Thí Thiên Đao

Chương 2507: Khó có thể bỏ qua (2)




Đối mặt với loại tình huống này, Lý Trí hận muốn phát điên. Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.
Lúc này, sư phụ của hắn cũng chính là lão đạo sĩ năm đó, xuất hiện ở trước mặt hắn, nhìn Lý Trí, vẻ mặt thành thật nói:
- Lý Trí, ngươi đi đi.
- Đi? Ta đi như thế nào?
Lý Trí nhìn sư phụ hắn, cười khổ nói:
- Sau khi ta đi, những người trong Cẩm Tú Sơn Hà phải làm sao?
- Cho dù ngươi không đi, bọn họ cũng không tốt.
Lão đạo sĩ nói rất trực tiếp, cũng rất thẳng thắn. Hắn nhìn Lý Trí, thản nhiên nói:
- Ngươi đi, còn có thể lưu lại một đường sống cho Cẩm Tú Sơn Hà này. Nếu như ngươi chết, đó mới thật sự là hoàn toàn không hi vọng.
- Một đường sống? Đường sống gì? Chỉ còn lại một mình ta? Ta sống còn có ý nghĩa gì?
Lý Trí hỏi ngược.
Lão đạo sĩ thở dài nói:
- Chuyện này, ta cảm thấy rất kỳ quặc. Cho tới nay, Nhân tộc chúng ta ở mỗi thiên trong bốn Đại Thiên, tình trạng đều không quá tốt. Ở trong mắt những Thiên Nhân này, nhân loại chúng ta chính là sinh linh tà ác dơ bẩn ô uế thấp hèn. Chỉ có điều, mặc dù như vậy, nhưng thực ra chúng ta chỉ cần lẫn tránh từ phía xa, không gặp mặt những người đó, như vậy cũng sẽ không có bao nhiêu Thiên Nhân giống như phát điên, đi tàn sát nhân loại.
Lý Trí gật đầu:
- Đúng Như thế.
- Nhưng lần này lại không giống vạy. Lần này... Có thể cảm giác được, bọn họ thật sự hành động. Là cái gì khiến cho bọn họ tức giận như thế? Nhân loại chúng ta đối với bọn họ mà nói, thật ra căn bản cũng không có uy hiếp gì.
Lão đạo sĩ nói:
- Cho nên nói, cũng chỉ có một loại khả năng, mới có thể làm cho bọn họ tức giận như thế.
- Khả năng gì?
Lý Trí nhìn lão đạo sĩ.
Tuy rằng cảnh giới của hắn hôm nay đã đứng ở trên đỉnh của chúng sinh, nhưng trên thực tế, kiến thức của hắn lại không nhiều giống như lão đạo sĩ. Nghe nói lão đạo sĩ đã đi qua một phần trăm cương vực Vô Lượng Thiên, biết cũng đặc biệt nhiều chuyện.
Mà Lý Trí, phạm vi hoạt động của hắn tối đa cũng chỉ là trong không gian ngàn vạn vạn dặm xung quanh Cẩm Tú Sơn Hà.
Hắn chưa từng đi xa hơn.
Lão đạo sĩ nhìn Lý Trí:
- Ngươi đã nghe nói qua về Bàn Cổ chưa?
Lý Trí gật đầu:
- Đương nhiên, hắn là kiêu ngạo của tất cả nhân loại! Là một vị thần.
- Ừ, ta nghe nói, năm xưa Bàn Cổ dẫn dắt rất nhiều nhân loại rời khỏi bốn Đại Thiên, muốn sáng lập ra thiên giới thứ năm, muốn tạo ra một chốn Niết bàn thật sự cho nhân loại.
Lão đạo sĩ nói.
Lý Trí gật đầu:
- Ừ, cái này ta cũng đã nghe ngài nói qua. Bàn Cổ đại thần thật sự một tồn tại vĩ đại. Đáng tiếc sau đó không phải hắn thất bại sao?
Lão đạo sĩ gật đầu:
- Là thất bại. Chỉ có điều, ngươi quên sư phụ đã nói với ngươi sao?
Lý Trí suy nghĩ một chút, nói:
- Thần có lẽ sẽ ngã xuống, nhưng tuyệt đối sẽ không chết?
Lão đạo sĩ tiếp tục gật đầu:
- Không sai, ta nghi ngờ, loại động tĩnh này của Vô Lượng Thiên, có thể là có liên quan đến Bàn Cổ! Có khả năng là lão nhân gia đã trở về! Bắt đầu cùng bốn Đại Thiên giới chiến đấu. Hơn nữa, nếu như ta đoán không lầm, bốn Đại Thiên bên này... Nhất định bị thua thiệt nhiều!
- Làmsaocóthể?
