Thí Thiên Đao

Chương 2598: Huyết nhân




Tiếp đó, Sở Mặc nhìn thấy khóe mắt đầu bức tượng thần chảy xuống máu và nước mắt. Thời điểm đang chảy xuôi qua gương mặt tượng thần, lại từng chút một trở thành mờ nhạt. Giống như là bị đầu của tượng thần hấp thu trở lại.
Đến cuối cùng, miễn cưỡng chảy xuôi đến nơi khóe miệng, lại không thể chảy xuống nữa.
Hình như chỉ có hai hàng nước mắt như thế. Sau khi đầu của bức tượng thần phát ra tiếng thở dài này, lại rơi vào trong sự trầm mặc.
Sở Mặc cũng không có phát ra bất kỳ âm thanh gì. Hắn đang chờ đợi!
Bởi vì đến bây giờ, cho dù là một tiểu hài tử ở chỗ này cũng có thể biết được, đầu của bức tượng thần này là một tồn tại sống, chứ không phải là một vật chết.
Qua một thời gian cực lâu, cuối cùng đầu của bức tượng thần lại phát ra một tiếng thở dài. Nhưng sau đó hắn lại lên tiếng!
- Tất cả chúng sinh đều khổ.
Sau khi hắn nói ra bốn chữ này, liền rơi vào trng sự trầm mặc thật lâu.
- Có thể nói một chút thật ra.. đã có chuyện gì xảy ra hay không?
Sở Mặc ngẩng đầu, nhìn cái đầu bức tượng thần này, biểu tình đặc biệt thành khẩn:
- Ta không biết tiền bối ngài là ở thời đại nào. Nhưng ta có thể nói cho ngài biết, thế giới này của ngài đã bị đổ nát tới không chịu nổi, tràn ngập khí tức thối nát. Khắp nơi đều là khí tức tử vong. Mà ta, đến từ một thế giới tràn ngập sức sống hướng tới sự phồn thịnh. Ta muốn biết, nơi này tại sao lại biến thành tình trạng như vậy. Ta cũng muốn biết, trong lòng ta có một ít nghi ngờ, ngài có thể cho ta giải đáp được không? Nếu như không thể, vậy ta liền đi. Ta còn có chuyện muốn làm.
Đầu của bức tượng thần bỗng nhiên mở hai mắt ra, trực tiếp trách mắng một câu:
- Ngươi dám bất kính đối với thần?
Một uy áp, từ trong đầu của bức tượng thần này chợt bạo phát ra, ép về phía đầu của Sở Mặc!
Mặc dù là vô hình, nhưng khiến người ta có một cảm giác, dường như đang có một cái bàn tay, bay thẳng đến đầu của Sở Mặc, ép đầu hắn xuống!
Khí thế trên người Sở Mặc đột nhiên biến đổi!
Thân thể hắn nhìn qua không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn chỉ có kích thước chừng một phần ba so với đầu của bức tượng thần này. Nhưng khí thế kia trong nháy mắt này, lại trực tiếp ép qua uy áp của bức tượng thần này.
Ầm!
Hai bên ở khoảng cách rất gần, trực tiếp bạo phát ra một tiếng động rất lớn.
Tiếp đó, ở đây dâng lên vô số bụi bặm.
Bụi bặm qua đi, vị trí đầu của bức tượng thần đã bị lệch đi!
Sở Mặc đứng tại chỗ, thoáng động không nhúc nhích.
Hắn lạnh lùng nói:
- Ta là thần. Ngươi… chẳng qua là một bức tượng thần. Cho dù là bản tôn của ngươi năm xưa tới đây, ta cũng không sợ ngươi. Chỉ là một bức tượng, ngươi thật sự coi mình là thần sao?
Vị trí đầu bức tượng thần lệch đi khoảng chừng trăm trượng, cũng không tính là xa. Nhưng sau khi cái đầu của hắn bị dời đi, chỗ đầu bức tượng thần và mặt đất tiếp giáp với nhau, lại xuất hiện một bể máu cực lớn!
Trước đó bị đầu của bức tượng thần che giấu, cũng không có bất kỳ khí tức nào tản ra. Cho nên Sở Mặc không cảm giác được sự tồn tại của bể máu này.
Hiện tại, liếc mắt nhìn thấy bể máu này, Sở Mặc lúc này chính là ngẩn ra.
Trong bể máu, theo vị trí đầu của bức tượng thần lệch đi, trực tiếp ngưng tụ ra một huyết nhân dáng vẻ của một người trung niên, trong tay cầm một thanh trường đao trực tiếp chém về phía Sở Mặc!
