Thế Tử Hung Mãnh

Chương 20: Dẫn Gà Mờ Ra Chia 1





Thùng thùng.
Hôm sau, chuông sáng vang vọng Trường An, tiếng đọc sách trước sau như một vẫn vang lên trong các học xá của Quốc Tử Giám.
Tùng Ngọc Phù mắt đỏ rực, cầm thư tịch đi qua đi lại trong Văn Khúc Uyển, đọc lại điển tịch đã vô cùng quen thuộc, vương công quý tử trong học xá chưa ngồi đầy, hơn nửa đều đang ngủ gà ngủ gật, học sinh thực sự đọc chậm theo là cực ít.
Cha nàng ta, Đại Tế Tửu Tùng Bách Thanh, sớm đã bị đám gỗ mục này khiến cho tức giận đến không tới dạy học, dù là với tính tình uyển chuyển hàm xúc nàng ta cũng dần dần đành bất lực.
Mấy ngày nay cũng không thể ngủ ngon, thỉnh thoảng mệt mỏi xộc lên, cũng chỉ có thể bấu nhẹ lên trên đùi để giữ lại chút tỉnh táo.
Nhớ tới cảnh ngộ mấy ngày nay, trong lòng nàng ta không khỏi sinh ra mấy phần căm tức.
Đêm đó tới Chung Cổ Lâu, vốn định nói một chút quy củ của người đọc sách với Hứa thế tử, kết quả lại thành tác dụng ngược, treo nàng ta ở trên Chung Cổ Lâu khiến nàng ta sợ tới mức mấy ngày vẫn chưa hồi thần.
Bị bức chép Học Ký thì cũng thôi, nàng ta ở trên Chung Cổ Lâu trời lạnh đất rét vô cùng nghiêm túc chép chính tả hết cả một thiên, Hứa thế tử ngồi uống rượu bên cạnh mới mở miệng nói một câu:
- Chữ viết không đúng, mô phỏng bút tích của ta rồi viết lại.
Cái này không phải là bắt nạt người ta à!
Nàng ta tức tới ném bút, kết quả lại bị treo trên Chung Cổ Lâu.
Trên mặt Tùng Ngọc Phù hiện ra vẻ vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Về sau viết đến gần giờ tý, cổ tay tê dại.
Hứa thế tử mới bằng lòng thả nàng ta rời khỏi, vốn định trốn đi rất xa, còn lại để Hứa thế tử tự viết, nào ngờ Hứa thế tử lại nói một câu:
- Buổi tối ngày mai tới đúng giờ, bằng không chuyện ngươi chép bài thay ta, toàn bộ Quốc Tử Giám đều sẽ biết.
Ài.

