Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 92: Canh hai




THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển IV: Đừng nhắm mắt với tôi
Chương 92: CANH HAI (*)
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Nọc
(*)Canh hai là từ 21 giờ đến 23 giờ
Minh hoạ: Weibo @舟舟喜糖
ᶘ •ᴥ•ᶅ
Du Hoặc hỏi rất nhiều câu từ chỗ thầy tế, sau đó hắn lật lại cuốn vu thuật đã sớm bị hư nát, liên kết chúng lại với nhau thì hiện ra tám chín phần mười của chân tướng.
Hắn nghĩ ngợi, lại đi xuống hầm ngục xách tên vu y lên.
Muốn các âm hồn được giải thoát, thì cần có hai người phải chết.
Công tước và vu y.
Thầy tế nói, vào khoảnh khắc mọi thứ đều bị tan rã, ngọn lửa sẽ thiêu rụi cả toà lâu đài, có lẽ..... chỉ là có lẽ, những người đã chết vì tà thuật này, có thể được trở về.
Vu y và công tước chưa bao giờ được sinh ra, bọn họ cũng chưa được chết đi.
Đáng để thử một lần.
Hắn cũng có một ý tưởng khác, nhưng cần phải mượn tay công tước, hy vọng có thể cho gã biến thái kia thức thời một chút.
Hắn áp giải vu y vào một chiếc xe ngựa, lôi từ trên trấn về lâu đài cổ.
Tòa lâu đài cổ một trận hỗn loạn, trên hành lang dài tràn ngập các thí sinh.
Du Hoặc đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cũng không có dừng lại. So với những người khác, chuyện trong tay hắn còn gấp gáp hơn.
Hắn kéo vu y đi đến cạnh cửa phòng công tước, đẩy ra một khe hở.
Ánh nến vàng mờ nhạt từ bên trong lộ ra, một tay Du Hoặc xách người, một tay xách dao, rũ mắt nhìn ánh sáng đang rơi xuống ngón chân, trái tim đột nhiên nhảy lên một cái.
Cửa kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra.
Hắn ngơ ngác nhìn vào, thì thấy gã công tước đang ngồi trên chiếc ghế bành với gương mặt ghê tởm, như thể đang trải qua một cơn đau đớn dữ dội nào đó vì da nát thịt tan, toàn bộ cơ thể run rẩy kịch liệt.
Giống như có một bàn tay vô hình nào đó đặt lên ngực gã, nâng cả người gã lên.
Hàng cúc áo khoác bị xé toạc, lộ ra áo sơ mi bên trong, lộ ra cả vài đường máu. Cứ như thể những đường máu như vết may đó đang.... nứt ra từng chút một.
Đầu, ngực, tứ chi đều bị vặn vẹo đến cực kì quỷ dị.
Giây tiếp theo, những tay chân đó cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích, hoàn toàn tách biệt.....
Lại một cơ thể chắp vá khác bị bỏ rơi, chủ nhân của chúng nó đã tìm được vật thay thế mới.
Tân công tước đưa lưng về phía cửa phòng ngủ, từ chiếc ghế bành ngồi dậy, giây trước tay của anh vừa mới đặt trên đỉnh đầu của công tước, hiện tại đã rút về.
Bộ dáng cao lớn được ánh nến phác hoạ ra bóng hình đằng xa, người nọ giật giật ngón tay, như đang thử nghiệm loại cảm thụ mới mẻ nào đó.
Trong lúc ngón tay cử động, có thể nghe thấy cả tiếng răng rắc nhè nhẹ.
Trong khoảnh khắc đó, Du Hoặc cảm thấy tim vốn không còn một giọt máu, từng đường huyết từ tay chân chảy ngược lên, giằng lấy từng nhịp thở cho trái tim.
Ngọn nến rõ ràng là ấm áp, nhưng lại đâm một nhát khiến hắn nhắm cả đôi mắt lại.
Chờ đến khi mở mắt ra, vị tân công tước kia đã quay đầu nhìn sang......
