Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 106:




Hàn Minh Châu từ Ngô Đồng Uyển của lão phu nhân khóc lóc rời đi, trong mắt ngập nước còn có đầy mặt oan ức, nha đầu hầu hạ bên người nàng theo ở phía sau, sắc mặt mười phần sốt ruột, nhưng vẫn không dám trái quy củ.
Rất nhiều hạ nhân của Hàn Quốc công phủ đều nhìn thấy màn này, trong lòng đối với cái này cũng có vài người tin.
Hàn Minh Châu chạy đến rừng đào bên trong hậu viện, sau khi nhìn thấy không có bất kỳ người nào, sắc mặt nàng bỗng nhiên lạnh xuống, còn có chỗ nào là nước mắt cùng oan ức đâu. Nha đầu bên cạnh lẳng lặng nhìn nàng, không nói ra một tiếng nào.
Nàng lẳng lặng rừng đào tiêu điều, trong lòng tràn đầy giận dữ cùng khổ sở. Vì mẫu thân vừa sinh ra mình đã qua đời, cũng vì mình cùng Hàn Tư Ân.
Những ngày còn ở Vương gia, Vương lão phu nhân thường xuyên nhắc đến mẫu thân nàng. Dưới miêu tả của Vương lão phu nhân, Vương thị là một nữ tử cực kỳ dịu ngoan ôn nhu, vẫn luôn tràn đầy vui mừng chờ bọn họ được sinh ra.
Chỉ là Vương lão phu nhân vẫn chưa từng nói qua, mẫu thân nàng vì sao lại qua đời. Thời điểm nàng hỏi đến, lão thái thái chỉ ngẩn người sững sờ trong phút chốc, mấp máy môi nói, mệnh không tốt.
Hàn Minh Châu cũng nghĩ tới ẩn tình về cái chết của mẫu thân, dù sao Vương lão phu nhân dứt khoát đưa mình đi như vậy, nhất định cũng phải có nguyên nhân. Thế nhưng nghĩ tới cũng không phải là chân tướng tàn khốc thực sự.
Vương lão phu nhân không nói cho nàng nội tình, đại khái là biết nàng rốt cuộc vẫn là trưởng nữ của Hàn Trác. Mặc dù là nuôi dưỡng ở nhà ngoại nhiều năm như vậy, nhưng khi Hàn gia tới đón, nàng vẫn phải về, chuyện hôn sự cũng nằm trong tay Hàn gia.
Cho nên, không biết những chuyện kia, đối với nàng mà nói ánh mắt tâm tình không thể hiện nhiều ra ngoài như vậy. Hàn Trác không thích nàng lắm, nhưng ít ra sẽ không có những ý niệm khác.
Đương nhiên, Vương gia cũng có thể cưỡng chế lưu lại Hàn Minh Châu. Nhưng như vậy tất nhiên là phải cùng Hàn gia trở mặt, Hàn Minh Châu có cha ruột của mình, nào đến lượt nhà khác làm chủ. Không nói tới việc Vương gia cũng có con cháu của chính mình, mà dựa vào thế lực của vương gia năm đó, là không thể nào.
Nghĩ tới đây, đôi mắt của Hàn Minh Châu đỏ lên, lần này nàng nghĩ là kích động đến rơi lệ. Không vì cái gì khác, chỉ cần nghĩ đến những tháng ngày Hàn Tư Ân phải trải qua ở Hàn gia, còn có năm đó Vương lão phu nhân vốn phải là lão thái thái được hưởng phúc trong kinh, nhưng lại nhận được tin một nữ một song đồng thời bỏ mình.
Vương gia vì không muốn trở thành cái đinh trong mắt hoàng gia, cũng vì tránh né Hàn gia đang bộc lộ phong mang, bọn họ chuyển nhà rời xa kinh thành phồn hoa, đến Tây Cương hoang vu thô bạo, chuyến đi... này chính là hơn mười năm.
Hàn Minh Châu nháy mắt một cái, đem nước mắt nhịn trở về. Nàng nhẹ nhàng thở một hơi, nghĩ thầm, Hàn lão phu nhân như vậy, đời này đại khái nằm cả đời trên giường đi.
