Thi Quan Kinh Niên

Chương 30: Phong ma (trung)




Edit: Yunchan
Cặp mắt Kinh Niên trợn tròn, nhìn một vùng trắng xóa choáng ngợp phía trước, thở hắt ra một hơi dài thượt: “Ngay cả hàng tồn kho cũng bị thả ra ngoài rồi? Mấy trăm năm trôi qua, kiểu quần áo trắng trơn từ đầu tới chân này cũng chả thèm đổi mới, chậc…”
Nói tới đây, Kinh Niên tự dưng nở nụ cười, nhớ lại lúc đầu mém tý nữa là Thi Ngũ gia bị người ta tròng vào bộ “Triều phục” thiết kế riêng cho Ngự thi này, cũng may cô bắt cóc sớm, chuồn khỏi hoàng cung chưa bao lâu đã kiếm được tiền tậu cho Thi Ngũ gia một bộ cánh đáng mặt đáng mũi. Nhớ lại khi đó, Thi Ngũ gia còn chưa dài tóc, cái đầu trọc lóc phối với bộ trường bào lộng lẫy sáng chói, đập vào mắt người muốn dị cỡ nào thì dị cỡ đó, còn Kinh Niên thì càng ngắm càng mát mắt.
Mắt thấy phía đối diện một bầy nhảy nhót tới gần, Kinh Niên lập tức chỉnh đốn tinh thần. Cô trượt qua bên mấy bước, huơ tay múa chân về hướng dây xích trên trục quay cửa, rồi gật đầu với Thi Ngũ gia.
Thi Ngũ gia lập tức đạp đất nhảy lên, đứng vững trên dây xích, khom người duỗi thẳng tay, hai tay tròng qua hai bên dây xích kéo mạnh một phát, muốn dựa vào sức mạnh thô bạo để kéo đứt xích sắt to bằng cổ tay. Cái trục cửa kêu lên ầm ầm, sau đó rớt mạnh xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng cực lớn.
Kinh Niên tiến sát qua ngó vào thăm dò tình hình chiến đấu bên trong, thấy Huyền Ảnh đang cầm lệnh bài và trúc giản đứng trước một loạt binh sĩ mặc áo giáp đen, các tướng sĩ mới đó còn múa Trảm Mã đao vù vù lúc này đều đứng nghiêm tại chỗ, xem ra tín vật tam hoàng tử đưa tới có tác dụng đình chiến. Trừ thiết kỵ binh giáp đen ra, những tiểu binh khác căn bản chẳng thấy đâu, huống hồ trống trận đã thủng, cờ bị tháo, người dẫn binh còn treo vắt vẻo trên cột cờ, trải qua một trận hỗn loạn như thế, còn mấy ai vực dậy được sĩ khí chiến thêm trận nữa chứ? Không chừng đây còn là thời cơ tốt để Điện Hạ lung lạc lòng quân!
Cô ngoảnh qua nháy mắt với Thi Ngũ gia, vừa mới chuẩn bị nhấc chân, đã nghe sau đầu vọng tới tiếng kêu to: “Tiểu muội!!”
Ngoái đầu nhìn lại, người vừa rống cổ gào thét còn ai khác ngoài Lô Hoài Nhâm đang nhảy xuống từ đài cao. Đợi chạy tới nơi đứng ổn chỗ, thở hồng hộc, mở miệng hớp hơi mấy cái, hắn giơ tay lên lau mồ hôi, thở không nổi nói: “Cũng may ta tới kịp, tiểu muội, muội đừng hòng nghĩ tới chuyện bỏ ta vọt trước nữa!”
Cái người cứng đầu này rõ ràng là có tinh thần bất khuất bền bỉ, thật ra Kinh Niên cũng không phải cố ý muốn bỏ hắn lại, nhưng nhìn điệu bộ tích cực của hắn thì lại đâm ra áy náy. Cô gãi gãi ót, cười ngượng nói: “Hờ hờ, súy tý nữa ta quên mất đại ca ~ thật có lỗi, có lỗi!”
Lô Hoài Nhâm xuôi xuôi khí, quay ngoắc người nhìn bầy thi cách đó không xa, trông thấy số lượng khổng lồ thì đột nhiên thất kinh, hắn nhíu chặt đôi mày, trầm giọng hỏi: “Để chuyện đó tính sổ sau, giờ phải tranh thủ thanh toán hết phiền phức trước mắt đã, đông như vậy đổi phù từng tên một thì chả biết tốn bao nhiêu thời gian.”
Kinh Niên nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn: “Chính xác! Cho nên ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!”
“Gì?!”