Là Tần Cứu.
Trong tích tắc để hai ánh mắt đối diện nhau, Du Hoặc đột nhiên không cảm nhận được cây dao còn nằm trong tay mình nữa rồi.
Mãi đến khi đối phương lộ ra một tia chột dạ cùng ngạc nhiên, thì hắn mới chậm rãi cảm giác được sự đau nhức đến từ các khớp xương....
Bàn tay gần như không còn chút da thịt nào, vô thức mà nắm chặt lại.
Khuôn mặt hắn cứng đờ một cái, cắn chặt trong phút chốc, thử gọi: ''Tần Cứu?''
Giọng nói khàn khàn, không biết là do cơn bệnh vì lời nguyền mang đến, hay là do căng thẳng.
Cho đến thời điểm này, hắn mới chậm rãi nhận ra rằng, hắn thật sự rất căng thẳng.
Thậm chí.... có hơi hoảng sợ.
Đối phương im lặng một lát, không biết là do quá bất ngờ hay là thế nào nữa.
Lại vài giây sau, anh dùng âm thanh khàn khàn nói: ''Anh đây.''
Máu toàn thân lại trở về tim.
Dường như khuôn mặt của Du Hoặc trắng bệch như băng, hắn nhắm mắt lại hít thở nặng nề hai cái, sau đó hắn xách con dao đi qua.
Tần Cứu giống như chỉ đánh tượng trưng hai cái, ngoài ra thì không có đánh trả, ngược lại còn bị đánh trúng ba cú rồi ngã xuống đất.
Du Hoặc nửa quỳ nửa ngồi lên người anh, chĩa mũi dao vào gáy Tần Cứu, khoảng cách chưa đến 2cm.
''Anh làm cái trò khùng điên gì vậy?''
Tần Cứu không chút để ý với mũi dao uy hiếp của hắn, anh chống khuỷu tay, khẽ nâng nửa người lên, trấn an nói: ''Không có khùng điên gì đâu, yên tâm đi, đừng có dỗi nữa. Tôi có át chủ bài nên mới làm thế này.''
Giọng của anh vừa thấp lại trầm, vang vọng trong phòng ngủ, như tiếng đàn cello nhỏ bé trong đêm.
Anh lấy ra một tấm thẻ, nói với Du Hoặc: ''Còn nhớ không? Tôi đã rút được cái này, có thể học nhanh chóng năng lực đứng đầu trong phòng thi.''
Nghe Khương Nguyên nói xong, anh đột nhiên có thể biết được một biện pháp làm công tước cận kề cái chết.
Công tước đoạt chiếm thân thể của người khác, là bởi vì gã có thể mượn vu thuật để có thể bất tử. Mà người bị gã đoạt không đủ mạnh, cho nên sẽ chết đi, gã chiếm thân xác, thuận lý thành chương đón nhận thể xác đó.
Nhưng nếu người mà công tước muốn chiếm đoạt sẽ không chết thì sao?
Vậy thì gã công tước kia sẽ không có cách nào khống chế được thân thể này.
Cho nên anh ở một khắc kia, mượn thẻ bài ''Lâm thời ôm chân Phật'', học xong chiêu ''Bất tử'' của công tước.
Hô hấp Du Hoặc vẫn vô cùng nặng nề như trước, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, thoạt nhìn không hề có vẻ đã nguôi giận chút nào.
Hắn xách cổ áo của Tần Cứu lên, gằn từng chữ một mà nói: ''Trên thẻ bài viết có xác suất nhất định, anh lấy tự tin ở đâu ra mà dám khẳng định như thế hả?''
Tần Cứu hơi hơi hé miệng.
Anh muốn nói là đừng có đánh giá thấp ý chí của anh, Khương Nguyên có thể tồn tại lâu như vậy, thế thì anh ta cũng không tệ lắm.
Anh còn muốn nói, những chuyện rắc rối sẽ không bao giờ có thể chắc chắn được 100%, ta phải chấp nhận một số rủi ro, đấy là điều cần phải hiểu.
