Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 76: Chia phòng




THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển IV: Đừng nhắm mắt với tôi
Chương 76: CHIA PHÒNG
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Ngẩn
(◐‿◑)
Tính cách Triệu Gia Đồng ôn hoà, tuy rằng có hiềm khích với Tần Cứu nhưng sẽ không hiện rõ lên trên mặt.
Cao Tề thì không giống vậy.
Lúc Tần Cứu lại đây, ông ta như diện kiến với kẻ thù không đội trời chung ấy.
Nếu như không phải Triệu Gia Đồng đụng một cái thì tay áo ông ta đã vén lên xong hết rồi.
"Anh làm gì vậy?" Triệu Gia Đồng trừng mắt nhìn ông ta một cái.
Cao Tề: "Phản xạ có điều kiện."
Triệu Gia Đồng tức giận mà nói: "Bình thường ở khu giám thị cũng không thấy anh có phản xạ như vậy nhỉ!"
"Rượu làm con người ta bình tĩnh." Cao Tề trợn mắt nói đổng.
"......"
"Huống hồ tôi cũng rất ít khi gặp cậu ta, cậu ta 001, tôi 1006, tuy rằng đều có hai con số không......" Cao Tề tự giễu mà nói: "Cấp bậc thua kém rất nhiều, muốn phản xạ cũng không có cơ hội để phản xạ nữa là."
Triệu Gia Đồng: "Như anh đã nói thì 001 dưỡng thương trở về bị mất trí nhớ, vốn không nhớ rõ mấy hiềm khích gần đây mà."
"Tôi biết chứ, nhưng thật hay giả vờ thì ai biết được đây?" Cao Tề nói.
"Anh nói chuyện thật là...... giả vờ vậy thì có cái gì tốt đâu chứ."
"Tốt hơi bị nhiều nghen." Cao Tề bẻ tay đếm: "Đỡ phải giải thích chuyện gì xảy ra ngày hôm đó cho người ta nè, đỡ bị người ta phiền nè, đỡ bị hiềm nghi nè. Tôi từ hạng chữ E mà bay một phát lên hạng bốn con số, một nhân vật trung tâm như cậu ta, dưỡng thương xong nên làm thế nào thì còn thế nào nữa, chỗ tốt còn chưa đủ nhiều sao?"
"......"
Triệu Gia Đồng không còn lời gì để nói.
Trên thực tế, phần lớn giám thị hồi đầu đều nghĩ như vậy.
Bug hệ thống gây ra chấn thương gì đó, đấy là nói cho thế hệ sau nghe.
Lúc đầu, trong tối ngoài sáng thi nhau phê bình giám thị, trong lòng đều đã thấu chuyện như thế nào.....
Đơn giản là có người âm thầm góp sức, lặng lẽ chuẩn bị, tính toán chi li từng bước tiến để một nhát đánh sập hệ thống. Nhưng bởi vì xuất hiện vài loại nguyên nhân —  như có kẻ để lộ bí mật? Có kẻ lâm trận thì phản bội? Còn có thể đã có kẻ ngay từ đầu đã cố ý đối nghịch? Thành ra công cuộc thất bại, hệ thống càn quét toàn bộ.
Phàm là những giám thị liên quan, nên trừng phạt thì phải trừng phạt, nên theo dõi thì phải theo dõi.
Khi chuyện ngày xưa đã rằng, những người khác cũng không tường tận chi tiết cụ thể.
Nhưng những chuyện xảy ra sau đó, xem ra thì biết được kết cục của vài người.
Người bị hệ thống trút giận đến nỗi xoá cả tên chính là giám thị A. Còn giám thị số 001 không bị ảnh hưởng gì hết chính là Tần Cứu.
Nhìn đi, thật rõ ràng.
Bọn họ vô cùng bất ngờ với giám thị A, một người tựa như một biểu tượng cho sự hoàn mỹ của bề ngoài hệ thống, nhưng lại dựng cờ khởi nghĩa gây ra chuyện tày trời, họ cũng quá đỗi bất ngờ với Tần Cứu vốn là kẻ mang bộ mặt chực chờ vùng dậy chiến tranh, cuối cùng lại bảo vệ cho hệ thống.
Sau sự kiện nọ, hệ thống tự sửa chữa cũng tự nâng cấp.