Sở Mặc cầm trong tay Thí Thiên, trực tiếp va chạm với trường đao của huyết nhân này.
Sở Mặc phát hiện, thanh đao trong tay của người do máu tươi kia ngưng tụ thành lại có thể giống hệt với Thí Thiên!
Keng!
Hai thanh đao va chạm vào nhau, lại có thể phát ra một tiếng kim loại va chạm cùng tiếng nổ kinh thiên.
Sở Mặc thậm chí cảm giác cánh tay mình tê dại từng đợt.
Lực lượng của hắn lớn tới mức nào? Một đao này của hắn có thể dễ dàng như trở bàn tay chém đứt một đại thế giới!
Nhưng một đòn của đối phương lại có thể khiến cho cánh tay hắn tê dại. Hơn nữa, huyết đao trong tay huyết nhân này... Lại có thể hoàn hảo không tổn hao gì!
Trong lòng Sở Mặc khiếp sợ, quả thực lên tới tột đỉnh. Hơn nữa, hắn mơ hồ cảm giác được, mình hình như đang tiến rất gần tới một chân tướng. Hoặc nói, là một bí mật cay đắng cực lớn!
Sau đó, giữa huyết nhân này và Sở Mặc trực tiếp bạo phát một trận đại chiến.
Hai bên đều là khai hỏa toàn bộ khí tức, trực tiếp thi triển ra công kích mạnh nhất.
Ở dưới loại cường độ công kích này, thần miếu đổ nát không chịu nổi này lại có thể không bị một chút xíu ảnh hưởng nào. Dường như trận đánh nhau giữa bọn họ chính là trận đấu bình thường vậy.
Những lực lượng vô cùng hùng hồn này đập vào vách tường đổ nát không chịu nổi của thần miếu, nhưng ngay cả một chút chấn động cũng không có.
Sở Mặc càng đánh càng kinh hãi. Chiến lực của đối phương thật sự quá mạnh mẽ!
Hơn nữa chẳng biết tại sao Sở Mặc vẫn có cảm giác, dường như huyết nhân đặc biệt hiểu hắn. Mỗi đòn của hắn, đối phương cũng có thể làm ra sự đáp trả tương ứng. Chỉ có điều, hắn dường như cũng đặc biệt hiểu huyết nhân này. Đối phương muốn ra chiêu thức gì, trong lòng Sở Mặc cũng có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Cảm giác này rất quái dị. Dường như giữa hai bên đã từng trải qua đối luyện trăm nghìn vạn lần.
Loại cảm giác hai bên quen thuộc này, khiến cho Sở Mặc cảm thấy giống như mình đang đánh nhau với chính. May mà tướng mạo của huyết nhân này cùng hắn không có một điểm tương tự nào.
Dáng vẻ của huyết nhân này hoàn toàn là dáng vẻ của cái đầu tượng thần vừa nãy. Mặt cũng giống nhau như đúc.
Về phần đầu của bức tượng thần kia, sau khi bị Sở Mặc đánh bay ra ngoài trăm trượng, nó lại hoàn toàn im lặng không có một tiếng động. Nó biến thành một cái đầu đá lạnh như băng. Lần này, nó thật sự thành một vật chết.
Loại sức sống nó vừa tản ra, chẳng qua là do hồ máu này đangquấy phá.
Trong nháy mắt, Sở Mặc và huyết nhân này đã trải qua giao đấu hơn ba ngàn hiệp.
Sở Mặc vẫn sử dụng Thí Thiên, không có dùng tới búa Bàn Cổ. Bởi vì hắn muốn xem thử, huyết nhân này rốt cuộc còn có bản lĩnh gì?
Sau một vạn hiệp, hai bên vẫn đang ở chỗ này chiến đấu kịch liệt.
Sau ba vạn hiệp, Sở Mặc đã có tiêu hao không nhỏ. Chỉ có điều huyết nhân này hình như cũng lộ ra sự mệt mỏi.
Hơn nữa, Sở Mặc vẫn chú ý thấy, máu loãng trong hồ máu cực lớn kia... Cũng theo cuộc chiến đấu giữa mình và huyết nhân này, giảm bớt từng chút một. Tuy rằng giảm bớt không phải quá rõ ràng, nhưng không thoát khỏi sự nhận biết của Sở Mặc.
Sau mười vạn hiệp, có thể nhìn ra máu loãng trong hồ máu kia rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.