Thí Thiên Đao

Chương 423: Kết minh




- Đúng rồi. Chủ tướng cầm đầu của bọn họ, thuộc hạ vẫn nghĩ là Sở Mặc kia, bởi vì ngày nào hắn cũng đều đeo mặt nạ. Tuy nhiên có một ngày nghe thấy nàng mở miệng nói chuyện mới biết được đó là một nữ nhân.
Kỵ sĩ nói.
- Nữ nhân?
Na Y nhíu mày.
Một nữ nhân dám lấy danh nghĩa Sở Vương nam chinh bắc chiến…. vậy thì quan hệ với Sở Vương chắc chắn là không hề đơn giản nhỉ?
- Ngươi nói kỹ hơn cho ta chuyện về Chiến thần đi.
Na Y hít sâu một hơi, nhìn kỵ sĩ này, nói.
Kỵ sĩ đương nhiên biết trong lòng nữ vương nhà mình nghĩ gì, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, vò đầu nói:
- Chiến thần đại nhân… ngài còn không biết rõ sao? Nhìn hơi… khờ dại, khụ khụ… dù sao thuộc hạ cũng không dám tới gần y quá, sợ y nhận ra thuộc hạ. Ngày nào y cũng hoặc là luyện binh hoặc là đi theo quân đội ra ngoài chinh chiến.
- À….
Vẻ mặt Na Y dường như có vài phần thất vọng, nói:
- Vậy ngươi đi đi, nhớ kỹ, vẫn phải chú ý kỹ hướng đi của bọn họ bên đó.
- Vâng, nếu có tin tức gì mới, thuộc hạ nhất định sẽ báo cáo bệ hạ trước tiên!
Kỵ sĩ nói.
- Đi đi…
Na Y giơ tay đỡ trán, ngồi trên vương vị, rơi vào trầm tư.
Thật lâu sau nàng mới chậm rãi mở hai mắt ra, thì thầm:
- Sở Mặc… Sở Mặc… Lâm Bạch... Lâm Bạch...
Nói xong, hai mắt Y Na bỗng nhiên sáng lên, như thể nghĩ ra điều gì đó
- Nhà của hắn ở Đại Hạ… hết thảy mọi việc hắn đã làm trên thảo nguyên cũng là vì quốc gia của hắn!
- Một nửa trên của chữ Sở chính là Lâm. Mặc (mực) thì màu đen… ngược lại chính là Bạch (trắng)…
- Sở Mặc... Lâm Bạch...
- Chiến thần đang ở chỗ này… chăm chỉ, thành thật luyện binh cho hắn, xuất chinh đánh giặc không hề có một câu oán hận… trên đời này, trừ hắn ra còn ai có thể sai khiến nổi tên khổng lồ kia chứ?
Nói xong, từng chuỗi nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt xinh xắn của Na Y, tự buồn tự oán, cuối cùng bật ra một tiếng cười:
- Tên lừa đảo này, vẫn trốn ta à? Ta xem ngươi lần này còn chạy tới đâu!
Hai tháng trước, tên kỵ sĩ tâm phúc kia trực tiếp mang theo một phong mật hàm trở về đưa cho Na Y.
Kỵ sĩ cười gượng nói:
- Bệ hạ, người ta thật ra sớm đã phát hiện được thân phận của thuộc hạ rồi… vẫn không vạch trần ra, lần này trực tiếp để thuộc hạ mang phong thư này trở về đưa cho bệ hạ, nói là bệ hạ nhìn sẽ biết.
Na Y mở phong thư đó ra, nhìn một lúc bỗng nhiên chảy nước mắt, nhỏ ướt phong thư.Kỵ sĩ hơi ngẩn ra:
- Bệ hạ… người làm sao vậy?
- A, ta, ta không sao, ngươi lui xuống trước đi, chuẩn bị một chút, hai tháng sau chúng ta sẽ gặp mặt bọn họ.
Đôi mắt đo đỏ của Na Y nhìn Kỵ sĩ, sau đó xua tay bảo hắn đi xuống.
- Chết tiệt tên đại lừa gạt kia, không ngờ xảy ra chuyện lớn như thế, vì sao ta lại là người cuối cùng được biết? Tên lừa đảo! Ta hận ngươi!
Tin là do Sở Yên viết, nàng tự xưng là nghĩa muội của Sở Mặc, nóichi tiết các vấn đề hiện tại bọn họ gặp phải với Na Y cùng với những chuyện mà Sở Mặc đã trải qua trong một năm.
Na Y mới hiểu được, người trong lòng của mình không ngờ rất giỏi, ở Đại Hạ làm ra nhiều chuyện kinh thiên động địa như vậy. Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng lo lắng cho Sở Mặc, không biết khi nào thì mới có thể nhìn thấy hắn.