Khoảng một tháng sau, tất cả giám thị như con búp bê đặt đâu ngồi đó ở khu giám thị, tất cả thí sinh cũng chẳng khác gì ở chỗ nghỉ ngơi.
Cao Tề có một lần vô cùng tức giận, cho tới nay ông đều xem giám thị A như một người bạn thật sự, nhưng hắn lại lặng lẽ gây chuyện mà chẳng một lời thưa lời gửi cho ông. Vào tháng đó, ông mới biết được, đây là sự bảo vệ còn lại của cậu bạn mặt lạnh kia, bảo vệ họ khỏi từng bước đường xử lí bọn họ của hệ thống.
Thành công, mọi người cùng nhau giải thoát.
Thất bại, chỉ một mình hắn gánh hết thảy.
Một tháng sau, hệ thống thay đổi toàn diện.
Một phương diện tăng lực theo dõi cực cao đối với các giám thị, tăng thêm rất nhiều quy tắc, về phương diện còn lại càng kỳ quái hơn.
Quái chỗ nào, ông cũng không biết nói làm sao.
Dù sao thì....... nó cứ như bị điên ấy.
Chuyện sau đó, nhóm giám thị ngày xưa từ trung tâm dần tách ra, trở thành cấp dưới của kẻ tới sau, trở thành con số tận cùng như ông vậy đấy.
Rồi về những nhóm giám thị tới sau ấy, không biết hệ thống đã dùng phương thức logic thuyết phục bọn họ ra sao hay là tẩy não hết thảy bọn họ.
Những người tiến vào hệ thống, vô hình trung đều quên hết chuyện sinh hoạt ở thực tại.
Không phải đã quên đi thật sự mà là..... Bạn sẽ bỗng nhiên phát hiện, những chuyện phiếm họ nói cùng với bạn chẳng bao giờ là "Trước kia tôi đã làm gì đó" hay "Hồi còn nhỏ tôi từng gặp cái gì", trừ phi bạn chủ động mở lời trước. Phảng phất chuyện đời họ chỉ bắt đầu từ khi tiến vào hệ thống.
Sau lúc ấy, chẳng còn ai dám đứng lên lấy cương đối cương với hệ thống nữa.
......
Quay lại chuyện nãy giờ chưa nói đến.
Lấy bối cảnh hiện giờ, Cao Tề sao có thể hoà hảo với Tần Cứu cho đặn.
Ông thở phì phì, chỉ vào Tần Cứu nói: "Cô nhìn đi, là cậu ta lại đây trước kìa."
Triệu Gia Đồng: "......"
Triệu Gia Đồng hoài nghi uống nhiều rượu có phải ảnh hưởng đến trí lực đâm ra nói chuyện ấu trĩ đến thế hay không.
Chị ta chả có sức để mà xả tức nữa bởi vì Tần Cứu đã gần đến đây rồi.
Chị cũng có một chút căng thẳng.
"Cậu tới làm gì?" Cao Tề vứt một câu.
Tần Cứu dừng bước, dời mắt xuống, dường như giờ đây anh mới chú ý đến ông ta, biểu cảm có hơi chút kinh ngạc.
Anh nâng tay nói: "Xin chào, sao ông lại ở đây ấy nhỉ?"
Cao Tề: "Diễn đi, ê, tiếp tục diễn đi chứ! Cậu không thấy bọn tôi đều ở đây hết à, đi thẳng lại đây làm gì?"
Tần Cứu nhướng mày.
Anh vừa làm vậy thì ngay trong mắt Cao Tề đã tràn đầy khinh bỉ.
Sau đó, Tần Cứu lại đột nhiên bật cười: "Hình như tôi không thể hiểu lắm sự thù địch mạc danh kỳ diệu này rồi....."
Cao Tề quay qua dùng khẩu hình nói với Triệu Gia Đồng: Nhìn đi, chỗ tốt của mất trí nhớ đó.
Triệu Gia Đồng: "......"
Tần Cứu đứng ở trước trạm xe ngựa nói: "Có điều tôi không tới tìm thù, tôi tới tìm người."
"Cô nghe đi kìa, quả nhiên cậu ta tới tìm—" Cao Tề đang quay ra chửi đổng với Triệu Gia Đồng mới một nửa thì quay phắt lại: "Tìm gì???"