Với tính cách bình thường của anh, việc nói những điều như thế là việc rất bình thường.
Nhưng anh nhìn đôi môi căng mọng và bờ vai căng thẳng của Du Hoặc, đột nhiên anh cũng cảm thấy tức giận bản thân.
Anh bất ngờ dùng ngón cái mân mê phần môi dưới của Du Hoặc.
Bởi do lời nguyền, cũng bởi do làn da cực kì trắng của hắn, gân mạch bên gáy cũng trở nên rõ ràng dễ thấy hơn, các sợi gân xanh bò lên cằm, ẩn trong khoé miệng.
Cuối cùng Tần Cứu nói một câu: ''Tôi đảm bảo, lần sau sẽ không mạo hiểm như thế nữa.''
Du Hoặc rũ mắt, khi anh mân mê lần thứ hai, hắn nghiêng đầu đi nói: ''Giữ lời này cho ma quỷ nghe ấy.''
Đột nhiên, cách đó không xa truyền tới một tiếng cào cấu.
Hai người ngẩng đầu thì thấy, gã công tước bị phân liệt tứ chi đang điên cuồng muốn chạy ra ngoài, tựa hồ muốn đi tìm một cơ thể mới.
Cánh cửa nhanh chóng bị chúng cào nát, những tiếng la hét dồn dập vang lên ngay lập tức.
Nó còn ồn ào hơn cả những cái bóng đen nữa.
Lần này không chỉ là vách tường, mà là toàn bộ lâu đài cổ bị lay động.
Ở nơi bọn họ không nhìn thấy, Cao Tề và Triệu Gia Đồng đang mở cho mọi người một con đường máu, từ lầu ba hộ tống đi xuống lầu.
Tất cả các âm hồn đã từng chết trong lâu đài đều xuất hiện, tay chân, linh hồn của họ........ tấn công tất cả mọi người với vẻ mặt đầy căm thù.
''Sao tự nhiên nổi điên lên vậy?'' Triệu Gia Đồng vừa đi vừa gào lên.
Cao Tề nói: ''Công tước sắp chết! 001 nói cậu ta có cách rồi!!!''
''Cái gì cơ? Cậu ta bảo có cách thì anh tin liền à? Có khi nào mà cậu ta không khác người không?'' Triệu Gia Đồng rống lên.
Cao Tề hét: ''Cậu ta có khác người hay không là chuyện người khác của thể quản sao?! Mà tôi lấy cái gì để quản người ta đây?!
Triệu Gia Đồng nghĩ nghĩ, liền im miệng.
Cao Tề nói: ''Tin cậu ta đi, tôi cảm thấy cậu ta thật sự rất đáng tin! Hai ta cứ chuẩn bị cho tốt vào, tránh làm cậu ta mất tập trung!''
Triệu Gia Đồng lại nói: ''Được!''
Bọn họ là người xuất thân từ quân đội, biết phân công, biết tin tưởng lẫn nhau.
''Đúng rồi, A đâu?'' Triệu Gia Đồng nhớ ra hỏi: ''Bị giam bao nhiêu lâu? Tại sao đến giờ vẫn chưa về?''
Cao Tề ngu ngơ chớp mắt, đột nhiên "đ*" một tiếng, vuốt mặt nói: ''Tôi thấy có điềm xấu rồi.''
''Hả?''
''Hai người kia khác người cũng giống nhau lắm.''
Lần này tách ra, tất có điềm.
Lỡ đâu xuất hiện thêm cái gì đó nữa thì sao?
Không quá một lát sau, cửa chính của lâu đài cổ bị đánh mở, một đám cả người đầy máu vọt vào.
Ngay cả những người ở nhà thờ cũng đến xem náo nhiệt nữa.
Những âm hồn kia ngửi thấy được mùi của công tước và vu y, giống như mãnh thú đuổi theo miếng thịt, xông thẳng đến toà tháp.
Cửa phòng ngủ bị đập tung, một lượng lớn âm hồn tràn vào, lao đến hai người.