.
.
Người ta là đích tử của vương khác họ, có thể không bận tâm tới cái danh dự này, nàng ta sinh ra là dòng dõi thư hương, phụ bối huynh trưởng đều là đại nho có danh vọng, há có thể để truyền ra loại chuyện này, chỉ đành vào hoàng hôn lại đến Chung Cổ Lâu đúng giờ, vừa viết một cái chính là đến nửa đêm.
Bảy ngày trôi qua, nàng ta buồn ngủ không thôi, Hứa thế tử lại ngồi bên cạnh uống rượu đủ bảy ngày, ngẫm lại cũng thấy trong lòng uất nghẹn.
Tùng Ngọc Phù đang nghĩ ngợi lung tung, bất giác tiếng thì thầm to nhỏ của mấy người con vương hầu bỗng nhiên truyền vào trong tai:
- Tiêu Đình, sao ngươi cứ nhìn chằm chằm lưng Tùng cô nương thế? Lại còn nhìn rất say đắm.
Tùng Ngọc Phù lập tức hồi thần, hơi nhíu mày, đều là con của vương công, nàng ta không tiện trách cứ, bất động thanh sắc muốn trốn đi.
Chỉ là vừa bước ra, liền nghe thấy Tiêu Đình lên tiếng:
- Đừng nói bừa, quân tử không lừa dối ám thất.
- Sặc, ngươi còn Quân tử không lừa dối ám thất à? Lần trước ngươi sắp chảy ca nước miếng rồi, nếu không phải Hứa Bất Lệnh đánh cho ngươi tỉnh, không biết ngươi còn làm ra chuyện gì.
- Tiêu Đình ta há có thể là loại người xấu xa đó...
- Được rồi, ở đây không có một ai là người tốt, ngươi giả vờ cho ai xem? Hôm nay Hứa Bất Lệnh không tới, muốn ngắm thì cứ ngắm thoải mái.
- Tên tửu phong tử đó, bỗng nhiên trở về thì sao...
- Ôi, thì ra Tiêu công tử là sợ cái này.
- Phì...Tránh sang bên đi.
- Ha ha ha...
Tùng Ngọc Phù nghe thấy những tiếng nói chuyện này, cầm thi thư ngây ra tại chỗ.
Hứa thế tử...!Là vì ánh mắt vô lễ của Tiêu Đình mà đánh hắn?
Nghĩ tới đây, nàng ta bừng tỉnh đại ngộ! Thì ra Hứa thế tử không phải kẻ ngang ngược, mà là quân tử không trọng hư danh!
Nhớ tới đêm đó chạy tới trách cứ Hứa thế tử vô cớ đả thương người.
.
.
Tùng Ngọc Phù lại đi qua đi lại mấy bước, trong mắt dần dần hiện ra mấy phần hổ thẹn.
.
.
...
Ngày đông ánh nắng ấm chiếu lên trên đường Chu Tước, hai bên phố ngựa xe như nước, chùa miếu, đạo quán ven đường hương khói cường thịnh, thỉnh thoảng lại có phu nhân quan gia ngồi xe ngồi kiệu qua lại, cũng không thiếu thương lữ lặn lội đường xa ngắm cảnh chung quanh, rất có cảnh tượng thịnh thế.
Hứa Bất Lệnh giục ngựa đi qua đường Chu Tước, tới ngoài phường Vĩnh Ninh, chuông cổ báo giờ rất đúng giờ đang vang lên trên lâu.
Canh ba giờ Thìn, không sai mảy may.
- Hứa công tử!
Ngựa dừng bước, Chúc Mãn Chi vui sướng chạy tới hành lễ, cầm một cái túi nhỏ cầm trên tay, cười tủm tỉm nói:
- Ba tên đạo chích ngày hôm qua là kẻ phạm tội nhiều lần.
Từng làm bị thương không ít huynh đệ, nha môn thưởng cho chúng ta ba mươi lượng bạc, phần công lao này là của công tử, toàn bộ thuộc về ngươi.
Hứa Bất Lệnh xoay người xuống ngựa, không vươn tay ra cầm lấy, dắt ngựa đi trên phố, nghiêng đầu quan sát mấy lần:
- Nhận việc gì rồi?
Chúc Mãn Chi nghe đến đây, lập tức tinh thần tỉnh táo lại, từ trong lòng lấy ra Vô thường bạc, lật xem vài tờ, chỉ vào mấy hàng chữ bên trên:
- Có Hứa công tử tương trợ, ta chọn riêng vài việc rất khó làm, toàn bộ Địa Tự Doanh đều không ai nguyện ý nhận, tiền thưởng rất cao.
- Được, đi thôi.
- Hứa công tử đã ăn sáng chưa?
- ....
Một lát sau, trên sạp hàng ven chợ, hai bát thịt dê nóng hôi hổi đặt lên bàn, mùi thơm nức mũi.
Chúc Mãn Chi cầm đũa ngồi trước bàn, rất hào khí mở miệng:
- Ta mời khách, hai phần thịt dê, không đủ thì lấy thêm.
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười khẽ, đặt trường kiếm lên bàn, bắt đầu ăn.
Chúc Mãn Chi cúi đầu húp canh, mắt một mực nhìn Hứa Bất Lệnh ở đối diện, có lẽ có chút khẩn trương, ngắm một lúc, ánh mắt hướng tới trường kiếm trên mặt bàn, cười tủm tỉm nói:
- Hứa công tử, kiếm của ngươi của tên là gì?
- Chiếu Đảm.
- Chiếu Đảm...!Hình như có nghe qua ở đâu rồi...!Cha ta cũng dùng kiếm, còn từng dạy ta, chỉ tiếc cha ta dùng không ra gì, ta cũng chỉ biết có một chiêu.
- Vậy à...
Theo mặt trời lên cao, trên mặt đường dần dần trở nên rộn ràng.
Hai cái bát lớn trống trơn đặt trên bàn, Chúc Mãn Chi đứng dậy vỗ vỗ bụng, lau mồ hôi trên bụng, nhìn thấy Hứa Bất Lệnh từ dưới cổ ngựa lấy bình rượu xuống uống một ngụm, liền khẽ cười nói:
- Hứa thế tử, buổi sáng mà uống rượu là có hại cho sức khỏe đó.
- Không uống rượu thì chết người.
- Ờ...!Hứa thế tử là người thích uống rượu, ta cũng thích uống rượu, thích nhất là Đoạn Ngọc Thiêu của cửa hàng Tôn gia Đại Nghiệp Phường, nhưng mạnh quá.
Hứa Bất Lệnh nắm dây cương đi qua phố lớn ngõ nhỏ người đến người đi, nghiêng đầu có chút bất đắc dĩ:
- Chúc cô nương, ngươi nói hơi nhiều.
- Vậy à? Thế ta không nói gì nữa...
- Nói chính sự đi.
- Ờ...!Tây thị có Trịnh Tam Đao, là địa đầu xà tây thị, nghe nói có hai đổ phường đều là của hắn, chỉ tiếc không có manh mối, người tai mắt linh hoạt nhất chạy mất rồi.
...
- Mứt quả...
- Mua than...
- Con mẹ ngươi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.