Hàn lão phu nhân mặc dù là thân tổ mẫu của nàng, nhưng hai người căn bản không thân thiết. Hàn lão phu nhân chán ghét nàng, hoặc là thường xuyên nhìn thấy gương mặt của nàng, còn có điểm e ngại nàng.
Chỉ là hết thảy đều đã kết thúc, ngày sau chán ghét lẫn nhau cũng được.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Minh Châu có chút nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, nha đầu hô một tiếng Thế tử. Hàn Minh Châu bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Hàn Tư Ân chậm rì rì từ từ nơi không xa đi về phía này.
Giống như là một vệt ánh sáng, từ xa tới gần, Hàn Minh Châu cảm thấy chính mình có chút nhìn không rõ dáng vẻ của Hàn Tư Ân.
Hàn Tư Ân trầm ổn đi tới trước mặt Hàn Minh Châu, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn người hầu bên cạnh hai người. An Thảo cùng tỳ nữ Anh Lạc của Hàn Minh Châu lập tức ôm lấy đầu rời đi.
Chờ người lùi tới vị trí không nghe được hai người nói chuyện, Hàn Tư Ân tùy ý nhặt một cành cây khô đung đưa trong tay, nói: "Ngươi thoạt nhìn có chút vui mừng."
Hàn Minh Châu nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Hàn Tư Ân trầm mặc một chút, tựa như than thở nói: "Một cô nương, hà tất phải vấy bẩn đôi tay của mình như vậy."
Hàn Minh Châu sắc mặt trắng nhợt, trong lòng rầu rĩ, nàng không biết Hàn Tư Ân tại sao lại biết, mà những câu nói này, nàng vô lực phản bác, nàng không muốn để cho chính mình quá mức chật vật, không thể làm gì khác hơn đành cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: "Ca ca là cảm thấy độc ác sao?"
"Cũng không phải." Hàn Tư Ân nhàn nhạt nói, chính hắn cũng làm qua chuyện đòi mạng của người khác, sao lại cảm thấy Hàn Minh Châu ra tay như vậy là độc ác được? Hắn là không cảm thấy Hàn Minh Châu cần phải ra tay.
Nàng dù sao cũng là nữ nhi, ra tay cũng sẽ không đưa người vào chỗ chết, quá dễ dàng lòi đuôi.
Nếu như tin tức Hàn lão phu nhân thân thể không khỏe có liên quan đến Hàn Minh Châu lộ ra, vậy Hàn Minh Châu sẽ có hình tượng độc ác. Cho dù sau này rửa sạch được tội danh, nhưng vẫn sẽ để lại ấn tượng xấu cho người khác, việc hôn nhân sau này cũng sẽ không thuận lời.
Hàn Minh Châu bên người có thị vệ mà Vương lão phu nhân phái theo, tuy rằng sau khi Hàn Minh Châu hồi Hàn phủ, bọn họ rất khiêm tốn khiến người không nghĩ tới. Thế nhưng những người này đã trải qua sinh tử ở biên quan, đương nhiên là trợ thủ tốt nhất để tìm hiểu tin tức.
Mà Hàn Minh Châu từ biên quan trở về, trên người lại chẳng hề thiếu bạc. Dùng một ít tùy ý thưởng cho mấy nha đầu, lại không muốn các nàng tìm hiểu tin tức gì, những người kia cũng có thể vì nàng mà đưa một ít tin tức không quan trọng, tỷ như hôm nay Ngô Đồng Uyển là ai canh gác, thời gian thay phiên ra làm sao. Lão phu nhân thích ăn cái gì, trong lòng đau hay không đau.
Hàn lão phu nhân những ngày gần đây luôn không ngừng nhằm vào Hàn Tư Ân, trong lời nói cực kỳ ác độc. Hàn Tư Ân cùng lão phu nhân có xung đột, đây là chuyện mọi người đều biết, cho nên hắn không thể xuất hiện trong viện của lão phu nhân, bằng không, lão phu nhân cứ có chuyện gì, đều có dính líu đến hắn.
Nhưng Hàn Minh Châu không có hiềm nghi này, từ khi nàng về Hàn gia, để tỏ lòng hiếu thuận, kể cả lão phu nhân miễn nàng thỉnh an. Nàng cũng sẽ thường xuyên bưng đến ít bánh ngọt lão phu nhân yêu thích, đi vào bái kiến, coi như là làm tôn nữ hiếu tâm.