Tần Cứu để hai tay ra sau lưng, không chút để ý mà vươn người hoạt động xương cốt: "Tìm một người, đừng có mà vội trợn trừng như vậy, không có liên quan đến anh đâu."
"Cậu tới xe bọn tôi tìm người, còn nói không có liên quan đến tôi hả? Nói chuyện gì mà kỳ cục......" Cao Tề khinh bỉ xong, vẻ mặt lại cảnh giác: "Tìm ai?"
Mới vửa hỏi xong, ở đằng sau đã truyền đến tiếng của ai đó, từ trên cao đánh lên đầu ông.
"Tìm tôi."
"......."
"Hả???"
Cao Tề rụt cổ, thiếu điều muốn cắt luôn cái cổ đi.
Ông thấy Du Hoặc khom lưng chui từ trong xe ngựa ra, trong tay xách theo áo khoác đã cởi, liếc mắt nhìn ông nói: "Tôi."
Cao Tề: "......"
Ông ta chỉ vào Tần Cứu hỏi Du Hoặc: "Cậu biết cậu ta là ai không?"
Du Hoặc: "Tần Cứu."
Cao Tề: "......"
Ông boss đây còn sợ ông ta không biết tên Tần Cứu, thân thiện bổ sung thêm một câu: "Giám thị số 001 ấy."
Cao Tề: "......"
Người đàn ông trung niên này không có tin vào tà ma quỷ quái đâu mà.
Ông ta lại quay đầu, chỉ vào Du Hoặc hỏi Tần Cứu: "Cậu biết cậu ấy là ai không?"
Tần Cứu ngẩng đầu nhìn về phía Du Hoặc.
Anh đưa tay làm thành tư thế một quý ông lịch lãm, nhưng lại lộ ra phong thái lưu manh không đứng đắn.
Anh cười một tiếng, nói: "Muốn đến rước dâu là tổng giám thị của chúng ta đây còn cần phải trải qua nhiều thủ tục đến vậy, đây là môn thần (*) giữ sính lễ hả?"
Mặt môn thần xanh lè xanh lét rồi.
"Ai đi chung với mấy người?"
"Tổng giám thị gì của mấy người chứ?"
"Mấy người đâu mà mấy người?"
"Không có mấy người gì ở đây hết á, nuốt cái mấy người đó vào bụng hết đi."
Cao Tề giống như con gà mổ dí theo người ta, liên tục chất vấn cả đống câu.
Hỏi đến nỗi nửa thân trên của Tần Cứu phải ngưỡng ra sau chịu thua luôn.
Anh đột nhiên có chút bối rối trong tích tắc, nhưng nhanh chóng lại có câu nói nào đó le lói từ tận sâu thẳm ký ức của anh.
Tựa như từ rất lâu về trước đã có người nói với anh, giám thị số 1006 này, không chỉ quen biết với giám thị A, mà còn là bạn bè của giám thị A.
Lúc trước khi mà nghe tới chuyện này, giám thị A đối với anh mà nói, chỉ là một cách gọi không có ý nghĩa gì khác, dẫu sao cũng chỉ là một đàn anh đã bị xoá tên. Một người còn nhỏ hơn anh những hai tuổi lại từng rất lợi hại, thì chả vừa mắt anh tẹo nào.
Thế thôi.
Cho nên đôi ba câu này, quan hệ bạn thân này, đối với anh mà nói chỉ là râu ria vô nghĩa mà thôi, chưa từng để bụng.
Không nghĩ tới một hai năm sau, lại có một ngày nó có tác dụng.
Anh đã thấu triệt một cách kỳ diệu đối với vị giám thị xa lạ trước mặt này rồi, đành nuốt câu "Ông uống say rồi" vào bụng luôn.
Không để ý đến thái độ không mấy thân thiện của đối phương nữa.
Du Hoặc chống lên xe nhảy xuống, nói với Cao Tề: "Vừa nãy chưa nói, tôi có quen biết với 001."
Nghe thấy hai chữ "chưa nói", Tần Cứu lại nhướng mày.
Du Hoặc tiếp tục nói với Cao Tề: "Ở bài kiểm tra đầu tiên của tôi, anh ấy là giám thị."
Cao Tề khó hiểu hỏi: "Nhưng mà, bình thường kiểm tra xong, giám thị đều không lên sân khấu mà?"
