Thí Thiên Đao

Chương 2435: Chấn động (1)




Thần sắc lão gia tử Hứa Trung Lương hơi phức tạp, sau đó cảm khái nói:
- Thần tiên chi đạo... Quả nhiên là thật! Cũng không phải là một truyền thuyết nha!
Cả người Hứa Sơn đều đứng ở đó. Hứa gia bọn họ cách học viện Tu Chân ít nhất là mười mấy dặm, nhưng thanh âm của Hứa Phù Phù lại truyền vào tai họ một cách rõ ràng.
Loại chuyện này, nếu là trước kia có người nói vậy, chỉ sợ sẽ không có ai tin là thật.
Trên không trung, ba tên đệ tử Trường Sinh Thiên đang bày ra các loại tư thế, chuẩn bị tiêu diệt học viện Tu Chân cũng đều ngây dại. Bọn họ không giống người thường không có tu vi, trong thế tục, một thân thực lực này của họ đã có thể xem là cao nhất. Trong mắt người thế tục cũng chính là thần tiên!
Nhưng bây giờ, trong lòng họ tràn đầy rung động!
Bởi vì bọn họ có thể đoán được, một thân tu vi của người vừa mới nói chuyện, tuyệt sẽ không thua kém bất cứ ai trong số họ!
Quả thật, bọn họ nếu nói một câu thì cũng có thể truyền khắp toàn bộ Viêm Hoàng thành. Nhưng vấn đề là, bọn họ tu luyện đã nhiều năm!
Còn thiếu niên nói chuyện kia? Coi như hắn tu luyện từ trong bụng mẹ thì cũng mới chỉ mười mấy năm! Bây giờ lại có năng lực cùng cấp với họ?
Ba người liếc nhau một cái, đều thấy trong mắt đối phương một mảnh nghiêm trọng.
Đây không phải là một nhiệm vụ bình thường.
Lúc này, từ trong học viện Tu Chân lại truyền đến một giọng nói. Chẳng qua, lần này là giọng của một thiếu nữ, giọng nói rất lạnh, mang theo vài phần không kiên nhẫn:
- Cút!
Ừm, rõ ràng hơn người trước, chỉ có một chữ. Tràn ngập miệt thị và nhục nhã, giống như không đem ba người này để trong mắt.
Giọng nói này cũng truyền khắp toàn thành.
Người thường nghe thấy thì không khác với giọng nói trước là bao. Nhưng vào trong tai ba tên Trường Sinh Thiên thì lại giống như một tiếng sấm!
Người trẻ tuổi nhất không đứng vững, liền ngã từ trên không xuống. Hai người bên cạnh cũng khí tức không ổn, liều mạng vận công, miễn cưỡng đứng vững ở đó.
Sau đó nhìn người ngã xuống, mặc dù không ngã chết hoặc bị thương, nhưng cũng chật vật không gì sánh được. Liên tục bổ nhào trên mặt đất mấy chục cái, mới ổn định thân mình. Sau đó “oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Trong học viện Tu Chân lại truyền đến giọng một thiếu nữ khác, giọng nói này thanh thúy êm tai, phảng phất như ngọc trai rơi trên mâm ngọc. Nhưng lời nàng nói ra lại không êm tai như vậy.
- Mấy tên ngu xuẩn ngay cả Tiên thiên cũng chưa tới mà dám giễu võ giương oai? Bảo các ngươi cút thật đúng là cho các ngươi mặt mũi. Còn thật sự cho rằng nơi này là thế tục trần gian, thật đúng xem mình là thần tiên?
Những lời này bao phủ toàn bộ Viêm Hoàng thành.
Giờ khắc này, cả thành hoàn toàn yên lặng! Yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!
Nguyên bản, đám người hướng về phía học viên Tu Chân muốn xem náo nhiệt, tất cả đều ngây ngốc dừng bước, đáy lòng có từng luồng khí lạnh không ngừng toát ra ngoài.
- Tình huống gì đây?
- Ba vị thần tiên trên không trung kia bị sao vậy?
- Mấy người vừa nói chuyện là ai? Vì sao ta có cảm giác giọng nói của họ đang ở bên tai chúng ta? Nhưng chúng ta lại không nhìn thấy họ? Từng câu, từng câu không ngừng vang lên trong lòng mỗi người. Có người phản ứng nhanh, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi.
Sau đó, không nói hai lời, xoay người rời đi!
- Trong tình huống này, ai còn dám tiếp tục đi xem náo nhiệt?
