Thí Thiên Đao

Chương 2413: Thế giới bên ngoai (1)




Mục đích còn lại là để giải quyết vấn đề! Trên pháp thân của tên tu sĩ Thiên nhân này mang theo phù văn sinh mệnh cường đại, có thể làm nổ toàn bộ lực lượng trong thân thể trong nháy mắt. Chắc là định sau khi đánh chết Vĩnh Hằng chi chủ và chủ nhân ba thế lực lớn kia sẽ phát động.
Nhưng không ngờ lại bị một phù văn sinh mệnh khác cản lại.
Sở Mặc nói chuyện này cho Vu Hồng, Vu Hồng nói:
- Nếu thế tứ đại Thiên Chủ hẳn không coi trọng chuyện này cho lắm, nếu không cũng không sẽ không phái đến một tu sĩ Thiên nhân, mà chắc chắn sẽ là bản tôn thân chí rồi! Nhưng thời gian của chúng ta cũng không nhiều nhặn gì đâu, nói không chừng nơi bây giờ đang trấn áp lựclượng tinh thần Cổ Thần cũng đã tăng cường phòng ngự rồi. Hơn nữa, nơi có khả năng sinh ra Thiên Chủ Lệnh cũng sẽ biến thành đất đại hung chân chính.
Vu Hồng nói rồi nhìn Sở Mặc:
- Bởi vì, trong tứ đại Thiên giới cũng có không ít thiên nhân muốn có được Thiên Chủ Lệnh. Dù không thể trở thành Thiên Chủ nhưng cũng có thể thu được lực lượng khổng lồ từ nó. Cám dỗ thế này không nhiều người có thể kháng cự đâu.
Sở Mặc nói:
- Không phải mọi người đều nói thiên nhân sẽ không màng danh lợi, không quan tâm những cái này sao?
- Đa số thiên nhân thật sự là thế, không màng danh lợi, không quan tâm những thứ thế này, nhưng cũng không phải thiên nhân nào cũng không có khát vọng lực lượng.
Vu Hồng nói:
- Vì thế chúng ta nhất định phải dành thời gian tranh thủ đề phòng cảnh giới ở bên kia, làm xong tất cả trước khi có người phát động đuổi tận giết tuyệt chúng ta.
Sở Mặc gật đầu. Tình thế nghiêm trọng đến đâu tất nhiên hắn vẫn hiểu rõ.
Bế quan mấy năm nay, thật ra hắn còn muốn đột phá cảnh giới này, bước lên cao hơn nữa.
Nhưng đều chưa thể thành công.
Chiến lực của hắn đã không gì sáng bằng, đạo của hắn bây giờ cũng bóng loáng như mặt kính vậy, hầu như không thể tìm nổi chút tỳ vết, nhưng không biế ttại sao cảnh giới của hắn vẫn không thể chân chính đột phá đến cảnh giới cao hơn nữa. Theo Vu Hồng, đến cảnh giới Đại Tổ hầu như đã là cực hạn của mọi sinh linh trên thế gian.
Đối với nhiều người, đó là một cái trần nhà chân chính!
Cũng như một trần nhà trên đường tu hành của bất kỳ sinh linh nào vậy!
Đến cảnh giới này, sinh linh có ưu tú đến đâu, muốn tiếp tục đi về phía trước cũng sẽ gặp phải khó khăn trùng điệp, muốn thật sự đột phá cảnh giới Đại Tổ này cũng giống như ảo tưởng không thực vậy. Cũng vì thế nên thứ như Giới Chủ Lệnh và Thiên Chủ Lệnh mới có giá trị quan trọng như thế.
Bởi vì đạt được Giới Chủ Lệnh và Thiên Chủ Lệnh là đạt được một nấc thang mới trên con đường tu hành.
Nhiều năm cố gắng, Sở Mặc cũng hiểu rất rõ muốn đột phá cảnh giới Đại Tổ có bao nhiêu khó khăn gian khổ.
Mặc dù đã chiếm được gần như toàn bộ truyền thừa của Bàn Cổ, mặc dù chiến lực và đạo hạnh của hắn đều đã đạt đến cảnh giới khó tin, nhưng muốn bước đến một bước nữa vẫn gian nan khó gì sánh nổi. Dưới tình huống thế này, tiếp tục đợi chờ ở thế giới từ thân thể Cổ Thần cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Dù con đường này là cửu tử nhất sinh thì cũng phải bước lên mà đi.
Sở Mặc cùng Vu Hồng đầu tiên là đi đến rìa của thế giới thân thể Cổ Thần. Ở đó không khí vô cùng sền sệt, giống như là vách tường của một bức tường vậy, hoàn toàn ngăn cách bên trong với bên ngoài.