Du Hoặc nói: "Vi phạm quy định thì lên sân khấu thôi."
Cao Tề lại khó hiểu mà hỏi tiếp: "Thế thì nhét cậu vào phòng tạm giam là xong mà?"
"Vi phạm quy định mấy lần lận."
Cao Tề: "......"
"Cậu ta trở thành giám thị giám sát riêng luôn hả?"
Cao Tề lại cảnh giác lên.
"Không phải." Du Hoặc nói: "Giám thị giám sát riêng thì bài thi khác, anh ấy giúp đốt phòng thi, trở thành thí sinh."
"Cho nên các cậu hiện tại là???" Cao Tề xoa xoa mặt, biểu cảm vô cùng đau trứng.
"Chúng tôi......"
Du Hoặc đang nói thì dừng một chút, liếc mắt nhìn Tần Cứu rồi lại thu về, nói: "Là bạn bè."
"......"
Lần này thì đổi thành Tần Cứu đau rồi.
Anh chọt chọt quai hàm, không rõ cảm xúc ra sao.
Cao Tề có hơi bất ngờ nhìn về phía Tần Cứu, thần sắc phức tạp.
Triệu Gia Đồng nhẹ nhàng cụng ông một chút, dùng khẩu hình nói: Mất trí nhớ.
Cao Tề hiểu rõ rồi.
Thầm nói đúng rồi, bây giờ ông tin tưởng Tần Cứu mất trí nhớ thật rồi. Bằng không anh cũng sẽ không đi theo giám thị A cùng quậy, còn bạn bè nữa chứ...... thích tự vả mặt hả!
Giám thị A mất trí nhớ, 001 cũng mất trí nhớ.
Cho nên như bây giờ thì bình yên quen biết, hoà bình sống chung, an yên làm bạn, miễn cưỡng đều có thể lý giải.....
Có cái đít á!
Cao Tề trong lòng tràn đầy phỉ nhổ.
Có giám thị A ở đây, vuốt mặt thì nể mũi, có thể gắng gượng nhịn một tí.
Không có chuyện giải hoà đâu.
Ông nhân lúc Du Hoặc Tần Cứu không chú ý, nhỏ giọng nói với Triệu Gia Đồng: "Bạn bè kiểu này thì vô nghĩa con mẹ nó rồi, phải đợi đến khi đầu óc cả hai đều bị hỏng thì mới có thể thành bạn với nhau đấy thôi. Không tin thì chờ mấy cậu đó khôi phục lại ký ức rồi xem."
Triệu Gia Đồng: "...... Có chắc là còn có thể khôi phục lại được không?"
Cao Tề nói: "Ai biết được, nhưng thật ra tôi có nghe nói qua một tí..... về rồi thử với A đi."
Triệu Gia Đồng nhíu mày nói: "Dựa vào cái này đáng tin không? Anh đừng có mà nói xằng bậy, muốn đối đầu với hệ thống cho chết à?"
Cao Tề bĩu môi: "Bây giờ tôi là thí sinh." (Bản edit từ nhà WONDERLAND @ourcutehome chỉ đăng trên Wattpad và Wordpress, nghiêm cấm repost.)
........
Cách đó không xa, xe ngựa đánh một vòng đi lộc cộc, tay đánh xe quất roi hợp lí.
Du Hoặc nói với Tần Cứu: "Tôi còn tưởng rằng anh bị hệ thống sung quân đi phòng thi khác rồi đấy."
"Tôi cũng cho rằng như thế, nhưng vẫn xuống xe tìm thử một lần xem." Tần Cứu sửa sửa rồi cởi áo khoác, hừ cười một tiếng giương mắt nhìn hắn nói: "Xem ra vận khí cũng không tệ lắm."
Thời tiết giữa mùa hạ đột nhiên có hơi khô.
Du Hoặc liếm khoé môi, một tay đút túi híp mắt nhìn về toà lâu đài ở cách đó không xa: "Nghe đề bài kiểm tra chưa? Lần này phân tổ hai người. Tôi—"
Đang nói thì Chu Kỳ bước xuống.
Tay đánh xe không có óc quan sát, kéo ngựa lại thưa gởi: "Cả hai ngài hãy cùng đưa phu nhân đến trước, tôi về thị trấn đã, nếu có yêu cầu gì thì có thể tới thị trấn tìm tôi ạ."