Lô Hoài Nhâm còn chưa hiểu rõ ý cô là gì, đã cảm thấy trước ngực thít chặt lại, quay đầu thì phát hiện Thi Ngũ gia đang xách lưng áo mình, mới định mở miệng hỏi thì đã thấy cơ thể chấn động, lòng bàn chân chới với, cả người bị Thi ngũ gia xách theo xông thẳng tới trước, Kinh Niên theo sát bên cạnh.
Khi chạy gần tới đàn thi, họ vọt người bay thẳng lên, đạp lên đầu Ngự thi, phi một mạch về hướng cửa Chu Tước. Trong lúc đó có không ít cương thi nhảy xổ ra cản đường, tất cả đều bị Thi Ngũ gia và Kinh Niên vòng tránh ngon ơ. Những con cương thi bị vượt qua không đuổi kịp, cản cũng không nổi đành phải cùng đồng đội tiếp tục nhảy nhảy xuất phát về hướng võ đài.
Lô Hoài Nhâm vừa lo vừa gấp, khỗ nổi không giãy khỏi bàn tay như kìm sắt của Thi Ngũ gia, đành phải cứng cổ la hét về hướng Kinh niên: “Tiểu muội, chúng ta chạy mất không phải là làm khó công tử sao? Hắn bận đánh bên kia, đâu thể đối phó với nhiều thứ chết như vậy chứ?”
Kinh Niên trả lời: “Có tín vật của tam hoàng tử, trận này Điện Hạ thắng chắc rồi, gom hết tướng sĩ về dưới trướng mình không phải chỉ cần hắn nói một câu thôi sao? Ta thu dọn giúp hắn hết, không phải hắn thành người cực nhàn rỗi rồi à? Chuyện này không được! Không công bằng!!”
Lô Hoài Nhâm nghe cô nói mà dở khóc dở cười, nhớ lại vừa rồi đứng trên đài nhìn thấy Thi Ngũ gia kéo đứt tung dây xích, không khỏi thuận miệng hỏi: “Coi mòi muội phá hư trục cửa là muốn mấy thứ chết đó thông cửa ra vào?”
Kinh Niên cười ha ha: “Coi huynh nói kìa, muội đây là muốn tiện lợi cho Điện Hạ mà, nói nào ngay cũng tiện tay~”
Tuy rằng cơ quan mở trục cửa đặt ở một góc đài cao có thể nhìn được bao quát bên trong, chỉ bằng thân thủ của Huyền Ảnh, muốn làm gãy vài sợi xích sắt căn bản chỉ là một bữa ăn sáng. Kinh Niên bảo Thi Ngũ gia làm thay cũng hoàn toàn là thừa thãi, thành thử bảo tiện tay giúp đỡ cũng không có gì là sai trái.
Nhưng Lô Hoài Nhâm là một tên bụng dạ thẳng đuột, nào hiểu được cái đầu mê cung của Kinh Niên. Ngay giây phút đàn thi tuôn ra từ cửa Chu Tước, Kinh Niên đã nhìn ra bùa dán trên mặt những cương thi kia có phù lực không lớn, cũng xấp xỉ với mấy cái xác không đầu ở trấn Thổ Diêu. Tuy rằng sức tấn công có thể đạt tới cấp độ của Ngự thi, nhưng hành động chậm chạp, thiếu tính linh hoạt, thuần túy là muốn lấy số đông hù người. Nếu không mở trục cửa, phỏng chừng ngay cả đài cao chưa tới trăm trượng cũng không phóng qua nổi, chỉ có thể tụ lại trước cửa nhảy tưng tưng tại chỗ.
Điện Hạ thu binh quyền của Tam hoàng tử, đạt đủ sức mạnh rồi, kích động cũng tự nhiên giảm theo, thế lực uy hiếp cả trong lẫn ngoài cung, ngoài Nguyên Thiên Sư và Hình Thiên ra trên cơ bản có thể nói là quét một phát sạch bong. Chẳng qua tên Hình Thiên đó lại là một đại yêu nghiệt từ đầu tới chân, cứ theo tác phong hành sự cẩn thận nào giờ của Điện Hạ mà suy, nếu như bầy thi này không xông vào võ đài, thì tám chín phần là hắn sẽ bảo Huyền Ảnh chạy tới tra xét tình hình địch.
Nhưng nếu để bầy thi và quân đội xung đột chính diện, Huyền Ảnh nhất định sẽ bị trói chân ở trước ngựa Điện Hạ làm xứng chức hộ vệ. Đương nhiên, dù trục cửa không kéo xuống, Điện Hạ cũng rất có khả năng sẽ chủ động nghênh chiến với Ngự thi. Một đống thứ chết chóc bao vây ngoài tường mà nhảy lên nhảy xuống, ai có thể dám chắc không xảy ra bất trắc gì? Cho dù Điện Hạ không sợ chết, Huyền Ảnh cũng nào dám để một đống tai họa ngầm lặn mất khỏi tay mình?