Vu Hồng nói:
- Đi qua nơi đây là chân chính rời khỏi thế giới thân thể Cổ Thần rồi. Sở Mặc bây giờ cũng rất rung động trong tinh thần. đã nhiều năm như thế, quanh đi quẩn lại cũng vẫn loanh quanh trong thế giới thân thể Cổ Thần, từ lúc mới bắt đầu là dốt nát vô tri đến sau này biết được đủ thứ nhân quả, nhưng không lúc nào thật sự có cơ hội rời khỏi thế giới thân thể Cổ Thần, bước ra thế giới bên ngoài.
Sở Mặc thật ra rất muốn nhìn thử một lần xem thế giới bên ngoài trông như thế nào.
- Thế giới bên ngoài thật ra rất đẹp.
Vu Hồng nhẹ giọng:
- Thế giới thân thể Cổ thần nói thẳng ra thì là hình thức ban đầu củathiên giới, nhưng cũng chưa được tính là một thế giới lớn hoàn mỹ thật sự đâu.
Sở Mặc gật đầu, sau đó tiếp tục đi tiếp cùng Vu Hồng.
Không khí nơi này cực kỳ sền sệt, đạo và pháp như là hoàn toàn trộn vào nhau vậy, mỗi bước tiến lên đều khó khăn vô cùng.
- Đấy là chúng ta còn nắm giữ truyền thừa của Bàn Cổ rồi đấy, nếu là người bình thường mà tới đây chắc chắn còn nửa bước khó đi, tệ hơn chúng ta nhiều.
Vu Hồng giải thích. Cuối cùng hai người cũng tới được chỗ vách ngăn chân chính.
Vu Hồng lại nói:
- Qua được chỗ này thì chúng ta mới được tính là thật sự rời khỏi thế giới thân thể Cổ Thần. Khu vực rất rộng phía trước chính là phần cuối của thân thể Cổ Thần rồi!
Sở Mặc lúc này mới lấy Thí Thiên ra.
Thí Thiên nhẹ nhàng phát ra ánh sáng, trên mũi đao màu máu tản mát ra một luồng hơi thở đau thương nhàn nhạt.
- Thần khí có linh. Nó đang nhớ lại đấy.
Vu Hồng nói.
Sở Mặc bắt đầu dùng Thí Thiên để mở đường, vách ngăn phía trước ở trước mặt Thí Thiên quả nhiên dễ dàng vượt qua hơn nhiều.
Hai người cứ thế đi tiếp con đường, dùng Thí Thiên để khai mở vách tường sau cùng của Cổ Thần, không ngừng tiến về phía trước.
Sau một quãng thời gian rất lâu, Sở Mặc mới lờ mờ nhận ra bọn họ sắp rời khỏi thế giới Cổ Thần! Lúc này Vu Hồng cũng có chút kích động, y hít sâu một hơi nói:
- Đã nhiều năm như thế, kể cả dòng sông thời gian cũng phải tính một đoạn dài rồi. Bây giờ chúng ta mới đi ra được!
Cheng!
Sở Mặc thi triển đao pháp Bàn Cổ, chém ra một đao sau cùng.
Phía trước, một vệt sáng sáng rực rỡ liền xuất hiện!
Sau đó hai người nhảy một cái, vọt đến phía tia sáng rực rỡ kia. Sau một khắc, hai người đã đứng ở bên ngoài.
Cảnh tượng ở bên ngoài hầu như làm Sở Mặc hoàn toàn rung động chỉ trong nháy mắt!
To lớn, đồ sộ, mênh mông, vô tận!
Trên đỉnh bầu trời treo từng ngôi từng ngôi sao, ngôi sao nào cũng có đường kính đạt vạn tỉ dặm!
Tất cả những ngôi sao đó đều đang lấp lánh, vài ngôi trong đó vẫn đang trong quá trình thiêu đốt, tản mát ra ánh sáng và nhiệt lượng vô tận. Cả vũ trụ nhìn như vô cùng vô tận.
Ở nơi sâu hơn có có rất nhiều mảng tinh vân lững lờ trong vũ trụ.
Dường như chúng sẽ mãi mãi bất động, mãi mãi ở đó.
Giữa đám tinh vân lại ẩn giấu hàng tỉ ngân hà.
Trong mỗi một ngân hà lại có vô số ngôi sao vĩ đại.
- Quả thật rất đẹp!
Sở Mặc không khỏi thốt lên một tiếng khen ngợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.