Thí Thiên Đao

Chương 499: Thiên kiếp tôi thể




Chỉ thấy hắn giơ tay lên, ngân hà hiện ra trên tay hắn, hướng Phùng Xuân vung lên!
Phảng phất có vô số sao trong tinh hà, mà ngân hà như chiếc roi lớn, trực tiếp đánh vỡ hư không, hung hắc quất hướng Phùng Xuân đế chủ!
Đã đánh rồi!Đế chủ cảnh giới đã thực động thủ!
Đây không phải cuộc chiến hoàng hôn của các thần, cũng không phải chiếm đoạt máu tanh ở thiên giới mà phát sinh ở Huyễn Thần Giới, vì ân oán giữa các vãn bối mà dẫn phát đế chủ chiến đấu!
Toàn thân Phùng Xuân mông lung, bỗng bộc phát ra một đạo cầu vồng, cầu vồng vô cùng rực rỡ, chỉ có đại tu sĩ mới thấy được sự rực rỡ, chỉ có đế chủ cảnh giới mới lĩnh hội được đại thế của nó.
Hung hăng đánh tới ngân hà của Gia Cát Lãng!
Ngân hà va đụng cầu vồng, trong nháy mắt, hư không bị dập nát!Mà ngay cả thiên kiếp phương xa cũng bị động tĩnh này hấp dẫn, có mấy đạo thiểm điện tới lui tuần tra như điện xà.
Nhưng không hề bổ xuống hai người này.
Bởi vì Thiên kiếp quy mô này không đả thương được tu sĩ đế chủ cảnh giới!
Ong!
Cả phiến hư không bị chấn động.
Âm thanh vang lên.
Tất cả người sống sót chỉ nhìn bầu trời phương xa bùng lên ánh sáng khiến họkhông mở được mắt.
Tiếp theo, họ không nhìn thấy gì, nên cũng không biết.
Bởi vì bọn họ đều bị "Sóng" động này nghiền nát.
Này một phương trời xa, chỉ còn lại có hai người bọn họ, cùng với tiếng sấm sét.
Lôi điện hình thành hàng ngũ chỉnh tề, vẫn không ngừng bổ xuống.
Phùng Xuân đế chủ hoàn toàn không nhúc nhích, như nước sâu núi cao đứng bất động ở hư không, khí thế đã nâng cao tới đỉnh cao!
Bên kia Gia Cát Lãng lui xa mấy ngàn dặm, ngưng trọng nhìn hướng PhùngXuân đế chủ rồi phun ra tinh huyết.
Trong hỗn độn, gương mặt như ngọc lập tức có chút tái nhợt.
Hắn bị thương!
Chiến đấu cấp Đế chủ, bình thường sẽ không đánh lâu dài, trên cơ bản đều chỉ một chiêu hai chiêu đã phân thắng bại.
Trừ phi đế chủ thế lực ngang nhau mới có cảnh đánh liên tiếp mấy ngày mấy đêm, thậm chí là mấy tháng!
Rất hiển nhiên, cuộc đọ sức giữa Phùng Xuân và Gia Cát Lãng, Phùng Xuân chiếm cứ thượng phong.Linh Đan Đường Cửu đương gia không phải hạng người dễ chọc.
- Phùng Xuân, thù này ta sẽ nhơ ky!
Gia Cát Lãng lạnh lùng nói.
- Gia Cát gia đê tiện vô sỉ, thu nhận và giúp đỡ Lã Nghị, Phùng Xuân ta cũng nhớ kỹ!
Phùng Xuân đế chủ lạnh lùng nói:
- Cút mau, còn không nhanh ta sẽ trảm ngươi!
Trong ánh trăng mờ, Gia Cát Lãng nhìn Phùng Xuân, sau đó mới lên tiếng:
- Được, Linh Đan Đường không thèm để ý, Gia Cát gia cũng không thèm để ý! Tới lúc khai chiến, hy vọng Linh Đan Đường, ngàn vạn lần không cần tới "Cửa" cầu hòa!- Cút!
Phùng Xuân thậm chí không buồn nhìn nhìn Gia Cát Lãng, nếu không phải trong lòng nhớ mong Lưu Vân, hắn thật muốn trực tiếp ra tay chém Gia Cát Lãng!
Đừng nhìn đây là Huyễn Thần Giới, Phùng Xuân vẫn có cách khiến Gia Cát Lãng chịu thiệt thòi, dù không chết cũng bị lột một lớp da!
Gia Cát Lãng oán hận nhìn biển sấm sét, thân là đế chủ, sao hắn không nhìn ra Lưu Vân chưa chết?
- Coi như cho Linh Đan Đường tiện nghi!
- Thiên kiếp Tôi Thể... Loại chuyện tốt này sao không giáng xuống Gia Cát gia chứ?
- Tuy nhiên, Thiên kiếp Tôi Thể thì sao?
Một khi Tôi Thể cũng chỉ là Đại La Kim Tiên mà thôi?