Chỉ là lão phu nhân không thích nàng, đương nhiên sẽ không ăn bánh ngọt nàng đưa. Hàn Minh Châu không thể làm gì khác hơn là tự mình ăn những bánh ngọt này, nhưng lão phu nhân luôn phải ăn này đó, cho dù là nhất thời không ăn, thời gian lâu dài, cũng là muốn nếm thử những cái này.
Ăn ăn ăn, trong thời gian dài, không ăn ra bệnh mà được à.
Chỉ là chuyện này cùng Hàn Minh Châu có quan hệ gì? Hàn Tư Ân cầm cành đào hờ hững nghĩ.
Sau đó hắn nói: "Ta mới vừa nhìn thấy có người của Vương gia đến, nói là Vương lão phu nhân thân thể không khỏe, muốn đón ngươi vào phủ ở mấy ngày. Lâu rồi ngươi cũng không đến Vương gia, thời gian này ở tạm vài hôm, tận hiếu tâm đi."
Hàn Minh Châu nghe lời này sửng sốt một chút, sau đó nàng có chút vui vẻ nói: "Ca ca đang lo lắng cho muội sao?" Sau đó không chờ Hàn Tư Ân phản bác, nàng liền bình tĩnh mở miệng nói: "Ca ca, muội biết ngoại tổ mẫu nhớ mong, chỉ là thân thể của tổ mẫu như vậy, muội là tôn nữ không thể rời đi lúc này, đành phải đợi qua một khoảng thời gian lại đi bồi tội với ngoại tổ mẫu vậy."
Hàn Tư Ân nhìn Hàn Minh Châu như vậy, nghĩ thầm, nữ tử lớn lên trong hậu viện, tưởng e là cân nhắc sự tình còn thấu triệt hơn hắn.
Hàn Tư Ân thấy Hàn Minh Châu hoàn toàn có thể tự mình khống chế tất cả những thứ này, liền tiện tay ném cành cây khô xuống đất, nói: "Nếu ngươi đều hiểu, vậy thì tốt."
Dứt lời này, Hàn Tư Ân quay người chậm rãi rời đi. Hàn Minh Châu tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Ca ca yên tâm, sau này nếu không phải vạn bất đắc dĩ muội sẽ không làm."
Hàn Tư Ân không dừng lại bước chân rời đi, mà khóe mắt Hàn Minh Châu hiếm thấy xuất hiện ý cười.
Nàng không biết kế hoạch của mình có chỗ nào sơ suất bị Hàn Tư Ân biết được, thế nhưng y có thể ngay lập tức đến tìm mình nhắc nhở, vậy đã nói rõ chính mình ở trong lòng y ít ra cũng có một địa vị.
Bọn họ rốt cuộc cũng là huynh muội ruột. Nhưng Hàn Minh Châu mừng rỡ cũng chỉ trong nháy mắt, sau đó, nàng nghĩ đến gương mặt uy nghiêm của Vương lão phu nhân, tâm tình lập tức trở nên nặng nề.
Bỏ thuốc vào trong bánh ngọt đương nhiên nàng sẽ không tự mình động thủ, để tránh khỏi bị người cầm lấy nhược điểm, nhưng những người nàng mang đến lại có thể. Những người kia làm những việc này, đại khái là sẽ không gạt Vương lão phu nhân.
Tự mình ra tay ác độc như vậy, e là phải thẹn với giáo dục nhiều năm của Vương lão phu nhân. Ở góc độ của Vương lão phu nhân, những việc này là ân oán giữa hai nhà bọn họ, nàng chỉ cần tìm một nhà khá giả gả đi là được, không nên nhúng tay.
Nhưng Hàn Minh Châu cảm thấy chính mình cũng không hối hận, nàng đã chứng kiến Hàn Tư Ân ở phủ này gian nan cỡ nào.
Tưởng tượng cùng hiện thực có chênh lệch quá lớn.
Lão phu nhân hiện tại nói không ra lời, nửa người lại không thể động đậy, Hàn Minh Châu nghĩ thầm, cứ theo như những lời mình nói thì không cần đi vào chăm sóc, nhưng nếu như lão phu nhân nguyện ý ở trước mặt mình động đậy, vậy nàng đi cũng được thôi.
