Theo Đuổi Mẹ Xin Xếp Hàng

Chương 4: Khách sạn bị cúp điện




Tân Mạc Ngôn một tay ôm Thư Nha, một tay kéo hành lý của Thiên Hân Vũ sải bước về phía thang máy, thấy Thiên Hân Vũ vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh không nhịn được cất tiếng gọi: “Cô còn cần con trai hay không?”
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính, nháy mắt kéo Thiên Hân Vũ đầu óc còn đang hoảng hồn trở về với hiện thực.
“Cám ơn… Xin lỗi…”
Thiên Hân Vũ mở cửa để Tân Mạc Ngôn vào phòng, mới vừa cắm thẻ mở cửa phòng, giơ tay bật đèn lên, kết quả ánh đèn mới chiếu sáng nửa giây lại tắt ngòm tối thui như cũ.
Thiên Hân Vũ thò đầu nhìn ra phía ngoài hành lang, chỉ có đèn bảo vệ vẫn sáng, khắp nơi đều tối om.
“Trước khi xuất ngoại bị cúp điện, mới quay về lại cũng bị cúp điện, thật là gặp quỷ!”
Thiên Hân Vũ nhỏ giọng thì thầm, lục tìm điện thoại di động trong ba lô, mới vừa dịch bước chân liền đụng ngay vào góc bàn, thẳng tắp ngã chúi về phía trước.
“A!” Cô hoảng hốt hét lên, cho rằng mình sắp được tiếp xúc thân mật với chiếc thảm, thế nhưng trong nháy mắt, eo được ôm bởi một cánh tay ấm áp.
“Cẩn thận!” Tân Mạc Ngôn một tay ôm Thư Nha, một tay ôm Thiên Hân Vũ, thân thể xa lạ như có như không một hơi thở quen thuộc khiến anh hơi hoảng hốt.
Trái tim Tân Mạc Ngôn đập nhanh một cách khó hiểu. Anh khịt mũi một cái, cánh tay ôm eo Thiên Hân Vũ không tự chủ được siết chặt…
“Bố ôm hai người, thật giỏi!” Thư Nha sờ Thiên Hân Vũ trong ngực Tân Mạc Ngôn một cái, giọng nói hưng phấn giống như tiếng của ly thủy tinh chân cao phát ra, âm vang mà giòn giã.
Gò má Thiên Hân Vũ nóng ran, vội vàng lách người từ cánh tay Tân Mạc Ngôn ra, đứng vững.
May mà bị cúp điện, nếu không sắc mặt đỏ như tôm bị hai tên đàn ông một lớn một nhỏ trước mắt này trông thấy thì thật là quẫn bách.
Thiên Hân Vũ lấy điện thoại di động ra bật đèn pin, Tân Mạc Ngôn đã ôm Thư Nha ngồi ở trên giường, mặc cậu nhóc tham lam rúc vào ngực mình.
“Thư Nha, nằm xuống giường đi.” Giọng nói Thiên Hân Vũ hơi lạnh, bởi vì không có cách nào cho con một gia đình hoàn chỉnh, cô rất ít khi tức giận với Thư Nha, nhưng vậy không có nghĩa cô có thể để mặc cậu nhóc ngang ngược vô lý.
“Thư Nha muốn Bố ngủ cùng… Thư Nha sợ tối…”
Thư Nha sợ hãi mở miệng, thanh âm mang đậm giọng mũi, giọng nói mềm nhũn chứa một tia tủi thân. Nghe vậy chóp mũi Thiên Hân Vũ cũng đau xót, suýt chút nữa cô cũng muốn rơi lệ.
Mấy năm nay cô dồn toàn lực cho Thư Nha một tình thương đầy đủ của mẹ, Thư Nha cũng không chịu thua kém ai lớn lên thông minh lanh lợi, chỉ là mỗi khi sấm rền chớp vang, chàng trai nhỏ này sẽ run rẩy trong lồng ngực cô đòi ôm, hôm nay đã trở thành chỉ cần trong bóng tối, cậu nhóc cũng sẽ tim đập rộn bất an.
Thiên Hân Vũ biết, đây là do chứng thiếu tình thương của cha.
“Cốc cốc cốc…”
Âm thanh gõ cửa vang lên, Thiên Hân Vũ mở cửa phòng ra, nhân viên làm việc ở khách sạn tới thông báo cho bọn họ biết đường giây bị cháy hỏng, đang sửa chữa.
Đến khi Thiên Hân Vũ xoay người vào trong phòng nhìn một cái, Thư Nha đã kéo Tân Mạc Ngôn nằm trên giường lớn, còn làm nũng với cô: “Mẹ, cùng ngủ với Thư Nha có được hay không…”
Thiên Hân Vũ thở dài, trong lòng vừa đau vừa tức: “Chú đó không phải bố con đâu, con như vậy thật không có lễ phép… từ nhỏ Mẹ đã dạy con thế nào?”
“Tôi chịu ấm ức một chút vậy, ngủ thôi… Thư Nha, ngoan…” Mấy buổi tối không được chợp mắt tử tế, lúc này Tân Mạc Ngôn đã vô cùng buồn ngủ.
Bất chấp những suy tư khác, anh ôm Thư Nha vào khuỷu tay mình, điều chỉnh một tư thế thoải mái, nhắm hai mắt lại.
Người đàn ông xa lạ này lại thoải mái chiều theo ý Thư Nha như vậy khiến Thiên Hân Vũ có chút nghẹn họng đứng trân trối, là anh ta chịu ấm ức hay mình chịu ấm ức?
Mình một người phụ nữ trói gà không chặt và một đứa con nít còn nhỏ, anh ta một người đàn ông tứ chi đầy đủ, có năng lực công kích nguy hiểm sống Tân trong một phòng, là ai ấm ức đây?
Dưới sự năn nỉ không ngớt của Thư Nha, Thiên Hân Vũ cuối cùng cũng hạ giọng, tắt điện thoại di động, không được tự nhiên nằm xuống.
“Thư Nha tay trái có Bố tay phải có Mẹ, Thư Nha thật hạnh phúc mà…”
Thư Nha hưng phấn giãy giụa mấy cái, liền tiến vào trong giấc mộng.
Trong bóng tối, giữa tiếng hít thở nhè nhẹ của Thiên Hân Vũ và Tân Mạc Ngôn, không khí an tĩnh tới nỗi một cây kim rơi cũng có thể nghe được.
“Anh… Có thể đi rồi…”
Một lúc sau, Thiên Hân Vũ nhỏ giọng nhắc nhở Tân Mạc Ngôn, nhưng hồi lâu cũng không thấy anh đáp lại.
Thiên Hân Vũ vểnh tai nghe ngóng, trừ tiếng thở nhè nhẹ của Thư Nha ra, còn một tiếng hít thở mạnh mẽ mà đều đều tràn ngập bên tai cô.
Người đàn ông này, vậy mà ngủ thật sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.