Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 53: Video




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển III: Trông cậu có vẻ ngon phết
Chương 53: VIDEO
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Nọc
ᶘ •ᴥ•ᶅ
Ngay cả ánh đèn cũng không đủ xé bức màn bóng tối dày đặc nơi đây, thế mà tia lửa đạn lại có thể.
Vào ngay khoảnh khắc ấy, ánh sáng chói loá mắt, nó vượt qua bóng tối bị khuất trong khu tàn tích, một nửa bầu trời phía xa xa được chiếu rọi.
Du Hoặc đột nhiên nhớ lại ngày mà đôi mắt được hồi phục, băng gạc vẫn chưa được gỡ bỏ hoàn toàn, ánh sáng đã mất từ lâu xuyên qua mảnh lưới dệt kim, biến thành một bức hoạ. Không có nhiều niềm vui, nhưng nó cũng đã giúp hắn thả lỏng bản thân.
.......
''Cười rồi đấy à?'' Tần Cứu liếc mắt nhìn Du Hoặc một cái, nhặt một đầu đạn mới lên một cách cực kì thuần thục.
Anh nheo một bên mắt lại, nhìn về phía chân trời thêm lần nữa.
Độ giật va chạm với những hạt bụi, phút chốc trở nên rất nóng.
Mặc dù đứng ở khu vực an toàn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức nóng phả tới.
Du Hoặc vỗ vỗ vai Tần Cứu.
Đối phương quay đầu sang, ý cười nơi khoé miệng cực kì thâm sâu. Sự kiêu ngạo của người này được bao bọc bởi một lớp áo mũ chỉnh tề, ngoài ra còn có một sự điên rồ khác nữa.
''Sao nào, muốn chơi thử à?'' Anh hỏi.
''Thử một tí.'' Du Hoặc duỗi tay định lấy.
Tần Cứu ngay từ đầu đã nói đùa: ''Biết là thí sinh xuất sắc của chúng ta rất giỏi, nhưng cái này không thể nói chơi là chơi được đâu.''
Du Hoặc bắt không khí: ''......''
''Ấu trĩ như vậy sao?''
''Đâu có, nói chung là vẫn sử dụng thuần thục.'' Tần Cứu gật gật đầu: ''Chỉ là muốn nói cho cậu biết, cái này nếu không được huấn luyện chuyên nghiệp thì sẽ tan xác như chơi đó.''
Du Hoặc liếc nhìn logo tiêu chuẩn ở bên hông ống pháo.
Đây là phiên bản thô cấu hình thấp của khẩu AT4CS RS, nặng hơn so với mẫu gốc, phạm vi hiệu quả là 300m, có thể nạp đạn lại nhiều lần, có khả năng phóng trong một không gian hạn chế, nhưng nếu có một chướng ngại vật phía sau, chắc chắn sẽ có một xác suất nhất định về việc phản công gây thương tích cho người khác.
(*)


(Hình minh hoạ)
Đúng thật là tan xác chứ chả đùa.
Tần Cứu vừa mới bắn đại tuỳ ý, không chú ý quá đến một chỗ nào đó, vừa nhìn là biết có kinh nghiệm đầy mình.
Này là thuộc về kiểu tư bản nhưng lại có điểm phóng túng.
''Anh từng đi bộ đội à?'' Du Hoặc hỏi.
''Bốn năm trường quân sự ba năm bộ đội.'' Tần Cứu nói: ''Sau đó bị quăng tới chỗ này.''
''Thời gian tôi ở bộ đội ngắn hơn anh, nhưng trường quân sự lâu hơn anh, vì được nhảy cấp nên trẻ hơn anh.''
Du Hoặc liếc mắt nhìn anh một cái, dứt khoát vác đại bác đặt lên vai, sau đó lại nhấc chân đá Tần Cứu hai cái, ý bảo anh tránh ra.
''Cho nên anh không chơi ngu, tôi cũng không chết được.''