Du sao thì lão phu nhân cũng không có chứng cứ chứng minh chuyện này là nàng làm.
Không đề cập tới Hàn Minh Châu đang ở bên này suy nghĩ về chuyện hậu viện, sau khi Hàn Tư Ân bên kia tách ra với Hàn Minh Châu, liền trực tiếp vào cung. Hắn và Hàn gia hiện tại chỉ là người xa lạ ở chung một cái phủ, hắn từng bước ép sát, Hàn gia liên tục lùi về phía sau.
Lui tới trình độ nhất định, Hàn gia sợ là sẽ phải cùng hắn cá chết lưới rách. Hàn Tư Ân cảm thấy, tuổi tác của Hàn Minh Châu cũng không xê xích gì nhiều, cũng là lúc nên thoát ly khỏi cái vũng bùn này.
Vì vậy thời điểm hoàng đế triệu kiến Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân liền trực tiếp mở miệng thỉnh cầu hoàng đế tứ hôn cho Hàn Minh Châu.
Đối với chuyện phát sinh ở Hàn gia, hoàng đế rõ ràng trong lòng, đương nhiên hắn cũng không biết là Hàn Minh Châu ra tay rồi. Dù sao tại một khắc phát hiện chuyên này, Hàn Tư Ân đã giúp nàng chặt đứt mấy cái đuôi rồi.
Hoàng đế cho là Hàn Minh Châu bị lão phu nhân làm khó dễ, Hàn Tư Ân có chút giận liền đến đây đòi chỉ.
Hoàng đế vốn là muốn làm khó Hàn Tư Ân một chút, thời đại này cha mẹ vẫn còn, nào có chuyện để ca ca bận tâm hôn sự của muội muội. Mà nhìn thấy dáng dấp quật cường của Hàn Tư Ân, trong lòng hoàng thượng hơi động, nghĩ đến Hàn Tư Ân cùng Hàn Minh Châu dù sao cũng là người thân của Vương Anh, lập tức thở dài, nói: "Lần trước trong lúc vô tình trẫm nghe thấy ngươi nhắc tới Cơ Việt, trẫm phái người đi tra rõ một phen, Cơ Việt ngược lại cũng là người có thể giao phó cả đời được."
Cơ Việt tâm nhãn thành thực, hơn nữa rất thông minh, sau khi từ Giang Nam hồi kinh, ở kinh thành khiêm tốn đến mức sắp bốc hơi.
Hoàng đế vốn là không nghĩ tới sẽ tức giận, mà nhắc tới Cơ Việt đáy lòng lại có chút tức giận. Hắn cảm thấy chính mình đối với Hàn Tư Ân thật sự là khoan dung vô cùng, ngày đó Hàn Tư Ân chỉ có nhắc qua Cơ Việt thôi, chính mình liền phái người tỉ mỉ tra rõ một phen, trên dưới văn võ bá quan trong triều đình, cũng chỉ có Hàn Tư Ân được cái đãi ngộ này.
Hàn Tư Ân bị hoàng đế trừng mắt một cái, một mặt khó giải thích được lại trịnh trọng hướng hoàng đế nói tạ ơn.
Hoàng đế gần đây bận rộn mấy chuyện lặt vặt lại phức tạp, liền phất tay để Hàn Tư Ân rời đi.
Hàn Tư Ân rời cung cũng rất nhanh, chờ hắn trở lại Hàn phủ, thánh chỉ của hoàng đế đã hạ. Hoàng đế cũng rất thú vị, thánh chỉ cấp cho Hàn gia có hai phần, một phần là có liên quan tới Hàn Minh Châu cùng Cơ Việt, một phần khác là Hàn Thanh Tuyết cùng Cơ Hoài.
Hoàng đế lần này đã chọn xong ngày thành hôn của Hàn Thanh Tuyết và Cơ Hoài, là tháng ba năm sau. Ngày thành hôn của Hàn Minh Châu cùng Cơ Việt lại là tháng sáu năm sau.
