Thí Thiên Đao

Chương 103: Xin đừng quên muội (1)




Lão nhân không buồn để ý đến sự vô lý của Kỳ Tiêu Vũ mà thản nhiên nói:
- Ta cũng không muốn làm ngươi bị liên lụy, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi đi đi.- Ngươi nghĩ…ta có thể làm thế sao?
Kỳ Tiêu Vũ lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào vị lão nhân đang lơ lửng, nói:
- Còn nữa, ngươi không cẩn giả bộ làm bậc tiền bối cao nhân, nếu muốn gây phiền toái, trực tiếp tiến đến đây. Muốn phê bình ta, ngươi chưa đủ tầm nhé.
Lúc này, Kỳ Tiêu Vũ không còn là cô nương ngây ngô khờ khạo lại tự kỷ nữa. Người nàng hiện ra một khí thế tôn quý, nàng giống như phượng hoàng, đứng lặng im ở đó, tuyệt thế và độc lập.
Sở Mặc giật mình, nhìn người mình đang nắm tay, đột nhiên cảmthấy hơi lạ lẫm.
Đây là thiếu nữ váy lam xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu lại siêu cấp tự kỷ mà hắn quen sao?
Cảm nhận được ý nghĩ của Sở Mặc, Kỳ Tiêu Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua Sở Mặc nói:
- Ca ca, huynh phải nhớ kỹ. Dù thế nào muội vẫn là muội. Huynh nhất định phải nhớ muội đó.
Kỳ Tiêu Vũ nói như vậy khiến Sở Mặc giật mình, lại có chút đau lòng. Sở Mặc tức giận nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Muội nói gì thế. Lão đầu này đã nói chuyện này không liên quan đến muội, muội mau đi đi.
Kỳ Tiêu Vũ không giận tí nào mà lại cười dịu dàng. Mặc kệ lão nhân trước mặt, nàng quay người lại, vuốt nhẹ khuôn mặt của Sở Mặc nói:
- Ca ca, huynh trẻ con đáng yêu như vậy, muội sao có thể vứt bỏ huynh rời khỏi nơi này chứ?
- Đây là lời muội nói đấy nhé. Không được bỏ lại huynh.
Nhân cơ hội này, Sở Mặc nói lớn:
- Như vậy nhé, muốn sống cùng sống, muốn chết, chúng ta cũng phải chết chung một chỗ.- Muội đồng ý với huynh.
Kỳ Tiêu Vũ cười rộ lên, nụ cười rạng rỡ xinh đẹp làm người ta nghẹt thở.
- Các ngươi nói đủ rồi nhé.
Lão đầu khô cứng đã bắt đầu tức giận:
- Tiểu nữ oa, lão phu không phải kẻ chuyên lạm sát người vô tội, mặc dù không muốn làm khó ngươi, nhưng ngươi khiêu khích nhiều lần như vậy, ta đã hết kiên nhẫn rồi.
Vừa nói, lão vừa từ từ hạ xuống, cách Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ khoảng vài chục trượng. Đôi mắt lợi hại của lão nhìn chằm chằm vào KỳTiêu Vũ:
- Các ngươi chớ ép ta bóp chết thiên tài. Thiên tài như các ngươi, giết một người đã quá đủ rồi. Lão phu không muốn gây thêm nghiệp chướng. Hiện tại ngươi không phải là đối thủ của ta đâu.
- Chỉ bằng ngươi mà muốn giết ta?
Vẻ mặt Kỳ Tiêu Vũ cao ngạo, nàng nhìn lão nhân nói:
- Ngươi nên thử trước đi.
Nói xong, Kỳ Tiêu Vũ đột nhiên buông tay Sở Mặc, thân hình chợt lóe, lao đến chỗ lão đầu. Loan đao trong tay chém thẳng về phía lão.Trong nháy mắt, một đạo ánh sáng u lam phá không đến trước mặt lão nhân.
Sở Mặc cũng phản ứng rất nhanh, hô một tiếng, Thí Thiên hiện ra. Như cảm nhận được tâm ý của chủ nhân, Thí Thiên phát ra âm thanh cao vút, thể hiện chiến ý vô cùng mãnh liệt.
- Ca ca không được tiến lên!
Kỳ Tiêu Vũ thấy Sở Mặc chuẩn bị ra tay, lập tức khẩn trương.
Nhưng đã muộn.Xoát một tiếng.
Một ánh đao chém về phía lão nhân.
Một nhát kia là một kích mạnh nhất Sở Mặc có thể thi triển ra.
Keng!
Thân hình lão nhân chợt lóe, trực tiếp tránh được một kích của Kỳ Tiêu Vũ, sau đó loáng một cái, lại xuất hiện trước mặt Sở Mặc.