Vẻ mặt Lý Trí chấn động kinh ngạc. Hắn nhìn sư phụ:
- Bốn Đại Thiên có thực lực cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng được. Không nói gì khác, bốn thiên giới... Lại những giới chủ kia, chính là một tồn tại khiến người ta khiếp sợ!
- Lời tuy nói như thế, nhưng ngươi không nên quên.
Lão đạo sĩ nhìn Lý Trí:
- Bàn Cổ, là thần!
Vẻ mặt Lý Trí chấn động, gần như nói không ra lời.
Lão đạo sĩ lại chuyển trọng tâm câu chuyện trở lại nguyên điểm. Hắn nhìn Lý Trí, mỉm cười nói:
- Hài tử, thật ra sư phụ không ngờ, ngươi sẽ có thành tựu lớn như vậy. Ngươi là kiêu ngạo của sư phụ. Ngươi cũng là nỗi kiêu ngạo của mười vạn vạn dặm Cẩm Tú Sơn Hà. Ngươi đi đi, sư phụ ở tại chỗ này. Ngươi đi, mọi người trong mười vạn vạn dặm Cẩm Tú Sơn Hà đều sẽ không trách tội của ngươi. Ngươi đã vì bọn họ, làm đủ nhiều rồi.
- Sư phụ, ta không thể...
Vẻ mặt Lý Trí lo lắng.
Lão đạo sĩ lắc đầu:
- Ngươi nghe sư phụ nói hết.
Lý Trí nhìn lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ nói:
- Ngươi đi đi. Tuy rằng nhìn như bỏ qua mười ngàn vạn Nhân tộc mười vạn vạn dặm Cẩm Tú Sơn Hà. Nhưng trên thực tế, ngươi có đi hay không, kết quả của bọn họ đều giống nhau. Ngươi không đi, chỉ có thể chôn vùi cả ngươi vào. Nếu như ngươi rời đi, lấy thực lực của ngươi, trên đời này, người có thể chặn đường chém giết ngươi, thật đúng là không bao nhiêu. Cho nên, ngươi có thể tìm một chỗ trốn. Sau đó... Chờ đợi thời cơ!
- Chờ đợi thời cơ?
Lý Trí nhìn lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ cười cười:
- Đương nhiên là tin tức của Bàn Cổ! Ta tin tưởng, sau này không bao nhiêu năm, bên kia sẽ có khả năng thật sự công kích tới. Ngươi biết không? Vô Lượng Thiên chúng ta ở đây, cách chỗ thân thể Bàn Cổ tọa hóa... là rất gần!
Mắt Lý Trí trợn tròn. Hắn cảm thấy có chút khó mà tin được về sự thực này.
- Cho nên, ngươi rời khỏi đây, giữ lại thân hữu dụng. Trong tương lai, nên đi làm càng nhiều chuyện hơn cho toàn bộ Nhân tộc! Ngươi hiểu chưa? Cũng chỉ có như vậy, sự tồn tại của ngươi mới là có giá trị. Cho dù tương lai vẫn chết trận. Nhưng ngươi chết, khẳng định càng có ý nghĩa hơn so với hiện tại!
Tuy rằng tu vi của lão đạo sĩ chưa nói là cao thâm tới mức nào, nhưng cả đời của hắn nhìn xa trông rộng, lại tương đối phong phú.
Đối với tất cả tình thế trước mắt, hắn đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Hắn nói với Lý Trí những lời này, cũng không phải là tư tâm quấy phá, muốn bảo toàn cho đồ đệ của mình. Mà hắn lập tức đưa ra một sự lựa chọn lý trí nhất.
Lúc này, Lý Trí cũng không khỏi trầm mặc.
Hắn đã hiểu dụng ý của sư phụ, cũng có thể hiểu được. Nhưng hắn thật sự không muốn rời khỏi nơi này!
Đây là nhà hắn!
Lý trí nói cho Lý Trí biết: Ngươi chắc hẳn phải rời khỏi đây. Mình chắc hẳn nên giữ lại thân thể này, đi làm chuyện càng có ý nghĩa hơn. Mười vạn vạn dặm Cẩm Tú Sơn Hà này, căn bản không giữ được!
Nhưng tình cảm lại nói cho hắn biết: Nếu như ngươi rời khỏi đây, như vậy, ngàn vạn vạn Nhân tộc trong mười vạn vạn dặm Cẩm Tú Sơn Hà này, tất cả đều sẽ bị vùi thân ở chỗ này. Một người bọn họ cũng không thể may mắn tránh khỏi! Bọn họ đều là con dân của ngươi, đều là phụ lão hương thân của ngươi. Bọn họ đều coi ngươi thành thần, đặt hy vọng vào ngươi. Lý Trí, lẽ nào ngươi thật dẹ có thể làm ra được hành vi bỏ rơi bọn họ sao? Ngươi thật sự có thể làm như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.