Thí Thiên Đao

Chương 2285: Cười đùa diệt tổ cảnh




Lúc này trong lòng Hàn Tiếu tràn ngập hối hận, không có việc gì đi dây vào người phụ nữ kia để làm chi? Sao lại muốn mang người đến đánh La Thiên Tiên Vực? Đúng là ăn no rỗi việc. Nếu như biết trong La Thiên Tiên Vực có một kẻ khủng bố như vậy, đánh chết ta cũng không tới!
Sở Sở cũng không vì lời nói của Hàn Tiếu mà biến sắc, trên mặt nàng vẫn khó nén vẻ giận dữ:
- Ca, nếu như hôm nay ngươi không trở về, thì tất cả chúng tacùng gặp nạn cả.
Sở Mặc gật đầu, hắn cũng hiểu, không cần nói nhiều.
Một cái tát về phía Hàn Tiếu, một luồng sức mạnh hùng hồn khó có thể tưởng tượng nổi nháy mắt bùng nổ, một nhát đánh Hàn Tiếu thành mảnh vụn!
Chính là nhanh như vậy!
Thậm chí nhanh tới mức khiến mọi người không thể phản ứng kịp! Phản ứng của Hàn Tiếu không thể nói là không nhanh, chớ nhìn y mới rồi khóc ròng, khóc tới tè ra quần, nhưng trên thực tế, y vẫn đang chuẩn bị, rất sợ Sở Mặc ra tay với y. nếu như vậy, dù có liều cái mạng, y cũng phải cho Sở Mặc bị thương nặng!
Ý nghĩ này là tốt.
Một tu sĩ cự phách tổ cảnh, nếu thực nổi điên lên, bí dụ tự bạo nguyên thần… Sở Mặc cũng không thể không đề phòng.
Nhưng dưới sự bao trùm thần thức của Sở Mặc, điểm mờ ám này của Hàn Tiếu sao có thể qua mắt hắn đây? Cho nên vốn chẳng để y kịp hành động gì, đại đạo vô tận của Sở Mặc đan xen quy luật vô cùng mạnh mẽ cũng đã xé Hàn Tiếu thành mảnh nhỏ mắt thường không thấy được rồi.
Thần hình toàn diệt!
Một đòn mà thôi.
Sở Mặc nhìn thoáng qua mọi người còn đang rung động đằng kia:
- Thôi, để các ngươi đi giết đám người không còn sức phản kháng này, ước chừng các ngươi cũng không thấy hứng thú. Vậy ta làm thay nhé. Đang nói chuyện, không thấy Sở Mặc có bất cứ động tác gì, thân thể chín tên cự phách tổ cảnh còn lại… trực tiếp hóa thành hư vô trong khoảnh khắc!
Sau đó, giữa trời đất nơi này tràn đây tinh khí khó lòng tưởng tượng nổi!
Đạo hạnh cả đời của mười tên cự phách tổ cảnh, còn có sức mạnh trong cơ thể họ đều hóa thành tinh khí thuần túy nhất trong trời đất này.
Tinh khí này quá nồng đậm, cũng quá kinh người. Khiến đám người bên Sở Mặc đều rung động tới mức mất đi khả năng suy nghĩ.
Sau đó, Sở Mặc dùng vài ý niệm trực tiếp phong ấn hết số tinh khí này trong đất của hoàng tộc La Thiên. Phong ấn trong phạm vi tỷ vạn dặm của quốc gia.
Hầu như chỉ nháy mắt, cảnh giới của tất cả mọi người trong hoàng thành… không kiềm được tiến thêm vài bước.
Từ đầu đến cuối, họ thậm chí còn không thấy Sở Mặc làm gì! Quá kinh người!
Quá hùng mạnh!
Cơ Thanh Vũ nhìn thanh niên tóc trắng trong không trung:
- Con trai ta… thành thái thượng rồi sao?
Sở Thiên Cơ cũng đầy chấn động, nói:
- Ba ngàn năm, chỉ ba ngàn năm mà thôi, vậy mà đã tu luyện tới cảnh giới này rồi. Đây thực là con trai ta sao?
Lúc này, Sở Mặc nhìn bọn họ, nhìn cha mẹ vẫn dung nhan như cũcủa mình, thấy sự thương yêu sâu đậm và tang thương trong mắt họ, Sở Mặc đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, ngực cũng hơi nghèn nghẹn, thổn thức nói:
- Cha, mẹ, con bất hiếu, nhiều năm như vậy mới về thăm các ngươi!
Cơ Thanh Vũ trực tiếp nhào tới, ôm Sở Mặc vào trong ngực:
- Bảo bối của mẹ, ngươi trở về là tốt rồi, mẹ còn tưởng rằng không còn được gặp lại ngươi nữa…
Trong mắt mẹ, dù con cái có thành tựu lớn thế nào, vĩnh viễn đều chỉ là bảo bối của nàng. Cho nên, nàng không thèm người khác nghĩ gì, càng không chú ý thân phận địa vị bây giờ của Sở Mặc.
