Thí Thiên Đao

Chương 1047: Liệt Hỏa giáo bị xóa sổ




Lúc này, Sở Mặc đã cách Khánh Phong thành rất xa. Hắn đang hướng đến mục tiêu kế tiếp.
Hắn vừa rời đi, chuyện của Âu Dương gia ở Khánh Phong thành rất nhanh lan khắp toàn bộ Linh giới, khiến nhiều người quá bất ngờ.
Âu Dương gia đại bại. Từ đầu tới cuối, không có một cơ hội xông lên phản kích.
Một khắc Sở Mặc xuất hiện tại cửa lớn của Âu Dương gia đã tạo nên oanh động, nhưng kết cục của nó vẫn khiến nhiều người khiếp sợ khôngthôi.
Mấy đại phái và đại gia tộc như Cửu Nguyệt giáo, Liệt Hỏa giáo, Độc Cô Sơn, Chung gia, Bình gia, Hồ gia đều không thể tin được. Âu Dương gia sao có thể không có tí xíu năng lực phản kháng nào trước mặt Sở Mặc như thế?
Nói chính xác, đến dũng khí phản kháng cũng không có.
- Dựa vào cái gì chứ?
- Sở Mặc cùng lắm chỉ ở Nguyên Anh đỉnh cao, cho dù hắn đãbước nửa bước vào Luyện thần đi nữa sao có thể thật sự tiêu diệt được toàn bộ Âu Dương gia cơ chứ?
- Đúng đấy. Ta cũng không tin, một đám đại tu sĩ nửa Luyện Thần cũng không giết được một mình hắn.
- Nếu hắn dám đến Chung gia, chúng ta nhất định để hắn có đi mà không có về.
- Nếu hắn dám đến Độc Cô Sơn, ta sẽ cho hắn hiểu thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
- Liệt Hỏa giáo hoan nghênh Sở Mặc đến thăm. Mặc dù chúng ta không tấn công Cẩm Tú thành thành công nhưng cũng không có nghĩa chúng ta không có sức chiến đấu. Liệt Hỏa giáo không sợ bất cứ kẻ nào.
- Bình gia xin lỗi vì chuyện Cẩm Tú thành, hy vọng Sở công tử không cần tới chỗ chúng ta gây phiền toái.
- Hồ gia biết mình đã sai. Hy vọng Sở công tử đại nhân đại lượng, Chúng ta nguyện ý bồi thường.
- Ngươi không đại diện được Bình gia. Dựa vào cái gì mà dám nói thế chứ? Bình gia chúng ta khi nào thì sợ ai?
- Tiểu tử, ngươi thật sự là người của Hồ gia sao? Mặt mũi của Hồ gia đều bị ngươi làm mất hết.
Đủ các loại thanh âm nghị luận xuất hiện.
Trong tầng lớp cao nhất của các thế lực lớn, có người chủ chiến, có người chủ hòa. Tuy nhiên, phái chủ chiến vẫn chiếm thượng phong. Cầu hòa đôi khi đồng nghĩa với việc cúi đầu khuất phục người khác.
Họ đều là các tu sĩ nhiệt huyết, hùng mạnh. Dựa vào cái gì mà phải cúi đầu trước kẻ khác? Âu Dương gia sợ vì bọn họ quá yếu. Chúng ta sẽ không sợ. Giữa một mảng náo động, Sở Mặc từ tốn đến Liệt Hỏa giáo, chỗ phát ngôn rằng nó không sợ bất cứ người nào, đến từ bất cứ đâu.
Lúc thân hình Sở Mặc hiện ra tại sơn môn của Liệt Hỏa giáo, ở đây đã tụ tập hơn trăm tu sĩ Nguyên Anh hùng mạnh. Một đám vẻ mặt ngạo nghễ lạnh lùng cười, nhìn chăm chăm vào hắn.
Ánh mắt kia như ánh mắt nhìn một người chết.
- Sở Mặc, không nghĩ ngươi thật sự có can đảm đến đây? Được lắm, ta thích loại người không sợ chết như ngươi. Hôm nay ngươi đã đến, đừng mong trở về. Nơi này non xanh nước biếc, là chỗ có phongthủy tốt để chôn cất ngươi đó.
Một tên thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc áo trắng, lạnh lùng nhìn Sở Mặc nói.
Một gã thanh niên khác, khí tức khủng bố, mặc quần áo đen, tóc dài, một bên đen một bên trắng. Cả người tràn đầy khí huyết, ngạo nghễ nhìn Sở Mặc nói:
- Ở Huyễn Thần giới ta chưa có cơ hội phân cao thấp với ngươi. Hiện tại, Đồng Dũng ta chính thức khiêu chiến với ngươi.
