Thí Thiên Đao

Chương 265: Tề tiên sinh




Bọn họ đều cảm thấy rất khó tin. Tuy nhiên, nhớ tới trình độ quá mức quái vật của thiếu niên kia, vừa khiến cho họ tức đến nghiến răng nghiến lợi, vừa làm cho họ hiểu được hành vi của vị cao thủ tuyệt đỉnh này…
Tên thiếu niên không khác nào yêu quái thành tinh đó, đúng là rất khó mà giết chết!Giống như hiện tại, không biết hắn làm thế nào mà lại leo lên được Cô Bút Phong.
Cả đám bọn họ ngoài việc tụ tập vây tại chỗ này, không tìm ra được cách nào tốt hơn!
Cũng trèo lên theo? Chỉ sợ không ai muốn làm như vậy rồi. Ai cũng biết thực lực kinh khủng của thiếu niên kia, còn cả cây đao trong tay hắn nữa… Cũng không phải chỉ để trang trí.
Cảnh tượng Sở Mặc chỉ dùng một nhát đao chém bay bảy tám cái đầu người trước khi trốn đi, vẫn còn khắc sâu trong tiềm thức của mọingười. Bây giờ nghĩ lại còn thấy sợ.
Nhưng nói gì thì nói, giờ bọn họ đã biết, vị cao thủ thần bí kia… chỉ là muốn lấy bọn họ làm cục đá mài, cho đồ đệ của y rèn luyện, chứ cũng không muốn trực tiếp xử lý bọn họ, điều này khiến họ yên tâm hơn rất nhiều.
Một đêm dài trôi qua nhanh chóng, nghênh đón binh minh ngày hôm sau, nắng mai tươi sáng. Gió núi cũng thổi tan đi bức màn che thần bí bao phủ Cô Bút Phong, khiến cho đỉnh núi cao vời vợi ấy dần dần lộ ra trước mặt mọi người.Những kẻ lần đầu tiên thấy ngọn núi này đều không kiềm chế nổi mà thốt lên một cách ngạc nhiên và tán thán:
- Quả là một ngọn núi hiểm trở hùng vĩ vô cùng!
Vách núi cao ba ngàn trượng, khiến cho nhiều người phải cảm thấy choáng váng.
- Cao quá đi mất!
- Hiểm trở thật!
- Thiếu niên đó… thực sử trèo lên vách núi này rồi hả?Rất nhiều người đều cảm thấy sao mà khó tin.
Tuy nhiên khi lại gần kiểm tra một chút, lại phát hiện ra nhiều tảng đá rất chỉnh tề, thoạt nhìn như là bị ai đó gọt ra vậy.
Có người tò mò thử một chút độ cứng của tảng đá, khóa miệng không kiềm chế được run run, nói một cách sợ hãi:
- Tảng đá này vô cùng cứng rắn, cho dù lấy cảnh giới Kim Thạch Chi Cảnh của ta khi chưa bị áp chế. Trong tay có thêm bảo đao, cũng chưa chắc đã cắt được gọn gàng như vậy!
Có người không tin lắm, cũng đi qua thử một chút, cuối cùng tất cảkhông nhịn được hô lên hoảng hốt.
- Tảng đá kia cứng quá!
- Thanh đao trong tay tên nhóc kia… đúng là một vũ khí sắc bén vô song!
- Có sư phụ giỏi có khác mà!
- Ta bắt đầu thấy không tự tin rồi…
Có người cất tiếng một cách chán nản:
- Mặc dù vị cao thủ kia… đã chính miệng bảo đảm sẽ không ra tayvới chúng ta. Cho dù chúng ta có giết chết Sở Mặc thì y cũng sẽ không trách tội. Nhưng vấn đề là… Trong lòng ta vẫn cảm thấy không yên sao ấy!
- Đúng thế, trưởng lão hoàng kim của Thanh Long Đường và Chu Tước Hội, còn cả hai vị cao thủ Minh Tâm Cảnh… chưa chắc không phải Sở Mặc giết.
Có người hạ giọng nói.
Cả đám người bất giác trầm lắng xuống. Có người không cam lòng nói:
- Việc đã đến nước này, chẳng lẽ còn có đường lui hay sao?Tề tiên sinh đứng ra nói:
- Có đôi khi, lùi một bước trời cao biển rộng! Lui lại chưa chắc đã chứng minh mình hèn nhát. Càng không nói đến, hành vi này của các ngươi vốn không đáng để biểu dương.