Ông ta quay đầu sang nói với Chu Kỳ: "Thưa phu nhân, cho tôi xin phép nhiều chuyện đôi ba câu, ở đây, tốt nhất phu nhân đừng đi xa ông quá."
Nói xong, ông ta đẩy Chu Kỳ lại đây, cất lời thưa xong rồi chạy mất.
Vẻ mặt Chu Kỳ đầy ngơ ngác.
Tần Cứu không nói chuyện, Du Hoặc cũng không.
Im lặng hai giây, Du Hoặc đang định mở miệng. Tần Cứu nhìn thoáng qua một nơi cách đó không xa, một cô gái có dáng người cao gầy bước tới, nói với người nào đó phía bên này: "Anh tới tìm bạn à?"
"Ừ." Tần Cứu đáp lời nàng một câu, quay đầu nói với Du Hoặc: "Hệ thống ép phân tổ hai người, tôi cũng có thêm một vị phu nhân mất rồi."
Du Hoặc: "......"
Sau một lúc lâu, hắn "ừ" một tiếng.
Chu Kỳ: "......"
Cô đến giờ vẫn không biết tại sao mình muốn đứng ở chỗ này nữa.
Nhóm người đánh xe ngựa nhanh chân ra về, trên quảng trường bằng đá trước toà lâu đài chỉ còn những cặp "vợ chồng" thí sinh, chả biết hệ thống đang làm cái vẹo gì nữa.
Trên trời, tiếng sấm lại rền vang.
Cổng lớn của lâu đài mở rộng, phát ra tiếng "kẽo kẹt" chói tai.
Một ông lão cao gầy vận âu phục đi ra, mái tóc xám bạc gọn gàng không chút cẩu thả, ở phía sau buộc một chùm nhỏ.
Ông cúi người chào mọi người: "Chào buổi chiều thưa các ngài và các phu nhân, tôi là quản gia nơi này, Douglas."
"Thân thể ngài công tước không khoẻ, vừa dùng xong bữa trà chiều thì ngủ mất. Tôi tới sắp xếp phòng cho các ngài nghỉ ngơi một chút, dạ tiệc vẫn cử hành đúng giờ."
Ông nói rồi nhìn qua các vị khách, đưa ra một yêu cầu kỳ quái: "Đi vào theo từng cặp."
Tuy rằng đề bài nói trận đại dịch tàn sát khắp nơi, nhưng những người hầu trong lâu đài dọn dẹp rất sạch sẽ, dường như chẳng thể nhìn ra ở đây đã như một địa ngục quỷ sầu. Douglas cầm một tấm da dê, cứ mỗi cặp tiến vào đều sẽ ký lên tấm da dê đó.
Không biết ông ta nhớ tên hay là số, nhưng nếu đã là NPC của hệ thống, chắc rằng ông ta có thể phân biệt được tất cả mọi người.
Không có gì bất ngờ xảy ra, người hầu đều sắp xếp cho mỗi đôi "vợ chồng" một căn phòng.
Đại đa số thí sinh đều không dám mở lời xằng lời bậy.
Ở trong phòng thi, có nơi để ngủ là tốt lắm rồi, có người đồng hành càng tốt nữa, nam hay nữ cũng không sao.
Đến lượt Du Hoặc, Chu Kỳ nói trước: "Cho hỏi...... tôi có thể xin hai căn phòng được không?"
Du Hoặc bất ngờ nhìn cô.
Hắn đương nhiên cũng muốn đề xuất như vậy, nhưng mà làm vậy với một cô gái trước mặt nhiều người như thế thì không tốt lắm. Hắn đã tính sẵn chuyện chia phòng, rồi nói với Chu Kỳ trước một tiếng, trực tiếp chia ra, cho một cô gái khác ở cùng Chu Kỳ.
Ở chỗ như thế này, hai người tất an toàn hơn một người.
Ai ngờ quản gia Douglas vừa nghe xong, bước tới, tròng mắt xám xạm của ông chuyển động như có như không mà nhìn chằm chằm vào Chu Kỳ: "Xin lỗi ạ, vợ chồng cần phải ở chung một phòng."
Chu Kỳ: "...... Ly hôn được không?"
