Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày

Chương 30: Tần gia Tam cô nương là người thông minh




"Kim gia bên kia còn nói cái gì?" Tạ Cảnh như suy tư gì nhìn tam lão gia: "Việc này mặc dù là Nhị thúc sai, nhưng là Kim thiếu gia mở miệng châm chọc. Việc này, Kim gia không có khả năng hoàn toàn thoát thân."
Ánh mắt lão thái gia hơi sáng, đánh giá Tạ Cảnh vài lần, hỏi: "Kim gia muốn hoàn toàn đứng ngoài cuộc sao?"
"Vậy thì không phải." Đại lão gia rốt cuộc đã mở miệng: "Kim gia biết hôn sự giữa Dư tỷ nhi cùng Tiền gia có biến cố, ý tứ bọn họ là, hôn sự của Dư tỷ nhi liền để bọn họ đảm đương."
"Mấy tên ca nhi Kim gia kia không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày lưu luyến ở thanh lâu quán rượu, cho dù Kim gia chỉ là muốn mai mối cho Dư tỷ nhi thì chúng ta cũng không thể đáp ứng được." Tam lão gia rốt cuộc nói ra chỗ hắn cảm thấy không đúng trên đường trở về: "Ở phủ Hàng Châu ai không biết tính nết mấy tên công tử Kim gia kia, cho nên đến tuổi này còn chưa có đính hôn."
Lão thái gia cũng không tán đồng: "Nếu đối tượng đính hôn là mấy công tử Kim gia kia, ta cũng không đồng ý. Huống chi, hôn sự của Dư tỷ nhi cùng Tiền gia trước mắt còn có thừa mà."
Vẻ mặt đại lão gia lạnh nhạt, không nói nữa.
Sự tình Kim gia chỉ có thể tạm thời buông xuống, lão thái gia cho mọi người đi làm việc.
Tạ Cảnh đứng bên cạnh Diệp Mạch, cười lạnh một tiếng: "Chúng ta đã xem thường vị Tần đại lão gia này."
Thần sắc Diệp Mạch càng thêm lạnh: "Trước khi Hảo tỷ nhi gả cho ta, nội bộ Tần gia đã náo loạn vài trận. Sau đó lại có người tìm tới cửa nói có thể cho Hảo tỷ nhi thế gả. Ta chưa từng biết người này là ai, nhưng hiện tại xem ra, hẳn là chính là ông ta."
"Có thể từ bỏ nữ nhi ruột thịt, loại người này thật đáng sợ. Hắn đối với Tần Cẩn lại thực sự để bụng, đối với ba hài tử con vợ cả thì một chút cũng không quan tâm. Trước đó Phó gia tới cửa cầu hôn, trên mặt vị Đại lão gia này lại không có gì vui mừng."
Diệp Mạch rũ mắt, giấu đi thị huyết[1] trong ánh mắt.
[1] khát máu
Hắn đột nhiên cảm thấy hơi ngứa tay, muốn tìm người nào đo tới luận bàn[2] một chút.
[2] luận bàn; cắt gọt mài giũa; thiết tha. Ở đây có nghĩa là đang muốn đấu võ với ai đó.
Nhưng..
Tầm mắt nhìn trên đùi, lại nhìn xe lăn, chỉ có thể yên lặng hít sâu áp thô bạo trong lòng xuống.
Chờ đến khi Tần Vận bọn họ biết tin, mọi người đều trầm mặc.
Lão phu nhân càng hận đến đau tim.
Thân sinh nhi tử của mình không còn, nhưng lại là tự mình tìm tới cửa, không đánh được người, còn tự mình cắm đầu chết.
Việc này căn bản là không bị oan.
Nhưng đối với một việc khác mà Kim gia nói, tim lão phu nhân hơi đập, vội vàng nói với Tề thị: "Mau, mau đi thỉnh Tiền phu nhân qua cửa một chuyến."
Tề thị lập tức sai người đi thỉnh, "Mẫu thân ngài đừng sốt ruột."
"Làm sao ta có thể không sốt ruột? Dư tỷ nhi đã cập kê, nhưng hiện tại lão nhị vừa đi, nó phải giữ đạo hiếu ba năm. Qua ba năm, đã là mười chín. Nhưng trước mắt việc hôn nhân của nó vẫn chưa định ra, việc này sao có thể làm ta không sốt ruột? Tuy hiện tại không thích hợp nói việc này, nhưng cũng phải mau chóng định ra."
Suy nghĩ của lão phu nhân không có sai.
Nếu Tần Dư tới mười chín tuổi vẫn chưa thành thân, chẳng lẽ Tần Vận cũng phải chờ đến tuổi đó sao?
Giữ đạo hiếu là việc lớn, quy củ này nhất định là không thể phá.
