Thí Thiên Đao

Chương 2329: Vũ trụ mờ mịt




Nhưng hiện tại tranh luận vấn đề này cũng không còn ý nghĩa, vấn đề lớn nhất hiện nay chúng nó phải đối mặt chính là làm sao có thể chạy ra khỏi nơi quỷ quái này!
Nghĩ tới đây Đại Cước Tà Tôn vô cùng ân hận, trong năm tên Thái Thượng ở trong Hôi Địa, chỉ có hắn là hiểu tương đối sâu đối với cả thế giới. Hắn năm xưa đã từng đi qua rất nhiều nơi, nhưng tới cuối cùng lại lệch phương hướng. Nghĩ tới chỉ cần tìm được con đường thông thiên kia liền có thể rời đi, nhưng lại không nghĩ qua tới vấn đề có thể kịp thời hay không.
- Xông vào.
Đại Cước Tà Tôn không muốn tiếp tục suy nghĩ chuyện đã không còn cách nào vãn hồi này, trực tiếp ra lệnh.
Đám lực lượng cao cấp nhất trong Hôi Địa sau khi lấy được mệnh lệnh này liền không chút do dự đâm đầu vào.
Tương lai bọn chúng chưa biết, nhưng vẫn tốt hơn đám sinh linh Hôi Địa chiếm lĩnh thế giới thông đạo kia. Đám ngu dốt này sớm muộn cũng sẽ có một ngày chết hết, cùng diệt vong với cả cái thế giới thông đạo.
………
Một hắc động khoảng chừng trên trăm triệu dặm bất chợt xuất hiện trong vũ trụ hư không mênh mông.
Cái hắc động này thật sự quá khổng lồ đối với nhân loại!
Nhưng lại nhỏ tới đáng thương đối với cả mảnh không gian vũ trụ này, thậm chí là giống như một thứ rất tầm thường.
Một đạo thân ảnh lảo đảo từ trong hắc động kia lao tới.
Chính là Sở Mặc!
Nhưng thời khắc này thân thể Sở Mặc đã bị trọng thương, hơi thở mong manh, nằm giữa ranh giới sống chết.
Nếu như lúc này xuất hiện một sinh linh mạnh mẽ, có thể dễ dàng đánh chết hắn.
Nhưng nơi này rất an tĩnh, phía xa trong vũ trụ vô tận lóe ra quần tinh. Chỗ xa hơn có một mảnh ngân hả, có ít nhất trăm tỷ ngôi sao ở trong đó. Sau đó mảng lớn ngân hà hợp thành một cái tinh hệ lớn, hình thành một tinh vực.
Mỗi một tinh vực đều giống như một đại vũ trụ đơn độc, vĩ đại không gì sánh bằng!
Chỉ là giữa những tinh vực này không có bất kỳ vách ngăn nào, cho nên đây là một thế giới vô cùng vô tận.
Sau khi Sở Mặc xông ra từ trong hắc động, hắc động kia liền lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Cả người Sở Mặc cứ như vậy mà trôi lơ lửng trong hư không.
Nơi này nhiệt độ cực thấp, cũng không có không khí để con người hô hấp. Nhưng đối với người tu hành mà nói, cái này cũng không sao. Bọn họ cũng sẽ không vì thế mà gặp thương tổn.
Cho dù người tu hành cảnh giới rất thấp cũng không cần phải mượn không khí từ bên ngoài tới hô hấp, trong thân thể bọn họ tự động có một hệ thống tuần hoàn.
Cả người Sở Mặc tựa như bị phong ấn.
Trên thân thể của hắn vẫn có ngoại thương rõ ràng, ngay cả chiến y cũng có chút rách rưới, đây là chiến y do thần văn tạo thành!
Một cánh tay của hắn đã bị gãy, bày ra một trạng thái uốn lượn quỷ dị. Xương sườn trên người cũng gãy rất nhiều, còn có một chân bị gãy xương đùi.
Nếu như một người bình thường chịu tổn thương như vậy chỉ sợ đã sớm chết.
Càng chưa nói tới những thứ này chỉ là ngoại thương. Thương tổn nghiêm trọng thật sự của Sở Mặc lại đến từ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể.
Không thể không nói quy luật cấu thành hắc động này thật là đáng sợ.
Cổ lực lượng bên trong kia nhất định là tư thế muốn xé nát tất cả. Cho dù loại cảnh giới Thái Thượng như Sở Mặc, thân thể mạnh mẽ tới trình độ như vậy cũng căn bản không thể chống lại.