Hắn khép nửa mắt trái, giơ tay nhấn một phát.
Tần Cứu nhướng nhướng mày, ánh mắt xẹt qua cái khuyên tai kia, sau đó rơi vào khoé môi hắn.
Lại một tia sáng khác phát nổ trên bầu trời.
Du Hoặc rũ tay xuống, đại bác ''keng'' một tiếng chạm xuống đất.
''Thuyền sẽ sụp à?'' Hắn hỏi.
''Khó nói lắm.'' Tần Cứu sửa giọng lại như thật, ''Nếu nó không hoạt động thì có khi nước biển sẽ tràn vào, cậu biết bơi không? Nếu không thì tôi sẽ cố hết sức mình giúp cậu lần này."
Du Hoặc: ''......''
Bị đôi mắt lạnh lẽo đâm chọt, giám thị 001 sửa lại: ''Cậu có thể sử dụng phòng tạm giam hiện tại như một phòng thi riêng, có kết nối với giám thị. Nên chúng ta làm chuyển động như vậy thì thuyền không sập được đâu, nhiều nhất thì làm họ sốc tí thôi.''
.
''Sốc tí'' vừa đi qua, trên phòng nghỉ ngơi tầng hai của khoang thuyền, hai chiếc đĩa bị vỡ, ba tách cà phê hắt xuống đất, một chiếc đèn dầu bị rớt.
Bốn vị giám thị đang xoay bốn phương tám hướng, tìm cái nơi phát ra địa chấn ban nãy.
Mặt biển đóng băng một mảnh, không có vật khả nghi trôi quanh đây.
Đáy thuyền cũng không có thuỷ quái đòi sống đòi chết.
Bọn họ tìm hơn nửa ngày trời, rốt cuộc..... cũng không thể tin nổi mà..... đứng ở trước cửa phòng tạm giam số 2.
''Là chỗ này thật sao?'' 078 vẫn không tin được: ''Phòng tạm giam còn có thể gây ra động tĩnh như thế à? Sao tôi chưa từng thấy nhỉ?''
922: ''Tôi cũng chưa.....''
Còn chưa dứt câu, bên trong lại phát ra tiếng nổ vang trời.
Nhóm giám thị bị nổ cho muốn liệt luôn rồi.
922: ''.....Tôi được mở mang tầm mắt rồi.''
154 đờ đẫn nói: ''Đi mở cửa.''
922 bất mãn nói: ''Tại sao?''
154: ''Vì cậu sôi nổi.'' (Ý là sôi nổi trong việc học tập)
922: ''......''
.
Giằng co một lát, 922 vẫn phải đi mở cửa.
Anh ta cẩn thận lao vào, thấy bản thân đang dựa vào một bức tường màu đen, xộc vào mũi anh ta là mùi khói thuốc súng nồng nặc.
''Boss....anh đang cầm cái gì trong tay đấy?''
Tần Cứu: ''.......''
Cửa vừa mở, người nào đó bắn xong phát thứ tư, nhanh chóng nhét lại khẩu đại bác vào tay anh, rõ ràng toan tính vu oan cho anh.
Điển hình của loại chơi đủ vui rồi bèn trở mặt không quen đây mà.
Tần Cứu ''chậc'' một tiếng, xách theo đại bác đứng trước 922 nói: ''Tới vừa khéo, tìm cậu có chút việc.''
922 vừa thấy khẩu đại bác liền đông cứng người, nhảy dựng nói: ''Có chuyện gì vậy? Phòng tạm giam có chuyện gì sao?''
''Không có......''
''Vậy hệ thống lại bug nữa à?'' 922 càng bất an.
''Cái gì? Hệ thống bug á?!'' 154 ngoài cửa vừa nghe xong cũng chạy vào, ''Boss anh không sao chứ?! Có người bị thương không?''
078 với 021 cũng bị doạ cho nhảy dựng, chạy vào.
Du Hoặc lần đầu tiên thấy giám thị thay đổi khuôn mặt hết lần này tới lần khác, người này xanh xong tới người kia xanh, có hơi kinh ngạc.