Du Hoặc thu dao, đứng dậy kéo Tần Cứu lên.
''Hết dỗi rồi à?'' Tần Cứu quét một âm hồn, hỏi.
Nằm mơ.
Du Hoặc không lên tiếng chém chết ba con.
Tần Cứu còn muốn nói gì đó, đột nhiên cảm giác được thân thể trở lạnh.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như..... một linh hồn nào đó đang bị rút ra, dần dần biến mất.
Anh bắt lấy Du Hoặc, nhưng lại là xương chạm xương.
Cả hai người đều sửng sốt, như thế họ có thể thấy được phảng phất máu thịt lộn xộn qua bao tay và cổ tay áo.
''Đừng nhìn nữa, anh muốn nói cái gì?'' Du Hoặc thúc giục.
Bên người, các ân hồn cứ tiến tới không ngừng, trong lúc né tránh, Tần Cứu lại nói: ''Công tước sắp chết rồi, tôi có thể cảm nhận được gã sắp không xong rồi.''
Du Hoặc nhíu mi.
''Nếu gã chết thật, vậy thì không ai có thể giết được vu y.'' Tần Cứu nói: ''Chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ mạo hiểm vô ích.''
Lời này là nhắc nhở Du Hoặc.
Sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên kì lạ, dường như đang có chút chột dạ.
Cho nên, vẻ mặt vừa giận như lửa vừa lạnh như băng ban nãy liền không thể tiếp tục được nữa.
Du Hoặc híp mắt, vứt đám chân tay đang xông đến sang một bên, nói: ''Trước khi đến đây, tôi cũng có một kế hoạch...''
Tần Cứu sửng sốt một chút, đảo mắt liền thấy tên vu y đang bị âm hồn vây quanh ở cạnh cửa.
Anh lập tức nhíu mày: ''Không được!''
Du Hoặc: ''Ai làm trò điên này trước? Có quyền gì mà nói không được?''
Tần Cứu nghẹn họng.
Dựa theo tính cách Du Hoặc mà nói, hắn phải làm mọi thứ mà hắn muốn làm, không cần giải thích cho ai nghe cả. Nhưng khi nhìn về phía Tần Cứu, cuối cùng đưa một mảnh da qua nói: ''Lời nguyền đạt tới mức độ nhất định, thì đều được xem là âm hồn.''
Nếu đã chết thì còn sợ một nhát dao à?
''Không được.'' Tần Cứu vẫn như đinh đóng cột, anh nhìn chằm chằm Du Hoặc nghiêm túc nói: ''Âm hồn cũng không được.''
Du Hoặc nhìn lại anh, một lát sau, rốt cuộc cau mày gật đầu: ''Vậy tuỳ anh.''
Đám âm hồn ngửi được chút dư vị của công tước, liền điên cuồng vây quanh Tần Cứu, lần đầu tiên, Du Hoặc không có lập tức giúp đỡ, mà là đi tới cửa kéo vu y đi qua.
Tiếng la hét lọt vào màng nhĩ khiến người ta điếng cả người.
Tần Cứu đưa mắt nhìn về phía tên vu y.
Đối phương lúc này quả thực rất yếu, co người lại khẽ run, giống như một người bệnh nặng.
Tần Cứu vươn chân đá một cái, đá vu y vào trong vòng nến.
Thật ra anh đã nghĩ kỹ rồi, nếu đã học được chiêu bất tử, có thể đổi một lần thì cũng có thể đổi lần hai.
Điều rủi ro nhất chính là điều này, anh nghĩ sẽ đổi với vu y —
Trước khi linh hồn của công tước bị tách ra hoàn toàn, linh hồn của tên vu y được hợp vào, anh đã tự chuẩn bị cho mình một con dao.
Đây là cách dễ dàng nhất.
Mặc dù cảm giác linh hồn bị bóp chặt rất khó chịu, nhưng nói cận kề cái chết cũng không ngoa, nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc mà thôi.