Cho nên Kinh Niên bỏ liều cũng vì hy vọng bầy thi cỡ lớn này xông vào câu giờ, tránh cho Điện Hạ đuổi theo quá sớm, cứ nghĩ tới cảnh một cái phiền phức lớn tha theo cái phiền phức nhỏ vây quanh Hình Thiên kêu đánh kêu giết là đủ để cô tháo mồ hôi lạnh.
Trừ băn khoăn này ra, Kinh Niên đối với Điện Hạ còn mang theo chút cảm xúc cá nhân, ngay chính cô cũng không đọc ra nó là gì, nên dứt khoát vứt phần cảm giác này qua bên không ngó tới.
Sau khi đã nhảy qua cổng lâu, Thi Ngũ gia mới thả Lô Hoài Nhâm ra, ba người đồng loạt chạy vào tiền viện của chính điện Bi Vũ, sau đó đi dọc theo tường cung rẽ phải, nhắm thẳng tới Tế Tạng đường.
Ở trước cửa đường bị một đám đại thần mặc quan phục bao vây kín kẽ, trong đó có khá nhiêu gương mặt quen thuộc, toàn là những người mà Kinh Niên đã gặp khi vào cung trước đây. Đám người đó ai nấy đều cúi đầu sụp vai, đứng tại chỗ lắc lư chao đảo, trên ngực áo đều bị rạch một lỗ.
Kinh Niên biến hóa hai mắt nhìn vào từng cái lỗ một, vừa nhìn vào đã thấy không xong. Các đại thần trước mặt này chẳng những bị chôn bùa trong tim, mà quanh thân còn lóe lên lục quang dìu dịu.
Kinh Niên vung tay cản Lô Hoài Nhâm không cho hắn chạy tới, sau đó dợm mấy bước thăm dò, ước chừng đi tới trước cửa tầm ba trượng, những đại thần kia đột ngột bày ra tư thế bổ nhào tới, Kinh Niên cấp tốc lùi ra sau, bọn họ lại khôi phục dáng đứng ban đầu, xem ra trong phù chú có giới hạn phạm vi công kích.
Lô Hoài Nhâm cau mày nói: “Bộ dạng mấy tên này thật giống với quái nhân… à, với Tướng quân bên trong phiến đá trấn Thổ Diêu, đều bị người ta hạ phù!”
Đầu hắn không nhạy được như Kinh Niên, nhưng khả năng quan sát của Thi quan thì hơn hẳn người khác, chỉ liếc sơ qua mấy tên trước mắt này là phân biệt được ngay.
Có điều Kinh Niên không chỉ thị, Lô Hoài Nhâm cũng không dám tự ý hành động, chỉ hỏi: “Tiểu muội, muội tính sao? Hay là đổi phù trước rồi bàn tiếp?”
Kinh Niên lắc đầu: “Dù đổi phù cũng không được, bọn họ bị trúng hai tầng khống chú, dù phù mất hiệu lực, thì cơ thể vẫn bị thao túng như nhau. Huynh cứ ngẫm lại đi, Thay Tâm phù là chôn vào trong tim, chỉ cần rút ra là kí chủ chết chắc. Nhưng chết thì chết, thi thể vẫn còn, ngay cả cương thi cũng có thể thoắt cái luyện thành trăm tới ngàn, tiểu đội cỏn con này căn bản không thành vấn đề.”
Kinh Niên khoa tay múa chân một chút, dựng thẳng ngón út lên quơ quơ trước mắt Lô Hoài Nhâm, nói tiếp: “Hiện tại những đại thần này còn sống, chúng ta tội gì phải dính vào máu tanh, đằng trước cửa có kết giới, phù lực của nó rất mạnh, lát nữa muội mở ra một cái lổ tạm, đại ca phải theo sát, bằng không đợi kết giới đóng lại thì khó mà ra vào.”
Cô vừa nói thế, Lô Hoài Nhâm lại bắt đầu hoang mang, cau mày hỏi: “Ta nói nè tiểu muội, tại sao không một hơi phá bứt cái kết giới đồ bỏ đó đi, muội đã có bản lĩnh mở được kết giới, thì muốn phá toạc luôn đâu phải việc khó gì?”