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, có liên quan đến hôn sự của Hàn Thanh Tuyết cùng Cơ Hoài, bên trong thánh chỉ của hoàng đế nói rõ, Ngũ hoàng tử Cơ Hoài đã thành niên, liền ban thưởng hai vị trắc phi trước tiên đi vào phủ của Ngũ hoàng tử, mà một người trong đó là biểu tiểu thư đang ở nhờ Hàn gia Hà Ngọc Châu.
Mọi người Hàn gia tiếp nhận hai phần thánh chỉ này, trong lòng đủ loại phức tạp. Hàn Tú thì lại kích động không chịu được, nàng mặt dày mày dạn ở lại Hàn gia chính là chờ một ngày như thế.
Nữ nhi của nàng có tiền đồ, Hàn Tú cảm thấy chính mình cầu phật lâu nay cũng linh rồi. So với nàng ta đang điên cuồng, Hà Ngọc Châu bên kia phải tỉnh táo.
Những ngày qua nàng tại Hàn gia này bị khinh thường, có người là vì trước đây khi nàng còn hung hăng đắc tội qua, mà càng nhiều lại là nhưng người xem trọng thân phận sắp trở thành hoàng tử phi của Hàn Thanh Tuyết mà cố ý khinh thường nàng.
Nàng đã bình tĩnh.
Hà Phàm nghe đến thánh chỉ này lại có chút hoảng hốt, hắn lúc trước vì động tay động chân với Hàn Minh Châu mà bị Hàn Tư Ân dạy dỗ một trận như vậy, sau đó không còn dám gây sự nữa, thậm chí còn hạ quyết tâm đi đọc sách mấy ngày, mà rốt cuộc vẫn là công tử bột, không đủ kiên nhẫn chịu đựng được những việc kia.
Trước đây Hà Phàm cũng không cảm thấy ý nghĩ của mẫu thân mình có cái gì không đúng, mà ngày hôm nay nhìn thấy mẫu thân cười thoải mái như vậy, Hà Phàm cảm thấy đặc biệt chói mắt, hắn nghĩ thầm, trắc phi, cho dù dính được cái chữ phi, còn không là một thiếp thất thôi sao?
Người có tâm tình phức tạp nhất phải kể tới Hàn Thanh Tuyết, sau khi tiễn nội giám tuyên chỉ, nàng cười cầm lấy tay Hà Ngọc Châu, nói: "Không nghĩ tới tỷ muội chúng ta lại có duyên phận như vậy, có thể cùng đi vào phủ của Ngũ hoàng tử."
Hà Ngọc Châu hướng nàng lộ ra nụ cười ngại ngùng nói: "Tỷ tỷ nâng đỡ." Một tiếng tỷ tỷ này đã khơi dậy lửa giận trong lòng Hàn Thanh Tuyết, mà trên mặt nàng vẫn mang theo ý cười, cho dù ý cười cực kỳ miễn cưỡng.
Hà Ngọc Châu sẽ vào phủ Cơ Hoài sớm hơn nàng nửa năm, chờ nàng đại hôn đi vào phủ, vậy hậu viện của phủ Ngũ hoàng tử là cái dạng gì, ai có thể nói rõ ràng. Chỉ là cũng may, Hàn Thanh Tuyết nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng rốt cuộc vẫn là chính phi của Cơ Hoài.
Tất cả mọi người của hậu việc đang cảm thán chuyện Hàn Thanh Tuyết cùng Hà Ngọc Châu đi vào phủ của Ngũ hoàng tử, ngược lại là quên mất Hàn Minh Châu. Dù sao Ung quận vương phong lưu nổi danh, Ung quận vương phi lại là người khá lợi hại, Ung quận vương phủ cũng không coi là nơi tốt để nương tiện.
Cùng lúc đó, khi Ung quận vương phủ tiếp đón thánh chỉ tứ hôn, hai má mập mạp của Ung quận vương nín đỏ tại chỗ, nhìn dáng vẻ thở phì phò của hắn, tựa hồ lần này phải nhảy dựng lên phản đối.
Vẫn là Ung quận vương phi nhanh tay nhanh mắt, trước khi hắn có hành động, siết chặt cánh tay hắn, sau đó lôi kéo Ung quận vương một mặt uất ức trầm ngoan ngoãn đi tiếp thánh chỉ.
Mà so với phụ mẫu của mình, Cơ Việt lại có chút mừng rỡ.