Anh đã có kinh nghiệm cả rồi.
Trên thực tế, anh biết rằng phương pháp mà Du Hoặc đề cập là thực sự khả thi, nó sẽ không gây ra bất kỳ tổn hại đáng kể hay tác dụng nào ngoại trừ nỗi đau nhất thời và cảm giác sắp chết.
Nhưng anh vẫn không đáp ứng.
Vu y bước vào vòng nến, ngọn nến bốc lên ngay lập tức, anh như cảm nhận được linh hồn kia, run rẩy điên cuồng.
Mấy âm hồn như thể cảm nhận được sự đồng cảm với bản thân, công kích càng mạnh liệt hơn.
Tầm mắt Tần Cứu nhanh chóng bị che mất.
Anh mơ hồ nghe thấy một giọng nói trầm thấp, giống như một câu hỏi trong nghi lễ vu thuật.
Giọng nói khàn khàn khiến anh lạnh cả sống lưng.
Lúc anh quét sạch mấy âm hồn, một bàn tay đặt lên vai anh, sau đó một thân thể có thân nhiệt hơi thấp đột nhiên tiến lại gần, cổ áo có hơi ẩm ướt, mang theo hơi thở của một cơn giông đêm giữa mùa hạ.
''Tổng giám thị, bên ngoài có mưa à?''
Trong đầu anh đột nhiên vang lên một câu nói.
Một thứ lạnh lẽo cứng ngắc nhét vào tay Tần Cứu, là chuôi dao.
Ngay sau đó, một thứ gì đó đâm tới phía trước mũi dao.
Giọng nói khàn khàn của Du Hoặc vang bên tai anh, nói: ''Đừng có nghĩ quẩn lần nào nữa.''
***
Cao Tề đã lâu không gặp một đám cháy lớn như thế.
Lần cuối cùng nhìn thấy nó đã là nhiều, rất nhiều năm về trước, lúc còn trong quân đội, cứu trợ thiên tai hay gì đó..... Không còn nhớ rõ rồi.
Từ khi vào hệ thống, có rất nhiều chuyện ông ta đã không thể nào nhớ nổi nữa.
Ngọn lửa bao vây toàn bộ lâu đài, nhuộm đỏ cả một vùng trời.
Triệu Gia Đồng lo lắng nhìn ông, lau đi mồ hôi trên mặt nói: ''Anh sao vậy? Sao tay lại run đến thế?''
Có trời mới biết ông ta đã hoảng sợ như thế nào khi bước ra khỏi lâu đài.
Ông ta kê củi và đổ xăng theo giao phó, xông vào phòng ngủ của công tước để ra hiệu, nhưng lại nhìn thấy một con dao găm vào ngực A, Tần Cứu thì lại ôm hắn bằng khuỷu tay.
Một giây đó, trái tim Cao Tề xém chút nữa là rớt ra ngoài!
Cũng may những lời của Khương Nguyên nói đã ứng nghiệm kịp thời.
Vu y cam tâm tình nguyện để công tước đâm mình một nhát, tất cả các vu thuật đều bắt đầu "hồi tưởng" lại ban đầu (*).
Ông trơ mắt nhìn vết máu trên người Tần Cứu và Du Hoặc dần dần thu nhỏ lại, những mảng da thịt rách rưới dần lành lại, gân xanh hai bên mặt cũng mờ đi.
Du Hoặc nhíu nhíu mày, ở trên vai Tần Cứu mở mắt ra.
Tất cả các thí sinh lần lượt được di tản ra khỏi lâu đài, đi ra ngoài, lửa bốc lên bầu trời chỉ trong vòng vỏn vẹn vài phút.
Trên bãi cỏ trước quảng trường, những khối máu cuộn tròn mơ hồ giống như con người. Họ từ từ ngồi dậy, họ mờ mịt nhìn thân thể mình một lúc lâu rồi lại ngẩng đầu lên.
Ánh sáng xuyên qua những đám mây đen và rồi vẽ thành những đường thẳng tắp, chiếu rọi xuống.
