Lã Nghị, Gia Cát Lãng chỉ cần mang theo một đám tu sĩ Chân Tiên đỉnh cao là đủ rồi.
Cho dù Lã Nghị đầy độc, nhưng các tu sĩ của Gia Cát gia cũng không phải không có thủ đoạn gì.
Dù sao Gia Cát gia cũng là gia tộc lấy luyện đan làm nền tảng.
Gia Cát Lãng nhìn thoáng qua Gia Cát Trường Xuân nhẹ giọng hỏi:
- Vậy... Xương Bình?
Gia Cát Trường Xuân nheo mắt nhìn Gia Cát Lãng:
- Ngươi muốn xin tha cho nó?
Gia Cát Lãng thở dài:
- Chuyện này, ngay cả là lỗi của Xương Bình thì bên Linh Đan Đường cũng phản ứng quá mức! Phùng Xuân đường đường một đế chủ đại lão, không ngờ hạ pháp chỉ giết một đứa bé...
- Đổi lại cháu gái của ngươi bị tính kế, ngươi sẽ làm như thế nào?
Gia Cát Trường Xuân nhìn Gia Cát Lãng hỏi.
Gia Cát Lãng lập tức nghẹn lời, khóe miệng co rút. Nếu đổi lại là hắn, không cần nghĩ, hắn nhất định phải làm như vậy!
- Cho nên, chuyện này là Gia Cát Xương Bình tự tìm chết.
Gia Cát Trường Xuân thản nhiên nói:
- Giờ chưa phải lúc khai chiến với Linh Đan Đường. Cho nên, chỉ có thể hy sinh hắn.
- Không có biện pháp khác sao?
Gia Cát Lãng có chút chua xót nói:
- Dù sao thiên phú của Xương Bình cũng khá...
- Khi chúng ta còn trẻ cũng thế.
Gia Cát Trường Xuân nhìn Gia Cát Lãng, thản nhiên nói:
- Chúng ta đều từng được gọi là kẻ ăn chơi trác táng.
- Nhưng... Gia Cát Trường Xuân cắn răng nói:
- Nhưng trong chúng ta có ai làm ra loại chuyện ngu xuẩn như Gia Cát Xương Bình. Ngọc Nữ Mị ở thiên giới chính là thứ nhân thần cộng phẫn! Có gia tộc nào không có quý nữ, quý nữ đó có thể chạm vào?
- Chứ đứng nói Lưu Vân là độc sủng ở Linh Đan Đường!
- Dùng Ngọc Nữ Mị tính kế tiểu công chúa Linh Đan Đường, thế không phải ngu ngốc sao?
Gia Cát Trường Xuân nói xong câu cuối, tâm tình cũng trở nên mãnh liệt.
Trong phòng toàn tu sĩ Chân Tiên đỉnh cao, cả đám câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Gia chủ đã bao nhiêu năm chưa phát hỏa?
Bọn họ còn không nhớ nổi lần gần đây nhất là khi nào.
Gia Cát Lãng chưa sợ tới mức không dám thở mạnh, tuy nhiên cũng có chút khẩn trương.
Dù sao cần nói đã nói, nên khuyên đã khuyên, cũng coi như không thẹn với Gia Cát Xương Bình.
Chỉ có thể nói Gia Cát Xương Bình quá ngu xuẩn, cho dù muốn giúp cũng bất lực.
- Gia chủ... Ta đi, ta sẽ tận khả năng đưa Lã Nghị về.
Gia Cát Lãng nói với Gia Cát Trường Xuân:
- Ta tận lực mang người sống trở về.
Gia Cát Trường Xuân hòa hoãn lại, đối với đế chủ trẻ nhất của gia tộc. Hắn vẫn còn khá hài lòng.
- Đi thôi, một gã đại tông sư cấp Luyện Đan Sư vẫn còn đáng giá. Đến lúc đó, đẩy hết trách nhiệm lên Gia Cát Xương Bình. Linh Đan Đường trả thêm ít phí mới có thể bảo vệ Lã Nghị. Tuy nhiên, lúc này cũng phải dạy cho Lã Nghị một vài học.
Gia Cát Trường Xuân lạnh lùng nói.
Lã Nghị quả thực hơi quá đáng, vừa mới nghe phong thanh đã trực tiếp bỏ chạy. Nếu tất cả mọi người đều như vậy, thành ra hủy diệt Gia Cát gia cũng quá dễ dàng.
Gia Cát Lãng nói:
- Lã Nghị cũng đã quá coi thường Gia Cát gia ta...
Gia Cát Trường Xuân thản nhiên nói:
- Cũng không đến nỗi, thật sự là hắn đủ thông minh, bởi vì nếu chuyện này thực đi tới bước không thể vãn hồi thì cũng phải hy sinh hắn. Chỉ là giờ còn chưa tới bước đó mà thôi.
“... “
Gia Cát Lãng không nói gì, dẫn người cáo từ.
Còn lại Gia Cát Trường Xuân một mình trong phòng, gương mặt trở nên ngưng trọng nói: “Mọi người nói Linh Đan Đường càng ngày càng xuống dốc, trên thực tế thật sự như thế sao?
Tám đương gia trước Phùng Xuân đều đang khổ tâm tìm con đường chí tôn
- Tuy nói con đường chí tôn không dấu vết, chỉ có thể lần mò... Xác xuất thành công cực thấp!
- Chưa được một phần vạn.
- Nhưng nếu thành...
Gia Cát Trường Xuân lộ ra vẻ sợ hãi:
- Nếu thật có một thành, như vậy, thân là chí tôn tuyệt đối có năng lực hủy Gia Cát gia trong nháy mắt!
- Cho nên, ai dám đánh cuộc chuyện này chứ?
- Ta dám bỏ mạng, nhưng phía sau ta còn cả gia tộc, vận mệnh của vô số ngườiđều được nắm giữ trong tay ta.
- Ta không dám đánh cuộc.
Gia Cát Trường Xuân thở dài một tiếng, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.