Thí Thiên Đao

Chương 1008: Vùng đất Tội Ác (1)




- Ta bây giờ rất mơ hồ, kính xin tiền bối chỉ giáo.
Sở Mặc nhìn thoáng qua vảy bảy màu trong tay, sau đó ôm quyền thi lễ với lão già.
Lão già nói:
- Ngươi cho dù không hỏi ta cũng sẽ nói cho ngươi. Bởi vì có sự may mắn rất lớn của ngươi, tin là cách lần may mắn sau này của lão phu... cũng không xa! Lại nói lão phu còn phải cảm ơn ngươi.
Sở Mặc xấu hổ nói:
- Hẳn là ta nên cảm ơn tiền bối mới đúng.
Nói xong, Sở Mặc đưa mảnh vảy bảy màu trong tay cho lão già, nói:
- Mảnh vảy cá này nên đưa cho tiền bối thì tốt hơn.
- Ha ha, ngươi vẫn chưa rõ sao? Vảy con cá này cũng là do Thiên Đạo biến thành, nó đại diện cho một... loại “đạo”!
Lão già nhìn Sở Mặc:
- Cho nên, “đạo” này chỉ dành cho mình ngươi thôi, ta không dùng được.
Sở Mặc nhìn cái vảy cá nhỏ bảy màu trong tay với vẻ mặt nghi hoặc, hoàn toàn không thể cảm nhận bất kỳ hơi thở nào của Đại Đạo trên cái vảy này.
- Đây là nơi cực kỳ nguy hiểm, ngăn cách hết thảy mọi thứ.
Lão già nhìn Sở Mặc:
- Cho nên, ngươi không thể cảm nhận được khí tức của Đại Đạo, nhưng nếu ngươi rời khỏi nơi này, ngươi sẽ hiểu thôi.
- Tiền bối nói về nơi này cho ta nghe một chút đi.
Sở Mặc nhìn lão già.
- Được.
Lão già đưa Sở Mặc đến ngồi trên tảng đá bên bờ sông, chậm rãi nói:
- Trước kia chưa đi vào nơi này, ta thật ra chưa từng nghe nói trên đời này tồn tại một nơi như vậy. Khi đó chỉ biết là có Thiên giới, Tiêngiới, Linh giới... ồ, còn Nhân giới nữa. Cho nên, lúc đó cho dù là có người nói với ta thì ta cũng sẽ không tin trên đời thật sự tồn tại nơi thế này. Giống như Lục đạo luân hồi vậy, đều nói người sau khi chết có thể luân hồi chuyển thế, nhưng có ai thật sự gặp được? Có ai có thể chứng minh điều đó?
Sở Mặc gật gật đầu, nói:
- Đúng là như thế.
- Sau khi tới đây ta đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng đã gặp nhiều cảnh tượng không thể tưởng được. Cuối cùng thì đã hiểu được hóa ra thế giới này thật sự có luân hồi. Hóa ra bất cứ chuyện gì cũng có nhân – quả cả.
Lão già nhìn Sở Mặc:
- Ngươi vừa từ bên kia đi qua đây, không biết đã gặp ai khác chưa?
Sở Mặc nói:
- Nhìn thấy hai nhóm người đang chém giết.
- Những người đó đều là người có tội sau này. Lão già nói.
- Người có tội sau này?
Sở Mặc hơi hơi nhíu mày:
- Là sau khi tiến vào đây mới gây ra nghiệt?
Lão già gật gật đầu, ánh mắt xuất hiện vài phần tang thương:
- Thế giới này thật ra không hề chỉ có bốn giới Thiên - Tiên - Linh - Nhân. Vũ trụ rộng lớn có vô số thế giới. Có thế giới lớn cũng có thế giới nhỏ. Nơi này giam giữ tất cả tội nhân của tất cả thế giới. Ngươi có lẽ cũng phát hiện ra sau khi tới đây, pháp lực mất hết mà da thịt cũng biến thành màu mực. Màu sắc này thật ra chính là phong ấn ngăn cản tất cảpháp lực.
- À?
Sở Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua làn da tối đen của mình, khóe miệng hơi giật giật, không nói lên lời.