Những âm hồn người không người ma không ra ma đã chui rúc trong nhà thờ chật chội một thời gian dài, gần như là quên mất ánh sáng trông như thế nào rồi.
Nhưng lúc này đây, bọn họ không cần trốn tránh, có thể đứng thẳng dưới ánh nắng mặt trời, vươn tay.... ôm lấy nó.
Lại qua thật lâu, từ trong ánh lửa đột nhiên chui ra vài người, khói bốc nghi nhút trên người.
Sắc mặt mọi người sợ hãi, hô: ''Trương Bằng Dực???''
Càng thêm nhiều người đứng lên, khó tin mà chạy qua.
............
Dường như tất cả các thí sinh từ trước đều tập trung xung quanh, nhưng có hai người lại tách khỏi đám đông sum vầy ấy.
Cuối bãi cỏ, có một hàng rào sắt rất cao, giống như những cảnh cổng cổ điển của trang viên. Phía sau hàng rào là lớp sương mù dày đặc, xuyên qua lớp sương mù là có thể nhìn thấy ngôi nhà nhỏ của giám thị trên đỉnh Carlton.
Nhưng Du Hoặc không có đi qua, hắn chỉ dựa vào hàng rào sắt rồi nhìn những người đang phấn khích dưới lâu đài từ xa.
Sau khi hoàn hồn, con người sẽ cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ.
Hắn không thích ồn ào, vào thời điểm này lại càng không muốn nghe tiếng la hét ầm ĩ chói tai.
Hắn không muốn di chuyển quá nhiều, huống hồ bên cạnh còn có một người đang phóng ra một tầng áp suất thấp.
Tần Cứu từ lâu đài cổ đi ra vẫn luôn xị mặt.
Giống như nó sắp bùng nổ, lại bị ép trở về, bị ép một cách vô cùng khó chịu.
Trên thực tế, cũng giống với Du Hoặc.
Hắn nhớ tới sự mạo hiểm của Tần Cứu, Tần Cứu lại nhớ tới của hắn, tám lạng nửa cân, ai cũng thở dài, nhưng lại không tìm được cách để giải toả.
Du Hoặc có hơi bực bội.
Nhịp tim vẫn nhanh như cũ, giống như là di chứng của sự mạo hiểm. Cơn buồn ngủ và mệt mỏi lại cuộn trào trong đầu liên tục, nhưng não bộ ta thế mà vô cùng tỉnh táo.
Chiếc áo sơ mi lụa cùng quần ống túm và đôi ủng trên người còn chưa kịp thay, vết máu còn sót lại vươn mùi rỉ sét.
Trong túi hắn có thứ gì đó cộm cộm, Du Hoặc phản ứng lại, lấy thứ trong túi ra.
Thế mà lại là bao thuốc và bật lửa Cao Tề đã đưa cho hắn lúc đầu.
Hắn ngày thường không hút thuốc lá, nhưng trong nháy mắt lại đột nhiên muốn nâng cao tinh thần.
Tần Cứu chợt nói: ''Cho tôi một điếu với.''
Du Hoặc đưa anh một điếu, thêm bật lửa, sau đó cũng tự thưởng cho bản thân một điếu.
Làn khói xám mỏng, gần như liên kết với lớp sương phía sau, còn có hơi cay xè vào mũi.
Du Hoặc nhắm mắt lại trong làn khói mịt mù, nhưng hắn không hút nữa.
Vốn định lấy điếu thuốc lên xem nó từ từ cháy thì người kế bên bất ngờ chồm tới.
Tần Cứu vươn tay chụp làn khói, đôi mắt híp lại trong lớp sương khói che lấp mặt nhau.
Anh ngậm điếu thuốc ở giữa môi, chúi người để điếu thuốc của hai người châu vào nhau.
Những tia lửa đỏ toé ra.
Bóng người ngay trước mặt chợt lại gần rồi phóng đại hơn, Tần Cứu đứng thẳng người lên.