Nhưng Tần Cứu nói: ''Đừng lo lắng, hệ thống không sao, không có bug. Tha cho cái cửa đi.''
''Không có gì thật à?''
''Thật.''
922 rướn cổ lên nhìn.
Thấy thật sự không có gì kì lạ, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tần Cứu thấy bọn họ lúc kinh lúc hãi, nhịn không được nói: ''Nếu thực sự có bug cũng không đến nỗi phải như vậy đâu?''
''Đương nhiên đến nỗi....'' 922 ngượng ngùng mà nói: ''Bug gần nhất anh cũng đều xử tất, phải nằm tĩnh dưỡng qua cơn nguy kịch hai năm, chúng tôi sao có thể không vội.....''
154 ở phía sau túm lấy áo của anh ta, đáng tiếc túm hơi chậm, vị đồng nghiệp bị thiểu năng trí tuệ đã tuôn ra hết rồi.
Tần Cứu liếc nhìn 922 một cái, hỏi 154: ''922 tới muộn, sao lại biết được chứ? Cậu nói cho cậu ta nghe à?"
154 yên lặng che mặt, chột dạ nói: ''Lúc tán dóc có nói một lần.''
078 thiểu năng trí tuệ còn vào góp vui: ''Chuyện này là bình thường mà phải không? Tôi đã nghe nói về nó ngay khi tôi vừa tiến tổ. Người ta bảo rằng chuyện đấy cực kì nguy hiểm, anh được thông báo là đã chết rất nhiều lần, nơi này còn toàn là máu, đinh thép lum la....''
Hắn ta tỏ vẻ hơi lạnh lùng với Tần Cứu, cuối cùng hắn ta quay lại và nói: ''Chà... đúng là thế thật.''
''Nghệ thuật gia công đỉnh đó, phóng đại trình độ nguy hiểm của bug trong hệ thống lên như vậy.'' Tần Cứu không mặn không nhạt phun ra một câu.
078 nói: ''Thật ra là có chút.... liên quan đến bug hệ thống là một phần, phần còn lại chính là vị giám thị A trong truyền thuyết. Nếu không anh cũng không bị thương nặng đến thế.... ui.....''
Cái chày gỗ tự nhiên ''ui'' một tiếng, cúi đầu nhìn xuống chân mình. Thấy tiểu thư 021 thừa lúc mặt đất bừa bộn không nhìn rõ, nàng dùng giày cao gót dẫm lên đầu ngón chân hắn ta.
''Tiểu thư chị.....'' 078 bắt lấy khung cửa.
021 sửng sốt, nhẹ nhàng ''Ấy'' một tiếng: ''Xin lỗi, đi vội quá.''
078 trượt theo khung cửa đi xuống, che lại giày nghẹn ra một câu: ''Không sao....''
''Tổ mọi người thật là ngoài dự đoán mà quan tâm tôi quá nhỉ, hơi sợ đấy.'' Tần Cứu thuận tay kéo 078 một phen: ''Còn tán dóc gì nữa không? Kể nghe xem.''
Thái độ anh khá tốt, nói xong lời cuối cùng còn mang theo chút cười đùa.
078 nhảy nhảy hai cái, cuối cùng cũng giảm được cơn đau, nói: ''Không có nói bao nhiêu. Thật ra tôi chỉ trò chuyện với người trong tổ có mấy câu, người mới mà.... Cái gì tôi cũng tò mò cho được, đoán thử bug kia là gì, đoán xem anh đã giải quyết nó như thế nào, hoặc là đoán thử xem giám thị A đã đi đâu rồi. Lần nào cũng cực kì đa dạng. Sau đó tán dóc xong lại nhận ra cũng không có gì để đoán nữa, nên bỏ rồi.''
Tần Cứu nghe hắn ta nói hết, bỗng nhiên thấy buồn cười.
Anh là đương sự, mấy năm nay vô tình nhớ tới sự kiện kia, thái độ lại y chang như người ngoài cuộc.....