Bất kể là làm Thi quan hay đạo sĩ, gặp phải bùa kết giới trên cơ bản sẽ có hai con đường —- phá, hoặc đi vòng. Còn thủ đoạn mở kết giới này phần nhiều là dùng dưới tình huống đặc biệt không muốn bị chủ phù phát hiện, chưa kể nó tốn thời gian phí sức lực, còn phải ước lượng sức mạnh thỏa đáng, yếu quá thì không mở nổi, mạnh quá lại vô tình phá toang luôn kết giới, cho dù là người lão luyện lành nghề cũng không dám rớ vào loại này.
Đương nhiên, Lô Hoài Nhâm tin Kinh Niên, nhưng điều làm hắn khó hiểu là một đường chạy từ chiến trường tới tận đây, chỗ nào chỗ nấy cũng huyên náo lật trời, còn sợ chủ nhân bên trong không phát hiện ra động tĩnh sao? So với mở kết giới, đề khí nổ bùa còn tiết kiệm sức lực hơn.
Kinh Niên nhìn mặt hắn thì hiểu ngay hắn đang nghĩ gì, cười nói: “Lô đại ca, đã nói là không muốn dính máu tanh, tất nhiên không thể để bọn họ vào trong vướng chân rồi.”
Lô Hoài Nhâm nện vào ót một phát, câu này hệt như đập một gậy khiến người ta tỉnh ra, hắn không khỏi lầu bầu: “Coi ta đi, rõ là cái đầu trì độn, mớ kết giới này đâu chỉ cản đường chúng ta, mà sống chết gì cũng quẳng hết ra được… mấy tên quan lại này cũng chả phải vứt đại ra kéo chân chúng ta? Coi mạng người như phân chó, mụ nội nó!”
Lô Hoài Nhâm vốn đã ôm một bụng tức, lúc này trước mặt còn lắc la lắc lư một đám sống dở chết dở, càng làm cho cái đầu phát hỏa, dằn không được hung hăng chửi bậy.
Kinh Niên nhìn cái mặt hầm hầm quạu quọ của hắn mà bỗng dưng chột dạ, bởi cô cũng không tốt bụng gì cho cam, đợi lát nữa nhóm Điện Hạ chạy tới đây, hy vọng mấy tên quan lại này có thể được việc.
Kinh Niên nhìn lục quang bao phủ quanh thân các đại thần, thấy nó giống với ánh sáng phóng ra trên mặt Thanh Long kính lúc bắt Thi Ngũ gia trước đây. Nhủ bụng có lẽ Hình Thiên mượn Thanh Long kính để tăng hiệu lực khống phù, nên những người này không dễ đối phó như những cương thi phổ thông khác. Hơn nữa làm nghề của họ tối kỵ nhất là dính máu người sống, đặc biệt là máu trọng thần trong triều.
Kinh Niên quay đầu lại hí hí mắt, nhìn thoáng qua Lô Hoài Nhâm, nghĩ thầm, chuyện bên trong cung không đơn giản như vậy, bữa nay là công thần, bữa sau tỉnh dậy không chừng đã thành tội nhân.
Biến cố trong quá khứ đã sớm tạo thành vết sẹo trong lòng Kinh Niên, nếu bỏ đi thì đối với cô và Thi Ngũ gia cũng chẳng hề gì, chỉ sợ một bầu nhiệt huyết của Lô Hoài Nhâm cuối cùng phải vứt vào hầm băng, tuy chuyện Trần Mộc hắn không tính là người ngoài cuộc, cũng không đơn giản là trả lại nhân tình, nhưng người “Đại ca” nhận thức giữa đường này, đã đánh vào nội tâm yêu mến của cô, có lý nào lại không quý trọng.
Song suy nghĩ này chỉ quẩn quanh trong lòng, chưa lần nào cô muốn nói ra. Nghĩ rồi Kinh Niên hóa ra Huyền Tội, lơ đãng liếc sang cánh tay trái vốn buông xuống của Thi Ngũ gia giờ đã khẽ nâng lên một chút, cô cười nói: “Việc này mình Kinh Niên là xong ngay, Ngũ gia nghỉ ngơi chút đi, bên trong còn có mấy con trâu mập to đầu đang chờ chúng ta đó!”
Câu này của Kinh Niên rất có ý tứ “Dùng dao mổ trâu giết gà”, dao mổ trâu tất nhiên phải xài trên người trâu. Đây là sở trường bông lơn nói giỡn của cô, khổ nỗi ở đây chỉ có một Thi Ngũ gia phản ứng không nhanh nhẹn cùng một hán tử chính trực lòng bận lo chuyện khác, thành thử chả ai cổ vũ màn pha trò này của cô.
Kinh Niên cũng không thèm để bụng, tự cười hai tiếng, sau đó quát to: “Lên! Giúp ta kéo chân bọn họ trước!”