Ôm con trai của mình thì sao?
Còn lại mấy người bên kia, vẫn khó có thể khôi phục lại từ trong rung động kia.
Mười cự phách tổ cảnh mà!
Mỗi người đều chỉ giậm chân một cái tới toàn bộ đại vũ trụ La Thiên, cứ vậy mà chết? Chết không tiếng động? Nếu không phải tinh khí cuồn cuộn trong không trung này, thậm chí còn chẳng tìm thấy chứngcớ nào cho sự tồn tại đã từng của họ!
Đây chính là uy lực của cảnh giới thái thượng sao? Tầng cấp thái thượng chính là thực lực này?
Những người này đều đã tu luyện tới tổ cảnh, hầu như cảm thấy tới đỉnh cấp rồi. Mình cũng có thể thấy rõ bầu trời. Trong lòng đều hiểu, ít còn không gian lại lên cao hơn nữa rồi.
Bây giờ gặp Sở Mặc, trong lòng họ đều bất chợt cảm thấy có dũng khí: Dường như, đạo của họ cũng chưa chân chính kết thúc, dường như… còn có thể tiếp tục tiến bước! Sở Mặc lại lần lượt ra mắt từng người, sau đó, nhìn thấy bọn Lưu Vân Phong, Tử Đạo, Khương Thải Nguyệt, Cơ Thánh, Cơ Khải, hắn nở nụ cười vui vẻ:
- Các huynh đệ của ta, đã lâu rồi không gặp!
Đã lâu không gặp, lại như mới gặp hôm qua.
Chính là cảm giác này, lối đi cũng trôi qua hơn ngàn năm, theo lịch của La Thiên là ba ngàn năm. Nhưng gặp lại, mọi người đều không có cảm giác xa lạ. Đúng như mới chia tay ngày hôm qua.
Sau đó, đế vương Cơ Khải, trực tiếp dặn dò toàn bộ hoàng thành mởyến tiệc linh đình một tháng!
Đây là muốn chúc mừng triệt để đến mệt thì thôi!
Nhưng trên thực tế, nếu có thể, Sở Mặc không đi nữa, Cơ Khải nguyện ngày ngày chúc mừng!
Mọi người, tất cả đều về giữa sảnh đón khách của đại điện.
Cơ Thanh Vũ mấy lần muốn nói lại thôi, nàng muốn hỏi tung tích của Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y. Năm xưa cũng là vì Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y đột nhiên mất tích, Sở Mặc mới không thể không vào chiến trường viễn cổ, triển khai hành trình của hắn. Bây giờ ba ngàn năm trôi qua, cảnh giới của Sở Mặc đã đạt tới thái thượng, nhưng hai con dâu của nàng, đang ở nơi nào?
Nhưng Cơ Thanh Vũ lại không dám hỏi, sợ là kết quả sẽ khiến nàng khó lòng chấp nhận.
Sở Mặc đương nhiên là biết tâm tư mẹ mình, chủ động nói:
- Cha, mẹ, mọi người nữa đều yên tâm đi, Tiêu Vũ cùng Y Y giờ rất tốt, ta cũng đã làm cha rồi! Một câu nói khiến tất cả mọi người đều kích động không thôi!
Thậm chí Cơ Thanh Vũ còn không nhịn được rơi lệ thêm lần nữa. Ngay cả Cơ Thánh năm xưa không hợp với Sở Mặc, nhiều lần hại hắn, lúc này chẳng hiểu sao cũng đỏ hoe mắt.
Đó là một loại cảm động, thấy sự kéo dài huyết mạch không nhịn được bị cảm động. Đây là một trong những bản năng nguyên thủy nhất của loài người.
- Thật tốt quá! Thật tốt quá! Dáng dấp bọn họ ra sao? Tên gì? Nhanh cho chúng ta nhìn xem! Sở Thiên Cơ mất bình tĩnh một cách hiếm thấy.
Trong đám người, một cô gái tuyệt sắc, che miệng cười khẽ, đi tới trước mặt Sở Mặc, nhìn Sở Mặc:
- Ca, ngươi còn nhớ ta không?
Sở Mặc cười vươn tay xoa xoa đầu nàng:
- Nam Ca, không tệ, ngày càng đẹp rồi!
- Ai da, ngươi đáng ghét!
Cô gái tuyệt sắc oán trách gạt tay Sở Mặc ra, sau đó nghiêm mặt nói:
- Còn tưởng nhiều năm như vậy, người ta xinh đẹp ra thì ngươikhông nhận ra nữa chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.