Du Hoặc nhíu mày, đứng bên cạnh Chu Kỳ diễn theo.
Vì thế, ánh mắt Douglas lại quay sang hắn.
Ông quản gia thưa: "Yêu cầu của công tước, chỉ nhận những khách là vợ chồng ân ái, độc thân không được, ở riêng không được, ly hôn càng không."
Du Hoặc: "......"
Tâm thần vậy thì sống kiểu gì được đến giờ thế?
Đề bài nói: Cần phải chấp thuận mỗi một yêu cầu mà công tước đưa ra, nếu không xử phạt cả tổ.
Hắn chẳng để tâm mấy chuyện này, nhưng còn Chu Kỳ cùng tổ thì sao?
Du Hoặc miễn cưỡng nhịn xuống, ục mặt nói với quản gia: "Chia đi."
......
Chẳng qua bao lâu, các phòng đều đã chia xong.
Du Hoặc đang đi tới lầu ba toà nhà phía đông, Tần Cứu và cô gái tên Dương Thư ở bên trái hắn, còn Cao Tề và Triệu Gia Đồng thì ở bên phải hắn.
Tuy chỉ nói là căn phòng thôi nhưng nó lại rất lớn, chia thành gian trong gian ngoài. Có bình phong bằng vải trắng toát, có bàn ghế ăn, bàn trang điểm, có ghế dài và thảm lông thú, còn có phòng ngủ và bồn tắm nữa.
Khuyết thiếu duy nhất là rất ít phòng vệ sinh trong lâu đài, muốn đi phải xuống lầu một.
Trên giường ngủ có một tấm rèm giường dày che khuất.
Chu Kỳ bước vào phòng mà xấu hổ vô cùng, cô dạo một vòng trong phòng ngủ, sau đó lẩm bẩm nói: "Anh có ngửi thấy mùi gì không?"
"Mùi gì?"
Du Hoặc đang muốn tìm người đổi phòng, có hơi thất thần.
Chu Kỳ vén tấm rèm lên ngửi ngửi, lắc đầu nguầy nguậy, lại ngồi xổm xuống giường ngửi ngửi, lắc đầu tiếp.
"Không biết...... mùi này có hơi khó ngửi."
Cô nghĩ nghĩ rồi bảo: "Có hơi thối."
Du Hoặc: "......"
Cô gái này ngửi tới ngửi lui, ngay cả bình phong với ghế dựa cũng không buông tha, cuối cùng xoa xoa cái mũi nói: "Không tìm được nơi phát ra, có thể là do mũi em có vấn đề...... Có điều, thật ra em bị mẫn cảm quá độ, chắc là nhân tố tâm lý quấy phá rồi."
Du Hoặc trưng cầu ý kiến của cô: "Hai cô gái một trái một phải, chọn ai?"
Chu Kỳ: "Hả?"
Cô có hơi sửng sờ, rốt cuộc mới phản ứng lại: "À à à, không sao đâu, ai cũng được. Nếu được...... nếu được thì bên phải đi. Hồi nãy trên xe có nói chuyện chung rồi."
Du Hoặc nhấp môi.
Chu Kỳ: "......"
À thì, bên trái...... cũng được.
Tuy cô nàng Dương Thư đó trông có hơi khí tức bức người......
Cô vừa định mở miệng, Du Hoặc đã xoay người đi ra phía cửa.
Cửa phòng làm bằng gỗ, lúc mở còn phát ra tiếng cọt kẹt điếng cả tai.
Ban ngày còn được, chứ mà đang vào ban đêm yên tĩnh...... có thể làm con người ta nổi cả da gà.
Cửa vừa mở ra, Du Hoặc bước ra ngoài thì thấy cứ mỗi bên cửa sẽ có một nam hầu tiến lại nói: "Không thể đổi phòng."
Không chỉ có hai người ở cửa mà từ làng trên xóm dưới...... Không, cả dãy hành lang dài đều có người hầu đứng trước mỗi cửa.
Chu Kỳ sợ anh đẹp trai này xảy ra chuyện, nhanh chân chạy lại túm hắn về: "Thôi thôi, đừng đổi bây giờ. Cùng lắm thì hai ta thay phiên ngủ trên giường, oẳn tù xì đi, hôm nay anh ngủ trên giường, em ngủ ở bên ngoài, ngày mai em ngủ trên giường thì tới anh ngủ ở ngoài, dù sao cũng có cửa có bình phong."