- Gia Cát gia ta không thiếu nhất là thiên tài!
- Đại La Kim Tiên chưa phải là đối thủ, vậy Thiên Tiên được chứ. Một Thiên Tiên đỉnh cao trong nháy mắt giết một gã Đại La Kim Tiên thiên tư trác tuyệt vốn không có áp lực gì!
Gia Cát Lãng hít sâu một hơi. Quay người lại, thân hình biến mất tại chỗ.
Cả hư không dần khôi phục lại.
Cho dù Chân Tiên cũng không nhìn thấy quy luật lực lượng đang nhanh chóng tubổ phiến hư không.
Bên kia, Thiên kiếp vẫn như trước.
Phùng Xuân nhìn về phía đó, ánh mắt thâm thúy trực tiếp bắn ra hai đạo thần quang, thần quang như có thể nhìn xuyên hết thảy!
Thẳng vào trung tâm!
Chỉ là lúc này, Phùng Xuân đế chủ không kìm được hút vào một ngụm lương khí.
Bởi vì. Hắn không thể nhìn xuyên qua biển sấm sét kia!Chỉ cảm nhận được bên trong biển sấm sét có khí tức sinh mệnh hùng mạnh, cho dù là cảnh giới như hắn, trước khi tức kia cũng rất nhỏ bé và yếu ớt.
- Chuyện gì thế này?
Gương mặt Phùng Xuân đế chủ lộ vẻ khiếp sợ.
Lúc này, Phùng Xuân đế chủ không kìm nổi thở dài, thầm nghĩ trong lòng: Đáng tiếc đứa bé kia?
Linh Đan Đường và Gia Cát gia lúc này đã hoàn toàn trở mặt, mình nổi cơn thịnh nộ còn phát ra pháp chỉ giết Gia Cát Xương Bình.
Cứ như vậy, Linh Đan Đường và Gia Cát gia khó mà hòa giải.
Bởi vì thân làm thiên giới đại tộc, cho dù con cháu nhà mình phạm phải tội lớn ngập trời thì cũng có gia pháp trừng trị, chứ chưa tới mức giao cho người ngoài đếnphán quyết.
- Nếu hắn còn sống, như vậy đan sư Linh Đan Đường có bị Gia Cát gia đào rỗng thì sao?
Gia Cát gia cũng không thiếu đan sư tầm thường. Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
- Gia Cát gia thiếu một đại sư có thể nhất đan định càn khôn!
- Sư phụ thiếu niên này chính là đại sư...
Phùng Xuân đế chủ đang nghĩ ngợi. Biển sấm sét bên kia đột nhiên biến mất không còn thấy tăm hơi.
Loại tốc độ này khiến Phùng Xuân đế chủ cũng không thể thích ứng, bất quá hắnnhớ lại cảnh tượng khi mình trải qua Thiên kiếp Phi Thăng kỳ, trong lòng cũng hiểu được, Thiên kiếp loại này tới đột nhiên, đi cũng đột nhiên.
Nếu hắn biết trước lúc Thiên kiếp giáng lâm, Lưu Vân đã đợi hơn nửa ngày thì không biết sẽ nghĩ gì.
Nhưng ngay lúc này, Phùng Xuân đế chủ không thể nghĩ được gì, bởi vì hắn đang sợ ngây người!
Thiên kiếp tán đi, quy luật lực lượng hùng mạnh của Huyễn Thần Giới chữa trị hư không, Huyễn Thần hồ lay động, một khuynh quốc nữ tử mặc trang phục trắng, toàn thân lạnh giá ngưng lập hư không, ngạo mạn thế gian!
- Cửu thúc!Giọng của Lưu Vân như có phần khác trước.
Cụ thể khác thế nào thì Phùng Xuân đế chủ cũng không thể xác thực, nhưng có thể xác định là Lưu Vân, trước mắt không giống Lưu Vân trước đây!
- Vân nhi... Ngươi?
Phùng Xuân đế chủ có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng phút cuối cùng lại không hỏi gì, chỉ lộ vẻ cảm thán, nói:
- Chúng ta về nhà đi!
Lưu Vân nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó không chút dấu vết nhìn thoáng qua Huyễn Thần hồ, do dự một chút vẫn không kìm nổi nói:
- Sau khi hắn tỉnh lại sẽ không nhớ gì cả, Cửu thúc, đáp ứng ta, đừng nói cho hắn bất cứ chuyện gì, được không?
- Các ngươi...
Phùng Xuân nao nao, lập tức phục hồi tinh thần, vẻ mặt vui sướng nhìn Lưu Vân:
- Ngươi nói là... Hắn còn sống sao?
Lưu Vân gật gật đầu:
- Vẫn còn sống tốt.
- Thật tốt quá! Thật là tốt quá!
Phùng Xuân đế chủ vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, giờ nghe Sở Mặc vẫn còn sống thì nở rộ như đóa hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.