Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1:




Thượng bộ thất tinh, hạ bộ khóa hổ, song bách liên đương đầu pháo, kim cương đảo trùy...
Mấy chiêu Thái Cực Quyền hạ xuống như nước chảy mây trôi, Dịch Phong mặc trường bào màu xám nhanh chóng đứng dậy thu thế lại.
“Ừm!”
“Nước chảy mây trôi, thật tuyệt!”
Nhớ lại mấy chiêu Thái Cực Quyền mà mình vừa mới đánh xong kia, Dịch Phong đắc ý tự tán thưởng bản thân. Với sự lĩnh ngộ và lý giải quyền pháp của hắn bây giờ, nếu đặt ở thời hiện đại thì quả thật sẽ là một đại tông sư.
Thế nhưng bây giờ…
Đến một sợi lông cũng không dùng được.
Dịch Phong bất lực lắc đầu, đưa tay phủi bụi trên người, cầm lấy ấm nước làm bằng gốm sứ, đi tới chỗ chiếc ghế kia rồi nằm xuống.
Hắn cũng đã xuyên tới thế giới này được hai mươi năm, kiếp này có khác biệt rất lớn với kiếp trước. Nơi này là một thế giới tu luyện cường giả vi tôn, cường giả phất tay là có thể phá hủy thành, dời núi lấp biển, tay không hái sao, những chuyện này cũng không phải là nói quá.
Ở kiếp trước, Dịch Phong mở một quán gà rán tầm thường, lúc hắn mới xuyên qua đây còn cảm thấy vô cùng hưng phấn, nghĩ rằng mình sẽ có nhiều đất dụng võ, nghĩ đến việc có thể thu mấy nữ tu còn xinh đẹp hơn mấy minh tinh, những ngày tháng này sẽ vô cùng vui vẻ.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ chính là hắn trời sinh kinh mạch bế tắc, hoàn toàn không phải người có tư chất để tu luyện.
Đương nhiên.
Cũng không phải sau khi xuyên qua đây hắn không thu hoạch được bất cứ thứ gì, một “hệ thống” đột nhiên thức tỉnh trong đầu hắn.
Nhưng cái hệ thống rách này, vừa không thể giúp hắn tu luyện, mà còn không thể mang lại nhiều tiền, nó chỉ có thể cho hắn một võ quán nhỏ.
Hơn nữa còn giúp hắn luyện Thái Cực Quyền, Bát Quái Chưởng, đao, kiếm cái gì đó, hoặc là vẽ vẽ, luyện sắt, trồng thảo dược… Mấy thứ kỹ năng tạp nham của con người.
Qua nhiều năm nỗ lực và sự giúp đỡ của hệ thống, tất cả những kỹ năng này đã được trau dồi đến cảnh giới cao nhất đó là “sánh ngang với thần.”
Nói là sánh ngang với thần bởi vì ở kiếp trước dựa vào những kỹ năng này sẽ là người nổi tiếng, có thể lên truyền hình, mở livestream rồi.
Nhưng mà bây giờ ở đây thì có tác dụng gì?
Đừng nói cao thủ, cho dù là một võ giả cấp thấp cho hắn một quyền thôi, e rằng hắn cũng không chịu được…
Đã từng giãy dụa, oán trách, mắng mỏ, có điều nhiều năm trôi qua, cuối cùng Dịch Phong cũng quyết định buông bỏ. Nếu đã không tu luyện được thì bỏ đi thôi, giữ lấy một mẫu ba phân đất của mình, làm một con cá muối… ôi, nhất đại tông sư, dường như cũng không tệ.
Dù sao hắn cũng đã từng nghĩ, nếu mình thật sự chịu tu luyện, có gặp tai ương gì hay không cũng không nói trước được, nói không chừng còn có được bí cảnh, tông môn chém giết lẫn nhau, không chú ý một chút nói không chừng có gây nguy hiểm đến tính mạng.
Nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, Dịch Phong đứng dậy, vươn vai rồi đưa tay mở cửa.
Sau đó, hắn lấy một đống chiêu thức võ công mà mình vẽ, bày ra trước mặt mình.
Thực tế, đây là nguồn thu nhập lớn nhất của hắn, bởi vì người thật sự để hắn dạy công phu cũng không có mấy người. Mặc dù những phàm nhân đó cũng vì thiên phú không thể tu luyện, nhưng cũng nhờ tích lũy cùng với việc có thể hấp thụ một chút linh khí, nói không chừng còn lợi hại hơn hắn.
Vì vậy chỉ cần bán mấy cuốn “bí kíp võ công” này thì vẫn có cơm ăn.
Công việc kinh doanh không tốt không xấu, cũng có thể xem như tạm ổn.
Đương nhiên, phần lớn những người mua quyển sách này của hắn cũng đều cho rằng đó là truyện tranh cho nên mới mua cho con mình đọc.
“Gần đây tu sĩ có vẻ hơi nhiều!” Nhìn lưu quang xẹt qua chân trời, Dịch Phong cảm thán nói.
Không thể tu luyện, nhưng mà cách tu sĩ cũng không xa, từ đây đến thành Bình Giang không xa có hai tòa đại tông môn, rất nhiều đệ tử trong đó cũng tới thành mua sắm một ít đồ dùng hằng ngày.
“Nghe nói ba ngày nữa, hai đại Lão Tổ của Thanh Thiên Môn và Huyền Vũ Tông sẽ tổ chức một trận đối đầu sinh tử, vì vậy mới có nhiều tu sĩ Trường Sa tới xem trận chiến.” Một người bán hàng rong ở bên cạnh nói với Dịch Phong.
“Ồ!”
Dịch Phong gật gật đầu, thế nhưng cũng không quá quan tâm đến, bởi vì chuyện này cũng không liên quan gì đến hắn.
“A, tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, những cuốn sách này thật kỳ quái, từ trước tới giờ muội chưa từng thấy qua cuốn sách nào có vẻ ngoài giống như vậy cả.”
Đúng lúc này, trước cửa xuất hiện hai thân ảnh xinh đẹp, một lớn một nhỏ.
Tóc của người nhỏ hơn được thắt lại, tuy vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng nhìn ngũ quan thì có vẻ sau khi lớn lên cũng là người có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt to linh động chớp chớp tò mò nhìn võ thư trên quầy hàng của Dịch Phong.
Nữ nhân kia thì hoàn toàn trái ngược.
Nữ nhân đó mặc một bộ áo trắng đứng ở nơi đó khiến cho người ta có cảm giác như tiên nữ hạ phàm, gương mặt tuyệt mỹ, có điều điều này lại cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo, khiến người tránh xa ngàn dặm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.