"Không cần đâu, em ngủ trên giường." Du Hoặc nói: "Tôi không sao đâu, ngủ trên ghế là được rồi."
Vừa dứt lời, trên ban công đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Hai người quay đầu nhìn lại, thì thấy Cao Tề rón ra rón rén bước vào, trầm mặt nói với Du Hoặc: "Này A, hộ giá hộ giá, tui không dám ở cùng một phòng với Triệu Gia Đồng đâu, lỡ tui mà uống quá chén, mắc công lại ảnh hưởng tới cô ấy. Giờ cho tui lạy cậu cái được không, ở ngoài cửa đều là NPC, tui nghĩ đi nghĩ lại rồi, mới ngày đầu đã ra tay với người ta thì ngại quá."
Du Hoặc: "......"
Cao Tề lại nhìn về phía Chu Kỳ nói: "À đúng rồi cô bé này, tôi có nói với Triệu Gia Đồng rồi, chốc nữa cô ấy đỡ cô qua ban công, cứ yên tâm, tay chân bọn tôi lưu loát lắm, có ngã thì tôi ở dưới lót luôn cho."
Chu Kỳ thụ sủng nhược kinh, vội vàng gật đầu nói: "Vậy cảm phiền mọi người ạ."
Cao Tề đã thành công thu mua được cô bé, lại quay đầu ngáo như đang hỏi Du Hoặc: "Được không?"
Du Hoặc: "...... Được."
Triệu Gia Đồng không hổ là một người phụ nữ thân thủ nhanh nhẹn, nhưng bọn họ không nghĩ tới Chu Kỳ cũng rất lợi hại.
Cô gái này một bước đã nhảy qua, một đường phóng thẳng sang phòng kế bên, lúc đáp xuống thì vừa nhẹ nhàng vừa linh hoạt.
Sắp xếp các cô gái xong, Cao Tề tức thời thả lỏng.
Lâu lắm rồi ông ta không có gặp mặt thằng bạn chí cốt, còn có chuyện thằng bạn quên xừ nó mình rồi, nhưng không sao hết, không có gì chia cắt được đôi ta!
Tất thảy đều có thể hàn gắn lại được hết! Một bài kiểm tra cùng vào sinh ra tử, một phòng thi truyền tai những lời chia ngọt sẻ bùi......
Ờ ha, giám thị A không thích nói chuyện.
Ông đi mà chia ngọt sẻ bùi một mình thì còn nấu gạo thành cơm kiểu gì nữa.
Cao Tề dạo một vòng trong phòng ngủ, treo áo khoác lên giá áo.
Ông đi ra khỏi phòng ngủ, tìm được một chiếc ly bạc đơn giản, rót một ly nước, vừa uống một ngụm thì nghe có tiếng vang nhỏ ngoài ban công.
Du Hoặc dịch bình phong sang cạnh, đá cái cạnh của nó.
Vừa nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu đi tới ban công xem.
"Sao anh lại tới đây?" Du Hoặc hỏi.
Tần Cứu ngồi xổm trên lan can đá của ban công rũ cánh tay có chút cà lơ phất phơ.
Người này dường như có tình yêu mãnh liệt với những nơi nguy hiểm, chẳng chút mảy may nào sợ mình sẽ ngã xuống cả.
"Tới thăm quan thôi." Anh kéo dài giọng hỏi Du Hoặc: "Có quý phu nhân ở đây sao?"
Du Hoặc: "...... Không có."
Tần Cứu nhếch khóe miệng lên cười tít mắt.
Anh chống lan can đá nhảy xuống, trêu đùa mà nói: "Thế thì tốt quá, tôi tới tìm em yêu đương vụng trộm."
Phụt—
Phía sau bình phong, Cao Tề phun nước đầy cả bàn.
Tần Cứu nheo mắt: "Em còn giấu thêm một người nữa hả?"
Du Hoặc: "......"
Diễn đến nghiện rồi hay gì?
(*)Môn thần giữ sính lễ: Bên Trung Quốc có một tập tục khi rước dâu, đó là các bạn của cô dâu sẽ ra chặn cửa, tìm đủ mọi khó khăn trở ngại để không

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.