Cũng sẽ đoán thử xem ngày đó rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, đoán xem cuối cùng đã giải quyết như thế nào rồi, đoán xem giám thị A còn có kết cục như thế nào không.
Hai vấn đề trước thì anh không có ấn tượng, không có bất kì thông tin nào trong phạm vi có thể tiếp cận của hệ thống, chỉ bằng vào tưởng tượng thì không tài nào tưởng tượng ra được.
Còn cái cuối cùng......
Dù rằng anh không nhớ rõ, cũng không tra tư liệu. Nhưng dựa theo hệ thống mà suy ra logic, được bao nhiêu cũng có thể cho ra một kết quả.
Vị giám thị A kìa một là đã chết hai là đã bị phế, nếu hệ thống xoá tên, chắc hẳn ký ức cũng phải còn sẵn ** chứ.
Thật lâu trước kia, 154 hấp ta hấp tấp có gợi lại chuyện này, đã từng hỏi qua anh.
''Boss này, lỡ như.... ý tôi là lỡ như giám thị A không chết, một ngày nào đó anh sẽ gặp lại cậu ta thì sao?''
Ngay lúc đó Tần Cứu nói: ''Gặp phải? Cậu ta không nhớ rõ tôi, tôi không nhớ rõ cậu ta, thế thì đâu thể nói là gặp phải, này là người dưng nước lã đi chung đường thôi.''
154: ''Không muốn nhận mặt à?''
''Trả cậu ta mấy tờ đơn thuốc bệnh tình nguy kịch hay gì?'' Tần Cứu thuận miệng trả lời một câu, lát sau lại lười biếng nói: ''.....Hẳn là sẽ xin mời cậu ta tránh xa ra một chút, mặc kệ là mâu thuẫn thật hay mâu thuẫn giả, cứ sáp vào nhau là không phải chuyện gì lành.''
.
Tần Cứu chớp chớp mắt, hoàn hồn rồi nói với bọn 078: ''Được rồi, nên nghỉ ngơi rồi, tôi tìm 922 có việc, không đáng phải làm ồn ào náo nhiệt lên đâu.''
Trong lòng các giám thị nói anh làm ra mấy cái động tĩnh đó thì không được nói như vậy!
922 hỏi: ''Tìm tôi có chuyện gì thế?''
Tần Cứu vươn tay: ''Có mang theo dây sạc không? Cho tôi mượn đi.''
922: ''........''
922: ''.................''
922: ''.................................''
Ngay lúc này, 078 cuối cùng đã nhận ra rằng hắn ta có một ý tưởng tồi.
Vì kịp thời ngăn tổn hại, hắn ta đã căng da đầu cho hai vị boss này tách ra. Du Hoặc quay trở lại phòng tạm giam số 1, Tần Cứu tiếp tục ở lại phòng số 2.
Xoay người cách vách trước, Du Hoặc kéo Tần Cứu một chút, muốn nói gì đó.
Nhưng hắn vừa nhớ tới những lời 078 nói ban nãy, những tờ thông báo tử vong cùng các tấm thép, lại cảm thấy ở thời điểm này mà nói với Tần Cứu mình là giám thị A cũng không hợp.....
Khó khi nào có được không khí tốt đẹp như này, sao lại phải cho nó vào bế tắc cơ chứ?
.
Nửa sau của phòng tạm giam vô cùng dài.
Ít nhất thời gian chờ đợi điện thoại của Tần Cứu càng cực kì dài... cứ như một thế kỉ vậy.
Cái điện thoại kia giống như còn biết đùa.
Ngay trước khi 922 đến mở cửa thêm lần nữa, màn hình đột nhiên sáng lên.
Lần này, Tần Cứu không lãng phí thời gian, nhanh chóng nhấp vào giao diện video.
Anh nhấn nút play, đường phố chợt trở nên sống động dưới ánh sáng mờ ảo.
Edit by Nọc

Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :3)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.