Thê Tử Kiều Diễm Của Ta

Chương 23: Chương 23





Trình Hoài Nhân thanh âm như là nghẹn ngào, Hạ Vân Chiêu không khỏi cắn chặt khớp hàm, kiếp trước nước mắt nàng vì hắn ta rơi cạn, đời này lại phải giả vờ giả vịt thấu hiểu cho hắn!Hạ Vân Chiêu cố nén hận ý, nói: “Ta đây lại cảnh tỉnh ngươi một chút, nam tử lo lắng chuyện nội trạch, sớm hay muộn cũng sẽ phân tán tinh lực, đối với cử nghiệp là không có bổ ích.

Cái nào nặng cái nào nhẹ, ai thật tốt ai thật là xấu, trong lòng ngươi tự ngẫm nghĩ.
Nhiều lời ta cũng liền không nói nữa, ngươi trở về đi đọc sách đi, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt.”Trình Hoài Nhân vái chào: “Vâng!”Hạ Vân Chiêu mệt mỏi nhắm mắt lại, dựa vào giường La Hán.
Vạn ma ma đưa một cái gối dựa lại đây, đặt lên trên eo nàng, vui mừng cười nói: “Phu nhân, nô tỳ nhìn ra được, ngài là thiệt tình vì tốt cho thiếu gia.”Xoa xoa huyệt Thái Dương, Hạ Vân Chiêu không có trợn mắt nói dối, nàng tuyệt không phải vì tốt cho Trình Hoài Nhân, chờ đến khi hắn từ chính viện đi ra ngoài, Thẩm Ngọc Liên nhất định sẽ quấn lấy hắn hỏi chính mình nói cái gì.Trình Hoài Nhân nếu thật đem lời mới vừa rồi nghe đi vào, liền sẽ không nói cho biểu muội cùng mẹ cả cái gì, bởi vì những lời này Thẩm Ngọc Liên nghe không hiểu, nghe xong cũng chỉ sẽ cho rằng là Hạ Vân Chiêu chơi xấu, đảo mắt liền phải truyền đạt cho Thẩm Lan Chi, ngược lại sử tình thế càng thêm ác liệt.Nếu Trình Hoài Nhân nhất thời mềm lòng mà nói, Thẩm Ngọc Liên cùng Thẩm Lan Chi chỉ biết càng hận Hạ Vân Chiêu, càng muốn mượn sức hắn hướng phía bọn họ, sinh hoạt ngày sau giữa nàng cùng bọn họ sẽ càng náo nhiệt.Văn Lan dọn dẹp nhà ở, Văn Liên một lần nữa pha trà, Vạn ma ma bưng chén trà đưa cho Hạ Vân Chiêu, nói: “Phu nhân uống miếng nước đi, cơm trưa ngài còn chưa dùng xong, là ở bên này dùng tiếp, hay vẫn là về phòng dùng?”Một đôi bàn tay trắng nâng lên, tựa hành non mềm mại tinh tế, Vạn ma ma nhìn chằm chằm tay Hạ Vân Chiêu hồi lâu.

Tân phu nhân thật là mỹ nhân trời sinh, từ đầu sợi tóc đến gót chân, không một chỗ không hiện ra mị lực của mỹ nhân, nếu không phải mẹ kế nàng ấy ngoan độc, đem nàng kéo dài tới hai mươi tuổi mới gả đi ra ngoài, chỉ sợ chủ tử tốt như vậy, căn bản không tới phiên Trung Tín Bá phủ.Vạn ma ma bỗng nhiên cảm thấy thực may mắn, tuy rằng thời điểm cưới cô dâu, Thẩm Lan Chi động chút tay chân, nhưng cô nương Hà gia cũng không mềm yếu vô đức như đồn đãi bên kia.Hạ Vân Chiêu nâng tay lên phẩy phẩy, nói: “Không ăn nữa.

Còn muốn cảm ơn Vạn ma ma cho người ở bên ngoài trấn thủ, lại kịp thời đem Thẩm di nương đuổi đi ra ngoài, bằng không còn phải càng thêm ầm ĩ, không biết khi nào mới có thể ngừng nghỉ xuống dưới.”“Là nô tỳ nên làm.”Hướng nhìn về Vạn ma ma cười cười, Hạ Vân Chiêu nói: “Ta muốn nghỉ một lát.”Vạn ma ma một bên lách ra thân mình, tránh ra vị trí, cúi đầu đứng ở một bên.Văn Lan cùng Văn Liên đưa Hạ Vân Chiêu trở về phòng, Hạ Vân Chiêu cảm giác đầu choáng váng, liền nằm xuống ngủ.Rốt cuộc là thay đổi thân mình, Hạ Vân Chiêu thực rõ ràng mà cảm giác được, thân mình Hà Vân Chiêu không quá cường kiện, cùng thân thể nguyên lai của nàng hoàn toàn vô pháp so sánh, xem ra sau này trừ bỏ muốn đả kích kẻ thù, càng muốn trân ái chính mình hơn.……Trình Hoài Nhân mới từ chính viện đi ra ngoài, đầy cõi lòng khát vọng mà đi về phía tiền viện, trong lòng đang nghĩ ngợi tới muốn đem những bài học còn lại ôn tập một lần, còn chưa tới nhị môn đã bị Thẩm Ngọc Liên ngăn cản.Nhớ tới lời nói kia của mẹ cả, Trình Hoài Nhân hơi mang phòng bị mà nhìn Thẩm Ngọc Liên liếc mắt một cái, nói: “Biểu muội như thế nào không quay về nghỉ ngơi?”Thẩm Ngọc Liên nhìn Trình Hoài Nhân ánh mắt xa lạ lại xa cách, muốn nói lại thôi, cắn môi nói: “Ta theo cô cô về trong viện rồi lại đây, cô cô khóc một trận lớn.”“Di nương làm sai sự tình, vốn nên bị phạt, ngươi mau trở về đi thôi, lại không cần chọc phu nhân tức giận.”Trình Hoài Nhân xoay người muốn đi, Thẩm Ngọc Liên ở trước mặt hắn hạ ngoan tâm nói: “Biểu ca! Cô cô nói quả nhiên không sai, phu nhân nếu thật vì tốt cho ngươi, lại như thế nào ly gián quan hệ huyết thống chúng ta, để ngươi đối đãi với chúng ta như vậy?”Trình Hoài Nhân hàm chứa giận dữ nói: “Phu nhân không có nói xấu gì di nương cả!”Thẩm Ngọc Liên hồng mắt nhìn Trình Hoài Nhân, nửa điểm đều không tin lời hắn nói, nước mắt từng hàng mà rớt, khụt khịt nói: “Phu nhân là người tốt, Ngọc Liên là ác nhân, biểu ca đi thôi!”Trình Hoài Nhân bất đắc dĩ mà nhìn Thẩm Ngọc Liên, vừa tức lại đau lòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.