- Đến rồi!
Tùy Hồng Nho hơi híp mắt nhìn phía đang nổi bụi mịt mù, thở dàinói:
- Vẫn là chiến mã của Vương đình thảo nguyên là xuất sắc nhất.
Sở Yên nói:
- Cũng không biết vị nữ vương bệ hạ này sẽ dùng thái độ như thế nào đối đãi với chúng ta? Tới không ít người… không phải là trở mặt với chúng ta chứ?
- Khả năng này cực kỳ nhỏ…
Tùy Hồng Nho nói:
- Căn cứ vào tình báo bên này của chúng ta, vị nữ vương đại nhân này vẫn coi thiếu gia chúng ta là người trong lòng đó.- Ha ha
Sở Yên mỉm cười vài tiếng trong trẻo, sau đó cảm xúc hơi đi xuống nói:
- Nếu là thiếu gia ở đây thì tốt rồi.
Lúc này, đội ngũ bên kia đã lọt vào trong tầm mắt của bọn họ.
Một luồng hơi thở dũng mãnh và dã tính ập vào mặt.
Có 14 con bạch mã tách ra với kỵ binh khoảng ba, bốn dặm, giống như một đường màu trắng, bọn họ xông nhanh về phía này.Trên lưng ngựa là một nữ tử mặt áo choàng màu lửa đỏ.
Na Y!
Nữ vương trên thảo nguyên!
Chỉ cần có những nhận thức cơ bản, Sở Yên và Tùy Hồng Nho đều liếc mắt một cái đã đoán được thân phận của nữ tử kia.
Sở Yên cách mặt nạ nhìn thoáng qua Tùy Hồng Nho bên cạnh, khẽ cười nói:
- Nhìn qua…giống như đang tới gặp người trong lòng đó.Tùy Hồng Nho cũng khẽ cười nói:
- Không cần lo lắng gì cả, Vương Đình thảo nguyên không hề có chút ác ý nào với chúng ta.
- Xuyyyyyyyyyy
Một tiếng kêu khẽ, chiến mã màu trắng đã dừng trước mặt Sở Yên, hai móng giơ lên cao sau đó rơi xuống mặt đất thật mạnh.
- Thật là một con thần mã!
Sở Yên không nhịn được khen một câu, sau đó còn thật sự đánh giá vị nữ tử mặc áo choàng đỏ đứng trước mặt, lập tức có cảm giác kinh diễm.Nghiêm ngặt mà nói, cách ăn mặc của bản thân Na Y là phong cách quý tộc thảo nguyên thuần túy nhưng diện mạo của nàng lại vô cùng xinh đẹp, hơn nữa khác với nữ tử Đại Hạ uyển chuyển mềm mại là trên người của Na Y có thêm chút dã tính và sức sống.
Tuy nhiên từ sau khi trở thành nữ vương, trang phục của Na Y cũng dần bắt đầu thay đổi, trở nên càng thêm giống với nữ tử Đại Hạ giả dạng thành.
Cứ như thế nên một dung hợp của nữ vương cao quý lạnh lùng lại diễm lệ, đầy dã tính căng tràn sức sống cùng với mỹ nữ tuyệt thế uyển chuyển mềm mại của Đại Hạ được ra đời.Mà ngay cả nữ tử như Sở Yên khi nhìn thấy Na Y trước mắt cũng không khỏi sáng mắt lên.
- Ngươi chính là Sở Yên tỷ tỷ sao?
Na Y không chút tự cao tự đại của nữ vương, khẽ mỉm cười với Sở Yên sau đó nhảy xuống ngựa.
Lúc này, những kỵ sĩ của Vương đình thảo nguyên kia mới chạy tới nơi này, trực tiếp đứng thành một hàng, nhìn qua vô cùng nghiêm trang.
Sở Yên và Tùy Hồng Nho đều xuống ngựa, Sở Yên tiện tay bỏ mặt nạ xuống, hai bên chào nhau.- Sở Yên tỷ tỷ thật xinh đẹp!
Na Y thấy Sở Yên, vị mỹ nữ thuần túy của Đại Hạ thì ánh mắt cũng sáng ngời.
Bởi vì dung mạo của Sở Yên cũng không thua Na Y, hai bên xuân lan thu cúc, đều có vẻ đẹp riêng.
- Bệ hạ mới đẹp!
Sở Yên ôn nhu cười.
- Không nên gọi ta là bệ là, gọi ta là Na Y được rồi.
Na Y nhìn dáng vẻ của Sở Yên, trong lòng thầm nghĩ đến thiếu niênkia, thần sắc không khỏi hơi buồn bã:
- Hắn còn chưa có tin tức gì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.