Sau khi đuổi đi nội giám tuyên chỉ, Ung quận vương giơ chân chỉ tay vào Ung quận vương phi nói: "Ngươi kéo ta làm cái gì? Ngươi chẳng lẽ không biết, Hàn Tư Ân chính là cái thứ dính đến một điểm cũng không được, dính đến hắn không chết cũng ở tù, chúng ta thành thân gia với hắn, đó chính là kề dao lên cổ mà sống, ngươi không sợ nhưng ta sợ. Ta lập tức vào cung, tìm hoàng thượng từ chối hôn sự này."
Ung quận vương cũng không nói Hàn gia là thông gia, mà là nói Hàn Tư Ân, ở trong mắt hắn toàn bộ Hàn gia cũng không đáng sợ bằng một cái Hàn Tư Ân.
Ung quận vương phi ngồi ngay ngắn ở đó, nhấp một miếng trà, nhàn nhạt nói: "Ngươi cứ vào cung đi, dính đến Hàn Tư Ân có chết hay không ta không biết. Ta chỉ biết là, ngươi không thèm nhìn mặt mũi của hoàng thượng, vậy nhất định không chết cũng bị lột một lớp da."
Ung quận vương bị Ung quận vương phi nói cho sắc mặt đỏ chót, hắn ở trong đại sảnh đi tới đi lui mấy chuyến, cuối cùng nổi giận đùng đùng ngồi ở một bên.
Ung quận vương phi cũng không có tâm tình dỗ hắn, nàng nhìn Cơ Việt, thần sắc có chút phức tạp nói: "Lễ cập kê của nha đầu Minh Châu lúc trước vẫn là ta đi, không nghĩ tới ta và nàng lại có duyên phận như vậy."
Cơ Việt đỏ mặt một chút, lúc trước Cơ Lạc mơ hồ nói với hắn chuyện này, trong lòng hắn cũng có chút ý nghĩ. Sau đó hắn bị Cơ Lạc lôi kéo đi vào Tĩnh Quốc hầu phủ bái phỏng, cũng đã gặp qua Hàn Minh Châu ở đó tới thỉnh an Vương lão phu nhân, trong lòng thực vui mừng.
Chỉ là hôn sự của Hàn Minh Châu do hoàng đế làm chủ, mẫu thân hắn còn chưa tìm được cơ hội hướng hoàng đế cầu chỉ, thánh chỉ này đã hạ xuống.
Biết con chẳng bằng mẹ, nhìn dáng vẻ nhăn nhó của Cơ Việt, Ung quận vương phi liền biết hắn đối với hôn sự này thoả mãn vô cùng, liền nửa thật nửa đùa nói: "Chỉ là cha ngươi vương lo lắng cũng có đạo lý, Hàn Tư Ân làm việc không có kết cấu, chỉ nghĩ tới hứng thú. Ngươi và hắn cũng làm cộng sự qua một khoảng thời gian, cũng biết tính tình của hắn. Hàn Minh Châu vào quận vương phủ chúng ta, nếu như ngươi khi dễ người ta, đừng trách ca ca nhà người ta chạy tới cửa đánh ngươi."
Nói tới chỗ này Ung quận vương phi cũng lạ lo một chút, Hàn Minh Châu nàng yêu thích, nhưng Hàn Tư Ân nàng thật sự là yêu thích không nổi. Nàng cảm thấy lời nói của mình cũng không phải là không có đạo lý, vạn nhất vợ chồng son cãi nhau, Hàn Tư Ân nói không chừng liền dẫn người lục soát Ung quận vương phủ mất.
Mà thánh chỉ của hoàng thượng đã hạ, ván đã đóng thuyền, cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Ung quận vương nhìn dáng vẻ cau mày của Ung quận vương phi, một bên hừ lạnh một tiếng. Chỉ là hắn hiện tại cũng suy nghĩ minh bạch, nếu như hắn vừa nãy thật đi vào hoàng cung yêu cầu từ hôn, vậy nếu để Hàn Tư Ân nghe được, không biết sẽ phát rồ đến mức nào đây.
Trong lúc nhất thời, ngoại trừ Cơ Việt, sau khi thánh chỉ truyền đi, mọi người trong Ung quận vương phủ nghe được đều có tâm tình cực kỳ quái lạ.