Trong học viện Tu Chân, không cần nói, khẳng định là giống như đầm rồng hang hổ!
Vào giờ khắc này, cuối cùng thì người trong Viêm Hoàng thành cũng hiểu vì sao Hoàng thượng lại hỗ trợ học viện Tu Chân! Ngay cả thần tiên bay tới bay lui trên trời còn bị mấy câu nói của người ta làm rối như tơ vò thì người trong học viện Tu Chân cường đại tới mức nào?
Trong học viện Tu Chân.
Hứa Phù Phù, Diệu Nhất Nương và Liễu Mai Nhi đang ngồi trên ghế dài dưới bóng cây ăn dưa hấu.
Mấy câu nói kia là bọn họ thuận miệng nói ra. Sau khi nói xong, căn bản là không quan tâm cái khác, ngồi ở đó “bẹp bẹp” gặm dưa hấu.
- Thật ngọt!
Hứa Phù Phù nói.
- Ừ, dưa hấu mà thiếu gia đưa ra đều sắp thành tinh rồi. Từ trước đến nay ta chưa từng ăn qua dưa hấu ngọt như vậy.
Liễu Mai Nhi cười híp mắt gặm dưa hấu, ngay cả trong hai mắt nhìn qua cũng thấy rất ngọt.
Diệu Nhất Nương cúi đầu gặm dưa hấu, ngay cả nói cũng lười nói.
Lúc này, từ bên kia truyền đến một giọng nói ngọt ngấy:
- Ai nha! Mấy người các ngươi thật hết chỗ nói rồi, cư nhiên len lénăn dưa hấu, thật quá đáng! Ta đã nhìn chằm chằm dưa hấu kia mấy ngày rồi, các ngươi ăn cũng không gọi một tiếng!
Cùng với giọng nói, một thiếu nữ mặc quần trắng đi từ bên kia đến, một đầu tóc giống như thác nước bay trên vai, da trắng như tuyết, lông mày như vẽ, đẹp như tiên tử.
- Tinh Tuyết, tỷ tỷ để lại một nửa cho ngươi đây!
Diệu Nhất Nương giống như làm ảo thuật lấy ra một nửa quả dưa hấu, cười tủm tỉm nhìn thiếu nữ đẹp như tranh.
- Hì hì, chỉ có Nhất Nương tỷ tỷ là tốt nhất! Thiếu nữ đi tới nhận lấy nửa quả dưa hấu, sau đó cũng lấy ra một cái thìa nhỏ, múc một miếng dưa hấu cho vào miệng anh đào, thoải mái nhắm mắt lại:
- Ăn ngon!
Bên kia, ở giữa không trung, hai gã thần tiên Trường Sinh Thiên thấy một màn này, suýt nữa thì ngất đi!
Bây giờ, bọn họ so với bất cứ ai đều rõ ràng, trong học viện này là những nhân vật khủng bố thế nào. Người mà bọn họ muốn diệt trừ căn bản là chưa từng lộ diện. Vừa mở miệng quát tháo bọn họ chính là vài vị thiếu nữ kia! Hơn nữa, mấy người này, nhìn qua một người so với một người còn khủng bố hơn!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh khủng trong mắt đối phương.
Lúc này, Diệu Nhất Nương ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc hai người trên không trung:
- Được rồi, đừng ở đây mất mặt xấu hổ, cút trở về nhanh lên. Đồng thời, nói cho thất trưởng lão Triệu Hồng Chí của Trường Sinh Thiên các ngươi một tiếng, không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa. Thiếu gia nhà ta lười chấp nhặt với các ngươi. Nếu các ngươi thậtcho rằng mình là thần tiên, vậy thì cũng đừng trách chúng ta tùy tiện phái ra một người triệt để san bằng ngọn núi của các ngươi! Lần này, chỉ là cho các ngươi một giáo huấn nhỏ.
Phốc!
Phốc!
Hai người giữa không trung cũng không nhịn được mà phun một ngụm máu tươi. Thân thể cũng rơi từ trên không trung xuống.
Hai người này thê thảm hơn một chút, bọn họ thậm chí không khốngchế được thân hình của mình, sau khi rơi xuống đất, tuy rằng không chết, nhưng cũng ngã đứt gân gãy xương.
Một chút giáo huấn nhỏ, chính là kết quả như vậy!
Vậy nếu là thật sự nghiêm túc?
Hai người kia nằm trên mặt đất rên rỉ thống khổ, đã không dám nghĩ đến vấn đề này nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.