Thí Thiên Đao

Chương 2194: Sở công tử cái thế vô song (2)




Chỉ có điều chỉ cần nó còn có thể sống sót, tất cả cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Nó chỉ cần có thể sống trở lại Hôi Địa, không cần dùng tới mấy vạn năm, sinh linh Liệp Tộc sẽ lại trở lên nhiều như vậy.
Điều kiện tiên quyết là, nó phải có thể sống được!
Hiện tại xem ra việc này hơi khó rồi. Trước mắt mấy tu sĩ Tổ cảnh này rõ ràng muốn liều chết với y. Càng chưa nói tới bên kia còn có Sở Mặc đang nhìn chằm chằm.
Còn như trong vương tộc Sở thị còn có bao nhiêu cao thủ, Liệp Thần lão tổ đã không thèm nghĩ nữa.
Trên người nó còn có một cấm khí. Cấm khí một khi được sử dụng có thể ngăn cản tấn công của tu sĩ có tu vi Thái thượng trong một giờ.
Cấm khí này nó vẫn chưa lấy ra sử dụng, chính là đang phòng bị Sở Mặc! Thời khắc mấu chốt, đây chính là đồ bảo mệnh!
Mấy tên trưởng lão cổ tộc Đông Phương liếc mắt nhìn nhau. Một người trong đó trầm giọng nói:
- Sắp chết mới biết đã mắc quá nhiều sai lầm, đi lệch lạc quá nhiều rồi.
Một trưởng lão khác gật đầu:
- Hai Cổ Tổ Thái thượng không chịu tha thứ cho chúng ta đương nhiên cũng là vì nguyên nhân này.
- Chúng ta hãy dùng máu tươi của mình cọ rửa sự sỉ nhục trên ngườicủa mình đi. Gia tộc Đông Phương chúng ta cũng là một thành viên của Thông đạo!
Trưởng lão thứ ba trầm giọng nói.
Tiếp đó, ba tên trưởng lão cổ tộc Đông Phương nhào thẳng về phía Liệp Thần lão tổ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tiếng nổ, ba trưởng lão của cổ tộc Đông Phương vậy mà lựa chọn cách chết thảm thiết nhất. Bọn họ tự bạo!
Trong nháy mắt bọn họ tự bạo, Liệp Thần lão tổ sử dụng luôn cấm khí. Dưới sự bảo vệ của cấm khí, y giống như một chiếc thuyền lá nhỏ trong đại dương, bị ném tới ném đi, thậm chí lộn mấy vòng trên mặt tấm lưới ánh sáng.
Miệng Liệp Thần lão tổ phun ra một ngụm máu, nhưng dưới sự bảo vệ của cấm khí cũng không phải chịu đả kích trí mạng gì. Nhưng nó cũng như đang nằm mộng. Trưởng lão của cổ tộc Đông Phương trước còn đủ loại vô sỉ đê tiện, vậy mà một khắc trước khi chết lại có dũng khí này... vậy mà lại chọn tự bạo?
Liệp Thần lão tổ lấy tư duy sinh linh Hôi Địa của nó cơ bản là không có cách nào lý giải được cảm giác này.
Nhưng trên cột cờ, Đông Phương Vân Lạc cùng Đông Phương Hằng Thái vào lúc này lại đồng thời mở mắt ra, đồng thời thở dài một tiếng.
Đông Phương Hằng Thái nhẹ giọng nói:
- Đây là một mặt vĩ đại nhất trong nhân tính đột nhiên sáng lên đấy. Đông Phương Vân Lạc nói:
- Mặc dù người có tội ác tày trời cũng có điểm yếu mềm của riêng hắn. Mấy người họ cũng là đệ tử của gia tộc Đông Phương ta.
- Đương nhiên.
Đông Phương Hằng Thái nói.
Lúc này Sở Mặc lại bước nhanh chân đi về phía Liệp Thần lão tổ.
Hắn một bước bước cả triệu dặm, thân hình rất nhanh đã biến mất ở chỗ cột cờ. Con chó vàng gâu một cái, phe phẩy đuôi đi theo phía sau. Đông Phương Hằng Thái vẻ mặt khiếp sợ nói:
- Trong thông đạo, một bước cả triệu dặm... đó đã là cấp bậc Thái thượng rồi.
