Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 3:




Hai tay Lạc Lan Tuyết trịnh trọng tiếp nhận Võ Thư, lại phát hiện ra cái gì, ánh mắt khiếp sợ lập tức nhìn về phía Doãn Lạc Ly.
“Lạc Ly, muội… muội… muội…”
Lúc này con ngươi của Lạc Lan Tuyết càng to hơn, tim cũng đập nhanh hơn, cả người nàng trở nên. Trông nàng lúc này giống như gặp được một chuyện vô cùng khó tin.
“Muội làm sao hả sư tỷ?” Doãn Lạc Ly chớp mắt to hỏi.
“Muội… cảnh giới của muội?” Lạc Lan Tuyết rung động nói: “Sao cảnh giới của muội lại tăng lên nhiều như vậy?”
Lúc nàng xuống núi, rõ ràng đã kiểm tra cảnh giới của Doãn Lạc Ly mới là võ sư nhất trọng, nhưng bây giờ lại là…
Võ sư ngũ trọng!
“A?”
Doãn Lạc Ly nghe thấy nói thế, cũng lập tức vội vàng cảm thụ cảnh giới của mình.
“Thật sự tăng lên rồi, ta thật là kỳ tài có một không hai ha ha…”
Sau khi Doãn Lạc Ly phát hiện cảnh giới mình thật sự tăng lên, lập tức vui vẻ khoe khoang.
Nhưng Lạc Lan Tuyết lại hít sâu một hơi.
Thiên phú của Doãn Lạc Ly không phải giả, nhưng tuyệt đối không có khả năng đạt tới cái loại cấp độ này, càng thêm không có khả năng trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà có thể đột phá lên ngũ trọng.
Nguyên nhân duy nhất, chỉ có một…
Ánh mắt nàng nhìn về phía Võ Thư trong tay!
Thời điểm này, nàng chỉ cảm thấy tâm cảnh khó yên ổn.
Gương mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc, bàn tay nàng trở nên run run, sau khi hít thở sâu một hơi, không kịp đợi mà bắt đầu mở Võ Thư ra một lần nữa.
“Thái Cực Quyền!”
Đập vào mắt nàng, chính là ba chữ này.
Chữ viết nhìn như chữ viết ngoáy uốn lượn, nhìn kỹ lại thì chính là cứng cáp hữu lực.,
Chỉ vỏn vẹn ba chữ, Lạc Lan Tuyết đã bị hấp dẫn. Trong mắt của nàng tựa hồ như xuất hiện một thế giới khác lạ.
Nàng đang đứng ở trung tâm một cái bát quái đồ kỳ dị, ngẩng đầu nhìn lên vũ trụ mênh mông, sao đầy trời xếp thành một bản đồ quỷ dị.
Nàng vô thức lật tới trang kế tiếp.
Người tí hon trong bản vẽ sinh động như thật phóng đại trong mắt nàng, chưởng ấn mênh mông nhẹ nhàng đẩy tới phía nàng.
Hô hấp của nàng đột nhiên trở nên gấp rút, từng giọt mồ hôi trượt xuống trán nàng.
Giờ khắc này, nàng cảm giác mình như thuyền nhỏ bên trong gió bão, ở nơi mênh mông này lúc nào cũng có thể bị hủy diệt, thế là vội vàng khép lại Võ Thư trong tay, đứng tại chỗ hô hấp dồn dập.
“Tỷ tỷ, tỷ thế nào rồi?”
Doãn Lạc Ly vội vàng nắm lấy cánh tay Lạc Lan Tuyết, lo lắng hỏi.
Mãi một lúc lâu sau Lạc Lan Tuyết vẫn chưa hoàn hồn lại được, sau khi nàng hoàn hồn, vừa định nói chuyện thì kinh ngạc phát hiện cảnh giới của chính mình từ võ sư cửu trọng đột phá lên đại võ sư.
Lạc Lan Tuyết lập tức ngẩn người.
Võ sư cùng đại võ sư vốn là một khoảng cách cực lớn, rất nhiều người kẹt ở cửu trọng cả đời đều không thể vượt qua được. Mặc dù thiên phú của nàng cực cao, nhưng nghĩ muốn đột phá cũng cần phải một năm sau đó mới được.
Thế nhung bây giờ còn chưa tới lúc đó mà đã đột phá được rồi sao?
Không thể không nói, nếu chuyện đột phá hôm nay của hai tỷ muội nàng truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ gây chấn động toàn bộ Trương Sa này!
Nàng lau mồ hôi trên trán, cẩn thận nắm chặt Võ Thư trong tay như nhặt được trân bảo.
“Tỷ tỷ, rốt cục là tỷ làm sao rồi?”
Doãn Lạc Ly nhìn Lạc Lan Tuyết thần thái không bình thường, càng lo lắng hỏi.
Tỷ tỷ mình, từ trước đến nay yêu cầu nghiêm ngặt với mình, bất kỳ thời khắc nào đều ở trong trạng thái tu luyện, không phải là quá mức lo lắng lửa giận công tâm tẩu hỏa nhập ma đó chứ?
“Lạc Ly!” Cuối cùng, Lạc Lan Tuyết mất hồn mất vía, cánh tay bắt lấy Doãn Lạc Ly, cực kỳ trịnh trọng nói: “Đồng ý với ta, chuyện liên quan tới quyển sách này, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài nửa chữ.”
“Vì sao vậy?”
Doãn Lạc Ly chớp chớp đôi mắt to, lên tiếng dò hỏi.
“Muội không cần hỏi nhiều như vậy, muội chỉ cần biết, quyển sách này…” Lạc Lan Tuyết hít sâu một hơi sau đó nghiêm túc nói: “Quyển sách này có thể là mối duyên lớn nhất trong cuộc đời này của muội, đồng thời cũng có thể liên quan đến sinh tử tồn vong của Thanh Sơn Môn ta.”
“Sao cơ?”
Doãn Lạc Ly bị tin tức làm cho ngây ngẩn.
“Còn nữa, ta muốn mang quyển sách này về cho sư tôn xem trước.” Lạc Lan Tuyết tiếp tục nói.
“Được ạ!”
Doãn Lạc Ly gãi đầu, nàng ấy còn chưa xem xong, mặc dù cảm thấy lưu luyến không rời, nhưng nhìn sắc mặt tỷ tỷ giống như chuyện này thật sự vô cùng nghiêm trọng.
Thêm nữa, nàng ấy thực sự không nghĩ ra, quyển sách này sao có thể trở thành cơ duyên lớn nhất trong cuộc đời nàng ấy, hơn nữa còn có thể liên quan đến sinh tử tồn vong của Thanh Sơn Môn?
Lạc Lan Tuyết lôi kéo Doãn Lạc Ly chạy về phía tông môn.
Khi nghĩ lại…
Người trẻ tuổi khí chất lạ thường ngồi ở trên ghế nằm kia chỗ nào giống phàm nhân đâu chứ!
Chắc hẳn phải là một cao thủ có tu vi khiến nàng khó tưởng tượng nổi, cảnh giới sớm đã đạt đến trình độ phản phác quy chân, đi tới thành nhỏ nơi này dạo chơi nhân gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.