Không đề cập tới những người trong cuộc này, những người nhìn chăm chú phong vân trên triều sau khi nghe thấy hai phần thánh chỉ của hoàng đế, liền bắt đầu cân nhắc, bọn họ cảm thấy Ngũ hoàng tử là được hoàng đế để mắt, nhưng nghĩ tới Nhàn phi, lại cảm thấy việc này không đơn giản.
Càng nhiều người thì lại nhìn chăm chăm hôn sự của Hàn Minh Châu cùng Cơ Việt, đặc biệt là thời điểm Ung quận vương ở bên ngoài hoa lầu uống rượu, trong lúc vô tình toát ra lòng chua xót, rất nhiều người nghĩ đến Ung quận vương phủ ngày sau có một thân thích là sát tinh, trong lòng vừa cười trên sự đau khổ của người khác lại vừa có chút đồng tình.
Sau khi hoàng đế tứ hôn, Hàn gia bắt đầu bận túi bụi. Dù sao một người gả cho thế tử Quận Vương, một người gả cho hoàng tử đương triều duy nhất còn lành lặn.
Đương nhiên, Hà Ngọc Châu rất sớm đã bị nhấc vào phủ của Ngũ hoàng tử, cái này không đề cập tới.
Đây là hai chuyện cực trọng đại, dựa theo quy trình đón dâu của hoàng gia, cũng phải hơn mấy tháng. Như vậy cho thấy hôn nhân của Hàn Thanh Tuyết có chút vội vàng, thời gian của Hàn Minh Châu ngược lại là tương đối hòa hoãn.
Chỉ là những chuyện này chẳng liên quan gì đến Hàn Tư Ân.
Kể từ lần vào cung kia, hắn cũng không vào lại nữa.
Theo lí sắp đến cuối năm, hoàng đế nên phong ấn, chỉ là sinh thần của hắn là vào hai mươi sáu tháng chạp, triều đình này vẫn luôn chờ sinh thần hoàng đế qua đi mới hoàn toàn phong ấn, chờ qua mười lăm tháng giêng năm sau lại mở ấn.
Sinh thần lần này của hoàng đế, bộ Lễ vốn là chuẩn bị rất long trọng, nhưng mỗi ngày công đều không tốt, không nói đến việc đổ tuyết lớn, mà hứng thú của hoàng đế cũng khá nhạt, nói mấy câu mang tính hình thức liền ngồi bất động ở đó.
Mọi người cũng không dám hé răng, một màn thịnh yến, ngoại trừ Hàn Tư Ân, mọi người đều ăn vô cùng tẻ nhạt.
Hoàng đế nhìn dáng vẻ của Hàn Tư Ân, ngược lại là vui vẻ, đem đồ ăn trên bàn của mình bưng cho bàn hắn.
Quan chức đang ngồi thấy cảnh này, có người đôi mắt cũng đỏ lên, mặc dù đồ ăn hoàng đế ban thưởng cũng giống như mọi bàn, nhưng không phải ai cũng có thể ăn được, mặt mũi của Hàn Tư Ân cũng lớn lắm.
Chỉ là Hàn Tư Ân sau khi đón xong tiệc sinh thần của hoàng đế, thân thể của mình liền không chịu nổi lạnh lẽo, bị bệnh một hồi.
Trận này bệnh đến đột ngột mạnh mẽ, ăn tết cũng không thể đứng dậy, càng không nói tới tế tự gì gì đó.
Hoàng đế biết nội thể của hắn vốn kém, cố ý phái Chu thái y vẫn luôn đi vào chữa trị.
Nhưng cho dù như vậy, cũng là mãi đến tận khi khí trời dần dần trở nên ấm áp, việc hôn nhân của Hàn Thanh Tuyết sắp đến rồi, Hàn Tư Ân mới ra khỏi cửa của Phương Lan viện.
Ra khỏi cửa, Hàn Tư Ân liền lập tức vào cung thỉnh an hoàng đế, đồng thời nói tiếng cám ơn, hoàng đế nhìn hắn, trong lòng hết sức phức tạp.
Chu thái y nói nội thể của Hàn Tư Ân quá kém, mấy ngày nay vẫn luôn dùng thuốc nuôi treo, bệnh như vậy cứ đến hai ba trận nữa, sợ là chịu không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.