Đông Phương Vân Lạc cười gượng nói:
- Hắn sớm đã là như vậy rồi. Mặc dù chưa vượt qua lằn ranh kia, chưa đột phá được gông cùm kia, nhưng bây giờ e là cho dù không có hai vị kia trợ giúp, một mình hắn đấu cũng không có Thái thượng nào dám nói có thể tất thắng.
- Nói như vậy chúng ta rất nhanh sẽ có đồng bọn mới gia nhập?
Đông Phương Hằng Thái nói. Đông Phương Vân Lạc nói:
- Chờ mong à!
Sở Mặc cầm Thí Thiên trong tay bổ một đao lên cấm khí ở đỉnh đầu của Liệp Thần lão tổ.
Keng!
Một tiếng đó... quả thực là chấn động cả trời cao vô tận. Dưới một đao này hầu như tai tất cả mọi người đều bị chấn động đến muốn điếc luôn.
Cho dù những tu sĩ cách xa vô tận cũng không nhịn được mà vẻ mặt hoảng sợ lui về phía sau.
Còn Liệp Thần lão tổ dưới một đao này của Sở Mặc đã bị chấn đến hôn mê bất tỉnh.
Sau đó Sở Mặc triển khai Đại Đạo trấn áp thẳng về phía cấm khí.
Món cấm khí đó rõ ràng là một pháp khí do Thái Thượng trong cổ tộc luyện chế, đã có khí linh khá hoàn chỉnh rồi? Dưới sự áp chế Đại Đạo của Sở Mặc, khí linh liền bay lên. Là một vị Cổ Tổ khai thiên lập địa, sao có thể cam lòng bị áp chế? Vì thế y gầm thét, căm tức nhìn Sở Mặc.
- Hoặc là phục tùng, hoặc là tan thành mây khói!
Sở Mặc lạnh lùng nói, chém một đao về phía khí linh.
Sát khí của Thí Thiên thật sự quá yêu tà. Trên thế gian này hầu nhưchẳng có thứ gì nó không thể chém cả. Vì vậy, khi Sở Mặc vung đao lên, khí linh liền bị dọa đến mức mất hồn mất vía.
- Thượng tiên tha mạng, thượng tiên tha mạng. Ta sẵn lòng phục tùng, sẵn lòng phục tùng mà!
Trong khi nói chuyện, khí linh này liền đá Liệp Thần lão tổ một đá bay ra ngoài.
Thấy một màn này, mọi người đều chết lặng không nói nên lời.
Còn có thể như thế à? Pháp khí cao cấp… Có thể bị thu phục như thế sao?
Pháp khí loại này cực kỳ mạnh mẽ, khí linh của nó vậy mà không có chút tự tôn nào?
Sở Mặc giơ tay chém xuống, chặt đầu Liệp Thần lão tổ đang hôn mê, sau đó nghĩ một chút lại đá về phía phế tích của vương tộc họ Sở. Hắn còn dựng nên một cột cờ cách phía xa hai gã Thái Thượng Cổ Tổ của Đông Phương gia tộc, treo đầu của Liệp Thần lão tổ ở trên đó.
Sau đó, Sở Mặc thu phục cấm khí, bạo lực dùng Nguyên thần lực rót vào cấm khí, mạnh mẽ phong ấn khí linh lại. Đối với Sở Mặc, khí linh đó căn bản là có cũng được, không có cũng chẳng sao. Một món pháp khí mà trong thời điểm mấu chốt lại bán đứng chủ để mong được sống sót, chẳng có chút đáng tin nào.
Sau đó, Sở Mặc đạp thân thể của Liệp Thần lão tổ xuống, rơi xuống trên tấm lưới ánh sáng. Sau một trận nổ mạnh điên cuồng, thân thể chứa vô hạn tinh khí của Liệp Thần lão tổ liền trở thành chất dinh dưỡng của lưới sáng.
Làm xong xuôi, Sở Mặc nhìn xuống phía dưới tấm lưới sáng đã hoàn toàn bằng lặng. Dưới tấm lưới ánh sáng này, mấy trăm tỉ sinh linh Hôi Địa đều đã tử vong, không có sinh linh nào tránh được nạn lớn này. Sở Mặc thở một hơi dài vung tay lên. Tấm lưới ánh sáng liền tản đi, trở thành tinh khí vô tận hòa vào trời đất.
Nơi non sông vô tận này lại lần nữa… sức sống căn tràn.
Tiêu hao của Sở Mặc khá lớn, nhưng người ngoài khó có thể nhận ra, chỉ có thể cảm nhận được khí phách có một không hai trên người hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.