Tên mặc áo trắng nói:
- Sư huynh cần gì tự mình động thủ? Cứ giết hắn là được mà. Người thanh niên áo đen lắc đầu, thản nhiên nói:
- Đây là tâm nguyện của ta.
Đồng Dũng đi ra từ trong đám người, lạnh lùng nhìn Sở Mặc:
- Người khác sợ ngươi nhưng ta thì không. Ta muốn thử nhìn xem thiên tài có huyết mạch màu tím được Giới Linh che chở có gì khác người.
Nói xong, thân hình Đồng Dũng chợt lóe, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm. Kiếm khí tung hoành ngang dọc, chém về phía Sở Mặc. Sở Mặc lặng lặng đứng đó nhìn Đồng Dũng. Biêt người này cũng là người có huyết mạch tốt, có thể tiến vào Huyễn Thần giới. Sở Mặc vẫn thản nhiên cười, tùy ý phất tay một cái.
Một đạo Chí Tôn thuật bắn ra, đánh nát kiếm khí cầu vồng của Đồng Dũng. Dư lực còn lại vẫn cực kỳ mạnh mẽ, đánh Đồng Dũng bay ra xa.
Theo cảnh giới ngày một tăng, Sở Mặc cũng lĩnh ngộ được nhiều hơn về Chí Tôn thuật. Mặc dù hắn chỉ có thể thi triển ra một phần triệu hay một phần vạn uy lực của các Chí Tôn thuật này nhưng cũng đủ để đối phó với đối thủ ở cảnh giới này rồi.
- Ngươi thấy chúng ta khác nhau không?
Sở Mặc thản nhiên nói.
Đồng Dũng bay trong không trung, không ngừng phun máu, khí tức trên người biến mất không còn tăm hơi.
Ý muốn khống chế cơ thể của mình nhưng hoàn toàn bất lực, ngã mạnh xuống đất, nhiều phần xương trên người nháy mắt dập nát. Máu tươi không ngừng chảy, y đã bị trọng thương.
Chỉ một kích Chứ chưa nói gì đến một hiệp đã đánh xong rồi. Người khác nhìn vào, chỉ thấy Sở Mặc vung tay một cái, đã đánh bay Đồng Dũng.
Điều này làm cho đám người trước sơn môn Liệt Hỏa giáo đều thấy lạnh toát, nhiều người sợ phát run.
Hắn còn là người sao? Điều này quá kinh khủng?
Tại cực bắc của Linh giới…
Rất nhiều người ở đây đều biết một pho tượng trong vùng cấm của Liệt Hỏa giáo đã bị vỡ vụn. Trong lòng họ đột nhiên bao phủ sự bất an, nhưng họ vẫn ôm một tia may mắn. Tuy nhiên, tia may mắn cuối cùng kia giờ cũng tan thành tro bụi rồi.
- Mau bày trận!
Tên thanh niên áo trắng thét to.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng đạo khí tức cường đại nháy mắt vang lên ở bốn phương tám hướng. Một trận pháp lớn được hình thành, bao vây Sở Mặc ở giữa. Trận pháp tỏa ra nhiệt lượng kinh người. Đây là một trận pháp có thuộc tính hỏa. Là trận pháp khi khai sơn lập phái, được ẩn giấu từ trước đến nay của Liệt Hỏa giáo.
Bọn họ đã dùng liệt hỏa trận giết chết không ít người, trong đó có vô số thiên kiêu.
Tên mặc áo trắng quát lớn:
- Sở Mặc, đừng tưởng rằng dưới gầm trời này chỉ có mình ngươi biết bày trận. Liệt Hỏa giáo chúng ta là tổ tông của bày trận đó. Hôm nay, chúng ta sẽ đốt ngươi thành tro.
- Ồ, là vậy sao?
Một thanh âm thản nhiên xuất hiện bên tai tên mặc áo trắng.
- A…
Gã thét lớn, hoảng sợ nhìn người trước mắt:
- Sao… sao ngươi có thể thoát khỏi liệt hỏa trận của chúng ta? Không thể nào…
Ầm!
Sở Mặc tùy tay đánh bay tên mặc áo trắng, cười nhạo:
- Sao lại không thể? Ngươi mù à mà không thấy ta đã thoát ra rồi? Tên thanh niên áo trắng bị rơi xuống chỗ xa, Nguyên Anh trong đan điền bị một quyền của Sở Mặc đánh nát.
Gã vẫn chưa chết, nhưng một thân tu vi đã hòa toàn bị phế bỏ. Hai mắt vô thần nhìn trời cao, thân mình run rẩy, máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng.
- Giết hắn!
Trong đám người, một lão tổ đã bước nửa bước vào Luyện thần hét lên thảm thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.