Đoạn cúi người xông thẳng lên, Thi Ngũ gia gần như lao theo cùng một lúc, Lô Hoài Nhâm kêu “Ê, ê” hai tiếng, rồi hối hả chạy theo.
Kinh Niên tránh né công kích của đại thần, trực tiếp đi vòng qua trước kết giới, để lại Thi Ngũ gia và Lô Hoài Nhâm đánh yểm trợ phía sau. Chỉ thấy cô vận khí tụ vào thân kiếm, đẩy Huyền Tội vào trong kết giới đôi chút, mãi tới khi toàn bộ thanh kiếm dài vào hết chỉ chừa lại chuôi kiếm bên ngoài, Kinh Niên mới móc trong lòng ra một lá bùa ghi chữ “Khai”(*), vỗ tới trước, tờ giấy lập tức dựng thẳng lên hệt như bị dán lên mặt tường.
(*) Mở.
Kinh Niên rì rầm niệm chú trong miệng, trên lá bùa chợt phóng ra kim quang, sau đó tràn xuống, mãi tới khi hội tụ tới trước chuôi kiếm, từ sống kiếm lan tới mũi kiếm, hình thành một cột ánh sáng, theo tốc độ niệm chú ngày một nhanh của Kinh Niên, kim quang trên giấy cũng ngày một thịnh, cột sáng cũng từ từ mở rộng ra ngoài.
Người bình thường không nhìn thấy kết giới, hành động này của Kinh Niên lọt vào mắt họ nhiều lắm chỉ là thi pháp. Mà nói thi pháp cũng không quá đáng, chẳng qua huyền cơ bên trong chỉ có kẻ lành nghề mới có thể lĩnh hội được.
Kinh Niên nhét Huyền Tội vào trong kết giới trước chính là để làm mồi xâm nhập, rồi thông quá mối liên kết với lá bùa bên ngoài, tạo ra cột sáng đâm xiêng qua kết giới, cũng như khoét ra một cái thông đạo tạm thời, theo kích cỡ không ngừng bành trướng mà cưỡng ép mở ra kết giới. Thứ này muốn duy trì cũng tương đối gian nan, một khi người thi chú không còn đủ sức, thì kết giới sẽ lập tức nuốt chửng cột sáng.
Thi quan và Đạo sĩ không dám dùng chiêu này, ngoài việc nó quá phí sức ra, còn sợ dọc đường mở kết giới bất cẩn sẩy tay, đúng lúc mình và đồng bạn chưa đi qua kết giới hoàn toàn, vậy thì coi như xong đời. Nếu như bị kẹt trong kết giới, thì rõ là thần tiên cũng khó cứu.
Kinh Niên nhắm mắt ngưng thần, Thi Ngũ gia và Lô Hoài Nhâm bên quyền bên cước, kiềm chế sức lực vừa phải, chỉ khiến cho mấy người nửa chết nửa sống này không có cơ hội xông vào trong bán kính mười bước xung quanh Kinh Niên.
Chưa tới nửa khắc, cái cột sáng kia đã mở rộng ra đủ cho hai người cùng đứng. Lúc này Kinh Niên quay phắt đầu lại, gọi to: “Xong! Chạy!”
Thi Ngũ gia một chân chấm đất, xoạt chân quét ngang, hất bay chừng mười đại thần ra ngoài, tiếp đó nhảy vọt người lên, lao thẳng vào trong cột sáng. Lô Hoài Nhâm cũng không dám dừng lại, tẩn cho mấy tên đeo bám mấy quyền, rồi quay ngoắc người chạy tới cạnh Kinh Niên, vai co lại, chui tọt vào.
Kinh Niên nắm Huyền Tội đưa lưng về phía Lô Hoài Nhâm, vừa đi thụt lùi vừa niệm chú liên tục. Đúng lúc này có mấy đại thần vọt tới, thấy Lô Hoài Nhâm đã vượt qua cột sáng, Kinh Niên tức khắc điểm chân nhảy phốc ra sau, nhanh nhảu rút Huyền Tội ra. Cột sáng kia phụt một tiếng rồi tản đi, mấy đại thần lũ lượt va rầm rầm lên kết giới.
Kinh Niên thở hắt ra một hơi, nhìn cái đám nhe răng trợn mắt đảo vòng quanh ngoài kết giới, cười hề hề hai tiếng: “May mà ta nhanh tay lẹ chân rút kịp, không thì mấy người bị kép cứng trong đó luôn rồi nhé ~ không cần cám ơn lòng tốt của ta đâu ~”
Dứt lời còn phẩy phẩy tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.