- Nhưng người sau khi tới đây cũng không chết. Tu sĩ càng hùng mạnh khi vào đến nơi này thì có thể sống sót càng lâu. Cho nên, không biết lúc nào thì bắt đầu, nơi này, bắt đầu sinh sản. Hơn nữa số lượng càng ngày càng nhiều. Nhưng nơi này rất cằn cỗi! Thực vật, tài nguyên, tất cả đều vô cùng quý báu. Vì tranh đoạt mấy thứ này, mọi người chém giết lẫn nhau. Ở trong này không phân chia chính nghĩa thiện ác, có.... thì chỉ là làm thế nào để có thể sinh tồn!
Sở Mặc nhớ tới thiếu nữ giống một thiếu niên kia, trong lòng không khỏi có chút thổn thức.
- Tiền bối tại sao phải đi vào nơi này vậy?
Sở Mặc nhìn lão già, hỏi.
Lão già cười cười:
- Tiến vào Chí Tôn bị thất bại.
- À? Sở Mặc không nhịn được kêu lên một tiếng, có chút không dám tin nhìn lão già trước mặt.
Những lời này ẩn chứa lượng tin tức... thật sự là quá lớn.
Tiến vào Chí Tôn thất bại. Đây chẳng phải nói là lão nhân trước mắt này... đã từng là một vị có cảnh giới Đế Chủ vô cùng siêu việt... sao?
Sở Mặc mặc dù đã từng gặp Đế Chủ trong Huyễn Thần Giới, thậm chí còn phát sinh xung đột với đế chủ trẻ tuổi Gia Cát Lãng. Nhưng điều này không đại biểu rằng Sở Mặc có liên quan gì đến nhân vật số má đó. Trên thực tế, nếu quả thực chống lại Đế Chủ, Sở Mặc cơ bản là không cóbất kỳ cơ hội sống sót nào!
Cho dù hắn lấy ra phân thân hoàn mỹ thì cũng sẽ bị người ta cho một cái tát đã thành mảnh vụn!
Thật sự không thể tưởng tượng, lão già trước mắt này lại là một tu sĩ còn cường đại hơn cả Đế Chủ.
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Sở Mặc, lão già cười cười:
- Chí Tôn vô lộ, năm đó vì tấn công cảnh giới Chí Tôn mà làm quá nhiều thử nghiệm. Có lẽ... có một vài trải nghiệm dẫn tới người người oán trách nên cuối cùng mới bị Thiên Đạo trấn áp. Chắc là tội ta khôngđáng chết nên bị đánh thẳng tới nơi này.
Thử nghiệm khiến người người oán trách? Sở Mặc nhìn thoáng qua lão già, đột nhiên nghĩ tới Huyết Ma Lão Tổ. Loại thử nghiệm của Huyết Ma Lão Tổ kia cảm giác không phải là người người oán trách sao?
Lão già thản nhiên nói:
- Năm đó ta vì tấn công cảnh giới Chí Tôn mà gần như nghĩ hết mọi cách, đến cuối cùng, ta còn lấy người sống làm thử nghiệm.
Khóe miệng Sở Mặc giật giật, trong ánh mắt nhìn lão già có chút phức tạp. Lão già như là nhìn ra suy nghĩ trong lòng Sở Mặc, thở dài nói:
- Năm đó tuy là ta bắt những người ta nhưng đều là những tên tội đồ tội ác tày trời có chứng cứ vô cùng xác thực. Nhưng cách làm này của ta đúng là vẫn vi phạm Thiên Đạo. Bởi vì những người đó tuy là tất cả đều đáng chết cả nghìn lần nhưng chưa chắc sẽ bị kiểu chết thế kia. Đương nhiên, năm đó ta cũng không cho là như vậy. Ta cảm thấy đối với những người đó, dùng thủ đoạn thế nào cũng không đủ. Cho đến khi thất bại khi bước tới Chí Tôn rồi bị đánh vào nơi quỷ quái này, ta dùng thời gian hai trăm năm mới hiểu. Làm như vậy, là sai.
Lão già cũng không nói cụ thể thủ đoạn của ông ấy, nhưng nghĩ thì, nhất định là một loại rất khủng bố. Thử nghĩ một chút, một sự tồn tại đã vượt qua cả Đế Chủ, dùng người có tội ác tày trời làm thử nghiệm nhất định là đủ loại thủ đoạn. Một vài chuyện kinh khủng máu tanh đương nhiên là không thể tránh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.