Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 32:




Nói xong, khóe miệng Dịch Phong khẽ giật một cái, hắn cũng không ưa những việc này.
Đương nhiên, lúc vừa mới bắt đầu Dịch Phong cũng đã từng đoán chắc ông già này không phải là cao nhân tu luyện ẩn dật nào đó đâu nhỉ?
Nhưng tiếp xúc lâu thì Dịch Phong đã sớm bỏ ý tưởng này.
Cao nhân ẩn sĩ nào lại mang dáng vẻ như thế này, chẳng lẽ không phải nên ngang dọc trên mây, cao cao tại thượng sao?
Chỉ nghĩ là lúc thiếu niên lão có một giấc mộng tu luyện nhưng không thành công, tuổi biến hóa cũng không thể làm cho căn bệnh tuổi dậy thì này giảm theo.
Chắc là bệnh tuổi dậy thì thôi.
Dịch Phong cũng có thể hiểu được, ai mà không trải qua tuổi dậy thì đâu.
Kiếp trước hắn cũng xem nhiều phim võ hiệp, cũng đã từng chẻ cây trúc thành trường kiếm để mang ở sau lưng, lúc xuất kiếm còn làm cho lông đuôi của con chó gác cửa nhà bà ngoại ở nông thôn không còn một mảnh, trong miệng còn tự phối hiệu ứng âm thanh đấy.
Chỉ là, lão đã cao tuổi như vậy còn tưởng tượng mình đang đóng võ hiệp, đúng là hiếm thấy.
Sau đó Dịch Phong vào nhà chuyển một cái bàn nhỏ ra, đồng thời trong tay còn cầm một bộ cờ tướng tự chế.
Là dân địa phương ở Viêm Hoàng, sao hắn có thể không đưa tinh túy này đến dị giới được, đương nhiên đây cũng là thứ giết thời gian hiếm có của Dịch Phong.
Sở dĩ quen biết với lão già họ Ngô này cũng là bởi vì lúc Dịch Phong đang dạy một ông lão hàng xóm chơi cờ tướng thì đúng lúc lão đi ngang qua có hứng thú với thứ này.
Từ đó về sau, mỗi lần lão đến tìm Dịch Phong đều không vì chuyện khác, chỉ vì chơi cờ tướng.
Đường phố bên ngoài, gió thu đìu hiu.
Mưa nhỏ rơi róc rách trượt xuống theo mái hiên tí tách, bên cạnh bàn trên bậc thang, một già một trẻ đang ngồi xổm.
Một người áo trắng.
Một người áo choàng rơm.
Mặc cho mưa gió nhẹ nhàng phẩy đến, hai người vẫn bất động như núi, ánh mắt chăm chú nhìn vào bàn cờ.
“Nói thật, lúc vừa mới bắt đầu, ta cảm thấy ta với ngươi là người cùng trình độ.” Con cờ trong tay lão già họ Ngô rơi xuống, đồng thời giương mắt lên nói.
“Ha ha.”
Dịch Phong cười mà không nói.
“Nhưng mà ta cẩn thận quan sát lại nhìn không thấu được ngươi.” Lão già họ Ngô lại nhíu mày nói.
“Đương nhiên là ngươi không nhìn thấu được ta.” Dịch Phong cười cười, trên mặt có chút ý tứ sâu xa, đồng thời pháo xa trong tay lặng yên không tiếng động rơi xuống. Trong lòng hắn có chút tự đắc, bố trí của hắn thì sao lão già họ Ngô này có thể nhìn thấu được. Đi thêm mấy bước nữa thì hắn có thể chiếu tướng rồi.
Dịch Phong nói như thế khiến cho lão già họ Ngô không khỏi nhíu mày lại.
Bởi vì... Đây không giống như là đang nói khoác lác.
Nhất là vẻ tự đắc trên mặt của Dịch Phong vốn dĩ chính là một dáng vẻ đương nhiên.
“Chẳng lẽ, hắn thật sự mạnh hơn ta sao?”
Trong lòng lão già họ Ngô có chút khó chịu, có lẽ đối với những thứ khác thì lão không hề chấp niệm gì, nhưng mà ở trong hoàn cảnh này, hai người lại giống nhau, khó tránh khỏi tại sao lão lại sinh ra một chút ganh đua so sánh trong lòng.
Không.
Lão nhanh chóng đánh tan ý nghĩ trong lòng.
Thế giới lớn biết bao, còn rất nhiều rất nhiều công pháp bí thuật, Dịch Phong tu luyện một loại để người khác nhìn không thấu tu vi công pháp cũng không quá đáng chút nào.
Lão nhìn không thấu cũng không thể hiện được lão kém hắn.
“Dịch ca, lời này của ngươi tự mãn quá rồi.” Lão già họ Ngô cười cười, đồng thời quân cờ trong tay ăn một mã của Dịch Phong, sau khi thu hồi quân cờ của Dịch Phong lại nói một cách đầy thâm sâu: “Cho dù nhìn không thấu được ngươi, nhưng mà ta cảm thấy chúng ta vẫn cùng trình độ.”
“Vậy thì không chắc.”
Trên mặt Dịch Phong vẫn là dáng vẻ đã có dự tính trong lòng chỉ ăn một con mã của hắn thì sao có thể đủ để cùng trình độ với hắn được? Lão già này không biết con mã là hắn cố ý bị ăn, bởi vì chỉ còn dư một bước thôi là hắn đã có thể chiếu tướng.
Nhìn thấy dáng vẻ trong lòng đã có dự tính của Dịch Phong, trong lòng lão già họ Ngô lại rung động một hồi.
Chẳng lẽ, hắn thật sự mạnh hơn mình?
Nếu không thì vì sao hắn lại tự tin như vậy?
Nếu như thật sự có một người như thế, ở giới tu luyện đã không phải hạng người vô danh rồi, tại sao lão chưa từng nghe nói?
Dịch Phong hạ quân cờ trong tay xuống, cười cười duỗi lưng một cái. Tâm tư thoát ra từ bên trong ván cờ thì mới phát hiện trời hơi lạnh, hắn đi vào trong nhà xách mặt trời nhỏ của hắn ra.
Sau đó, nhẹ nhàng gác xuống dưới đáy bàn.
Con mắt lão già họ Ngô đột nhiên trừng một cái, cơ thể cũng không nhịn được run lên.
Đây là?
Hỏa Diễm Châu?
“Hít!”
Cho dù là lão già họ Ngô thì cũng không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.
Lão ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo ý nghĩ sâu xa nhìn Dịch Phong ở đối diện một cái. Trong mắt lão thì hành động Dịch Phong lấy Hỏa Diễm Châu ra giống như đáp lại chất vấn trong lòng của lão.
Giống như là đang nói, ta có thể tùy tiện lấy Hỏa Diễm Châu ra, thế nhưng ngươi thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.