Một lúc sau, anh lấy điếu thuốc ra, cúi đầu nghiêng người về phía trước.
Lưng Du Hoặc dựa vào hàng rào sắt, sương mù xuyên qua khe hở, mang theo không khí ẩm ướt đầy ái muội.
Nỗi lo lắng và tức giận trước đây, sự khó chịu và bực tức trong lòng, vào ngay lúc này cuối cùng cũng tìm thấy được biện pháp để giải toả.
Hiệu quả của lời nguyền đã tiêu tan, vết thương nơi cổ tay cuối cùng của Tần Cứu đã hoàn toàn lành lặn.
Đèn cảnh cáo màu đỏ đã yên lặng nhiều ngày vào lúc này điên cuồng lập loè, tiếng tinh tinh nhắc nhở đan xen với tiếng thở gấp gáp, vang lên không ngừng nghỉ.
Phía trước xa xôi, là một đám người đứng cùng lửa lớn.
Phía sau sương mù ngăn trở, là căn nhà nhỏ của giám thị trên núi.
Hai người họ hôn nhau trong tiếng cảnh cáo của hệ thống.
Edit by Nọc
(*)"Hồi tưởng" này là mình dùng lái của từ "ghi nhớ", hay là tính chất ghi nhớ của kim loại Nitinol. Được biết, Nitinol là một loại hợp kim giữa và Titan và Niken. Loại hợp kim này có một khả năng độc đáo là ghi nhớ hình dáng ban đầu. Có nghĩa là chúng sẽ tái hiện lại hình dáng ban đầu sau khi bị thay đổi như thế nào đi chăng nữa. Ở đây, mình dùng hồi tưởng vì nó thuận miệng hơn, và đồng thời nó cũng mang nghĩa khá tương đồng, quay lại hiện trạng ban đầu.
Hai chương 91 và 92 khá khó hiểu, nên chủ nhà xin giải thích lại như sau:
Quan hệ của công tước và vu y là quan hệ ký sinh bậc cao (hyperparasite?), thay vì là ký sinh thật sự (parasite).
Ký sinh thật sự là dạng ký sinh gắn liền với vật chủ. Nếu là ký sinh bắt buộc thì khi vật chủ chết thường có thể bị chết theo. Ví dụ giun sán,... hay thực vật như cây tơ hồng, tầm gửi.
Ký sinh bậc cao là vật ký sinh lên vật chủ mà chủ này cũng là một ký sinh trùng. (Theo Wikipedia)
Ban đầu, Tần Cứu nghĩ họ là liên kết ký sinh thật sự, công tước là ký sinh, vu y là vật chủ, vu y chết thì công tước chết, còn ngược lại mà công tước chết thì vu y lại không sao. Đây là các tên gọi theo sinh học mà mình tìm hiểu, đi sâu vào vu thuật họ sử dụng thì khác một tí.
Thật ra thì cả hai đều được xem là ký sinh cũng là vật chủ luôn. Ở vòng tuần hoàn cái chết thì vật chủ là vu y, vòng tuần hoàn sinh mệnh (duy trì sự sống), vật chủ là công tước, nhưng công tước không có khả năng khống chế vu y (như Khương Nguyên nói). Vu y muốn sống phải để cho công tước sống để tăng thêm sức mạnh cho ông. Công tước muốn sống thì không được để vu y chết. Cả hai đều liên kết chặt chẽ và phụ thuộc vào đối phương.
Tần Cứu và Du Hoặc nắm rõ điều này nên thay cơ thể của mình cho hai ông đó, để khống chế ý thức, biến mình thành "công tước" và "vu y" để cam tâm tình nguyện chịu chết, hoá giải lời nguyền. Bản giải thích vẫn chưa chặt chẽ, chỉ dựa trên những gì mình hiểu, sẽ được sửa đổi khi phát hiện thêm các luận điểm hợp lí hơn.
Mọi người chú ý cảnh hôn nhau thôi, có ai để mắt tới phần giải thích này của tui không nhỉ.....

Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :3)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.