Có người dè bỉu:
- Thôi đi Tề tiên sinh, đừng có nói mát nữa, nếu ngài không có mục đích gì khác, vậy tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Đến lúc Sở Mặc ra rồi, hắn cũng sẽ không coi ngài là người tốt đâu.
- Đúng vậy, ngươi không cản được chúng ta, cũng không ngăn được Sở Mặc. Vậy còn ở lại đây làm gì? Sao không đi luôn đi?Tề tiên sinh thản nhiên cười cười, cũng không tức giận, chậm rãi nói:
- Thời thượng cổ, trên bầu trời nứt ra một vết rách lớn, những thứ rơi xuống chưa chắc chỉ có những sinh linh bình thường trên thượng giới, không hẳn không có một vị cao thủ… hạ giới qua vết nứt kia. Ta vẫn cảm giác, những công pháp mà Sở Mặc tu luyện, không phải những thứ trên thế gian này có thể sánh được! hơn nữa, tuy cảnh giới của ông già này không cao, nhưng chí ít cũng đạt tới đỉnh cao của Kim Thạch Chi Cảnh. Cũng biết được vài việc trên đời này.
Tất cả mọi người đều yên lặng, nhìn về phía Tề tiên sinh.
Tề tiên sinh cười cười:
- Ít nhất, theo ta được biết, đừng nói là đệ nhất môn phái như Trường Sinh Thiên, kể cả bốn môn phái ẩn dật mạnh nhất như Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên… cũng không ai có thể làm được việc phong ấn đan điền của tất cả chúng ta cùng một lúc, ép lại cảnh giới của chúng ta một cách chuẩn xác như vậy. Vị trẻ tuổi đến từ Trường Sinh Thiên kia, không biết có đồng ý với những gì ông già này nói hay không?
Tề tiên sinh nói xong, nhìn về phía kẻ trẻ tuổi có thực lực họ Mạnh của Trường Sinh Thiên.
Mạnh Ly nhìn thoáng qua Tề tiên sinh, cười một cách khổ sở:
- Đối với những chuyện cơ mật như vậy, vãn bối cũng không được biết nhiều. Tuy nhiên, quả thực vãn bối từng nghe nói có kiểu cao thủ này.
Phía khác, một lão già đến từ lục địa Chu Tước, cũng trầm giọng nói:
- Đúng vậy, ta từng được gặp một gã cao thủ là ẩn giả, cảnh giới của y hẳn là đã đạt tới Thiên Tâm Cảnh hoàng cấp tầng thứ chín. Thực lực của y thâm sâu khó lường. Nhưng cũng chưa từng nghe nói y có bản lĩnh này. Trong truyền thuyết, bên trên lục địa Tứ Tượng còn có Linh giới. Loại thủ đoạn này, chỉ sợ là đến từ Linh giới.Mọi người có mặt ở đây nghe xong, đều không kiềm nổi hít sâu một hơi.
Cái thế giới hùng mạnh kia, với họ mà nói là quá xa vời.
Những vị đắc đạo phi thăng trong tuyền thuyết trên lục địa Tứ Tượng, nghe nói đều là đi tới Linh giới!
Tề tiên sinh gật gật đầu:
- Cho nên thật ra ta chỉ là muốn xem một chút vị thiếu niên tên gọi Sở Mặc này mạnh đến đâu! Già tuy đã không còn khả năng để tiếp tục nâng cao cảnh giới nữa, cả đời này việc tiến vào Linh giới có lẽ chỉ làmơ mộng hão huyền. Nhưng nếu có thể tận mắt nhìn thấy một vãn bối có thể phi thăng, ta tin, đó cũng là một việc vô cùng tốt. Coi như cuộc đời này cũng không uổng phí rồi!
- Tề tiên sinh là muốn?
Có người quen biết với Tề tiên sinh kinh ngạc nhìn ông già tuổi đã hơn một trăm này.
Tề tiên sinh nói với vẻ mặt thản nhiên:
- Tuy rằng ta chẳng có tài cán gì, nhưng ta muốn trở thành một trong những người bảo vệ canh giữ bên cạnh thiếu niên kia.
- Việc này…
Sắc mặt của những người có mặt ở đó lập tức trở nên vô cùng kỳ quái.
Đám người bọn họ hao tâm tổn trí để cướp đoạt phần truyền thừa của Phiêu Diêu Cung đang nằm trong tay Sở Mặc, muốn chém giết Sở Mặc. Vậy mà tự dưng lại lọt ra một kẻ lạc loài như Tề tiên sinh.
Hơn nữa, bọn họ còn không làm sao mà chỉ trích Tề tiên sinh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.