Chỉ có thể cố sức đi ngăn cản mới khiến thương tổn trở nên ít hơn chút.
Một người tu sĩ mạnh mẽ như vậy, đối mặt với loại lực lượng quy luật chí cao như vậy cũng yếu ớt tới mức khó có thể tin.
Kinh nghiệm lần này khiến Sở Mặc học được một bài học rất sâu sắc, là một giáo huấn khá là nghiêm trọng.
Cứ như vậy, Sở Mặc trôi lơ lửng ở chỗ này cực kỳ lâu.
Dựa theo tính toán trong thông đạo chí ít cũng gần năm năm.
Đôi mắt của Sở Mặc mới chậm rãi mở ra.
Trong nháy mắt khi hắn mở mắt ra, tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý trong thân thể, Tinh Thần quyết gần như cùng vận chuyển.
Tinh khí trong mảnh vũ trụ hư không này cùng lực lượng ngôi sao tản ra trong từng ngôi sau cùng chen chúc hướng về phía thân thể Sở Mặc.
Cục diện này vô cùng kinh người, nếu là bị người khác chứng kiến nhất định sẽ bị dọa cho giật mình.
Lấy thân thể Sở Mặc làm trung tâm vùng vũ trụ này, trực tiếp biến thành một vòng xoáy vô cùng vĩ đại, tâm điểm vòng xoáy này chính là Sở Mặc.
Khoảng chừng một canh giờ, ngón tay của Sở Mặc rốt cục có thể động, hắn ngoắc ngón tay, sau đó khóe miệng miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nhạt.
- Ta, còn sống!
Một năm sau đó Sở Mặc rốt cục có thể ngồi dậy.
Hắn chữa trị khỏi bộ phận gãy lìa trong thân thể, sau đó khoanh chân ngồi ở chỗ kia, ngũ tâm hướng thiên, trực tiếp bắt đầu tu luyện.
Tinh khí cùng lực lượng ngôi sao vô tận trong mảnh vũ trụ cô tịch này vẫn không ngừng rót vào trong thân thể của hắn.
Hơn ba trăm năm sau đó.
Thương thế của Sở Mặc hoàn toàn khôi phục!
Hắn cũng không đi nhìn sinh linh trên thế giới Thần Giám liền, bởi vì tinh thần của hắn có liên quan với thế giới Thần Giám, có thể cảm giác được sinh linh sống trong đó rất thoải mái.
Cho nên Sở Mặc không ngừng tiến độ tu luyện, những việc trải qua trong hắc động kia tuy là khiến hắn cửu tử nhất sinh, nhưng cũng giúp hắn lĩnh ngộ được quy luật chí cao!
Đây là lần đầu tiên Sở Mặc thực sự tiếp xúc tới loại lực lượng quy luật này, hắn có điều ngộ ra.
Cho nên sau khi thương thế hoàn toàn khôi phục, Sở Mặc bắt đầu ngộ đạo.
Thời gian trong không gian vũ trụ này trôi qua cực nhanh.
Trong nháy mắt chính là hơn một ngàn năm đi qua, đương nhiên năm này cũng là tính toán dựa theo thời gian của thông đạo.
Khi Sở Mặc mở mắt ra, trên người hắn lập tức tuôn ra một khí tức vô cùng vĩ đại. Trong chốc lát, bên trong thân thể Sở Mặc phảng phất xuất hiện một đạo bóng mờ. Đạo hư ảnh này đỉnh thiên lập địa, trực tiếp tràn ngập trên không trung mảnh vũ trụ này!
Nhưng cái này tới nhanh, đi cũng nhanh.
Cũng chỉ có Sở Mặc mới hiểu loại cảm giác này.
Đó là một loại giống như lập tức vọt vào một lĩnh vực khác, bất quá sau đó lại có cảm giác bị người khác một cước đá trở về. Nhưng cho dù thế nào hắn cũng đã cảm giác được khí tức của lĩnh vực kia, ít nhiều cũng biết lĩnh vực kia là xảy ra chuyện gì.
Sau đó Sở Mặc đứng dậy ngừng tu luyện.
Sau đó vòng xoáy lớn ở nơi này nháy mắt biến mất.
Không trung mảnh vũ trụ cũng hoàn toàn tĩnh mịch.
- Đây là đâu nhỉ?
Sở Mặc có chút mờ mịt, hắn tự lẩm bẩm.
Cái này cũng không giống như ở thế giới thông đạo, nắm một tấm cổ đồ là có thể tùy ý đi lại, cũng không sợ bị lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.