Trên khuôn mặt nhăn nheo của lão nộ ra một nụ cười lạnh như băng.- Xin lỗi nhé. Ngươi chuẩn bị chết đi.
Can Ba lão đầu nói, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã cầm thêm một thanh Kim sắc tiểu kiếm, hắn cầm thanh kiếm đâm về phía thanh Thí Thiên trong tay Sở Mặc
Choeng
Một tiếng vang trong không trung
Thanh Kim sắc tiểu kiếm trong tay Can Ba lão đầu bị thanh Thí Thiên chém đứt, phát ra tiếng rạn răng rắcCan Ba lão đầu thốt lên kinh ngạc:
- Vũ khí tuyệt thế
Sở Mặc cảm thấy một nguồn lực mạnh không thể địch nổi từ thanh Kim sắc tiểu kiếm của đối phương truyền qua thanh Thí Thiên, rồi truyền đến vai y.
Răng rắc
Vai Sở Mặc lập tức bị chặt gãy, cả người y giống như con diều đứt dây bay liệng trên không, một ngụm máu tươi phun tóe trong không trung.Thí Thiên phát ra tiếng vun vút, biến thành một quầng hào quang tự bay thẳng vào trong miếng Ngọc
Kỳ Tiêu Vũ đột nhiêu thét lên tiếng long trời lở đất:
- Ca ca
Nàng quay đầu, căm phẫn nhìn Can Ba lão đầu:
- Ta phải giết chết ngươi
Vừa nói, trên người nàng ta vừa phát ra một luồng khi mạnh mẽ khó lường, trên bầu trời phong vân tề tụ, phút chốc mây đen cuồn cuộn kéo tới khiến cho cả trời đất bao trùm một màu đen âm uMột luồng khí ép nhưng lại khiến cho trời đất biến sắc
Khuôn mặt Can Ba lão đầu đột nhiên biến sắc, hắn ngước nhìn Kỳ Tiêu Vũ, đôi mắt rực sáng một cách khó hiểu:
- Nhà ngươi nhà ngươi
- Đồ vô tri nhà ngươi lại dám đả thương ca ca của ta Ngươi đi chết đi
Kỳ Tiêu Vũ giơ tay xuất chưởng
Từ trên trời cùng lúc xuất một bàn tay khổng lồ trong suốt vô sắc giống như từ nước mà ra, ngoài viền thì có ánh sáng màu vàng kim layđộng giống như ngọn lửa bị thiêu đốt
Cùng với động tác của Kỳ Tiêu Vũ, bàn tay khổng lồ giống như một ngọn núi
Từ trên trời giáng xuống
Toàn thân Can Ba lão đầu bắt đầu nứt ra từng khúc
Khi bàn tay khổng lồ ấy sắp đánh lên người hắn, toàn thân của Can Ba lão đầu đã không thể chống lại được áp lực ấyChả mấy chốc "Bùm" một tiếng thì phát nổ!
Biến thành một màn sương máu
Tan thành tro bụi
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, đám người trên thảo nguyên sợ hãi đến ngây người. Tiếp đó giống như là bản năng vậy họ quay người chạy thục mạng
Thậm chí họ còn chả kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nữaNhưng cảnh tượng đó quả thực đáng sợ!
Đối với những con người trên thảo nguyên tôn thờ thần linh mà nói, cảnh tượng vừa rồi tạo thành một sự đả kích trong tâm linh họ, là một việc khó mà tưởng tượng được
Trong đầu họ hiện tại chỉ còn lại một ý nghĩ: Tháo chạy Phải mau chóng bỏ chạy khỏi nơi đáng sợ và không may mắn này
Đối với phản ứng của những người trên thảo nguyên đó, Kỳ Tiêu Vũ coi như không thấy gì. Sau khi dùng một chưởng đánh cho Can Ba lão đầu tan thành tro bụi, sát khí trong đôi mắt nàng mới dần dần tiêu tan.Nhưng luồng khí mạnh mẽ và vẻ cao quý trên người nàng thì dù thế nào cũng không kìm chế được
Rắc
Một âm thanh giòn rắc rất nhỏ phát ra từ người Kỳ Tiêu Vũ
- Cuối cùng thì nó cũng đến rồi? Thật đáng tiếc
Kỳ Tiêu Vũ thì thầm nói nhỏ. Luồng khí trên người không ngừng cuồn cuộn lên Thậm chí so với lúc giết chết Can Ba lão đầu còn mãnh liệt hơn cả thếLuồng khí và mảng trời đất này dường như đang phát sinh một xung đột khó hình dung nổi, thế nên trời đất mấy trăm dặm quanh đây đều bị mây đen cuồn cuộn bao phủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.