Nhưng nếu Dư tỷ nhi đính hôn rồi, đến lúc đó để Vận tỷ nhi xuất giá trước, mọi người cũng có thể lý giải ba phần.
Tiền phu nhân đến rất nhanh.
Tần gia lụa trắng tung bay, Tiền phu nhân một đường đi vào cũng cảm thấy cả người căng chặt.
Chờ nghe xong ý tứ lão phu nhân, Tiền phu nhân do dự một lát, nói: "Nếu là có thể trong vòng một tháng thành thân, thành thân xong lại giữ đạo hiếu ba năm, cũng không phải không thể. Như vậy, về sau cũng sẽ không chậm trễ việc Vận tỷ nhi xuất giá."
"Trong vòng một tháng?" Lão phu nhân kinh ngạc.
Trong vòng một tháng, thật sự là quá vội vàng.
Tiền phu nhân thay đổi sắc mặt, bất đắc dĩ nói: "Lão phu nhân, Dư tỷ nhi vì trên người có tang, nhất định là phải giữ đạo hiếu ba năm. Dư tỷ nhi giữ đạo hiếu ba năm đính hôn trước không qua cửa thật là không có gì, nhưng người cũng phải suy nghĩ cho Vận tỷ nhi một chút chứ. Vận tỷ nhi đã đính hôn, sang năm nên cập kê. Một khi Vận tỷ nhi cập kê, Phó gia nhất định là muốn tới cửa định ra ngày thành thân. Chẳng lẽ người muốn Vận tỷ nhi cũng chờ đến ba năm sao?"
Lão phu nhân thở dài, liếc mắt nhìn Tần Vận và Tần Hảo thần sắc bi thương ngồi một bên, do dự nói: "Thược Dược, ngươi tự mình đi xin chỉ thị của Lão thái gia."
Tiền phu nhân uống một ngụm trà trong tay, nói đến sự tình nhị lão gia: "Nhị lão gia quý phủ qua đời, ta cũng cảm thấy đau lòng. Một người đang êm đẹp, lại đột nhiên không còn, lão nhân gia người phải chú ý thân mình, cũng phải nén bi thương a."
Tiền phu nhân không ở Thọ An Đường lâu, Tần Vận đưa bà đến linh đường nhị lão gia.
Tiền phu nhân nhìn Tần Vận bên cạnh quy quy củ củ, mắt nhìn phía trước, "Vân ca nhi rất coi trọng con, tuy rằng trước đây các con chưa gặp mặt, nhưng tiểu tử này đối với con là thật sự coi trọng. Ta không muốn hôn sự của hai con tự nhiên bị đâm ngang, cho nên mới đưa ra yêu cầu này, con.. sẽ không trách ta bạc tình chứ?"
"Tiền phu nhân nói đùa." Tần Vận mang theo người vào linh đường, lập tức có nha hoàn đưa hương (nhang) cho Tiền phu nhân.
Tiền phu nhân dâng hương xong, đi đến trước mặt Lâm thị nói vài câu, lại nâng Tần Dư quỳ một bên dậy: "Dư tỷ nhi nên nén bi thương, chớ khóc tổn thương thân mình."
Ánh mắt Tần Dư bình tĩnh nhìn Tiền phu nhân, đúng quy củ hành lễ: "Tiền phu nhân, hôn sự với Tiền gia Tứ ca nhi, còn giữ lời sao?"
"Dư tỷ nhi!" Lâm thị thét chói tai: "Ngươi điên rồi! Ngươi sao lại có thể đắm mình trong trụy lạc? Phụ thân ngươi mới mất, ngươi lại làm ra loại chuyện này, sao ngươi lại có thể bất hiếu như vậy?"
Tiền phu nhân không để ý tới Lâm thị điên khùng, hồ nghi nhìn Tần Dư: "Ngươi muốn nói gì?"
"Ta là người có tang trên người, sau phải giữ đạo hiếu ba năm. Chờ ta kết thúc giữ đạo hiếu ba năm, đã mười chín. Mặt khác.." Tần Dư liếc nhìn Tần Vận: "Việc hôn nhân của Tam muội muội tốt như vậy, chắc chắn là muốn sớm gả đi. Sao có thể vì ta giữ đạo hiếu ba năm, cũng để Tam muội muội chờ ba năm?"
Tần Vận trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Tần Dư thế nhưng chủ động nhắc tới muốn trong một tháng thành thân.
Nhị lão gia chết, Tần Dư bước ra từ Phật đường, dường như không giống trước.
Tần Dư càng bình tĩnh, bất an trong lòng nàng càng mãnh liệt.
Tiền phu nhân nhìn Tần Dư thêm vài lần, trong lòng có loại dự cảm nếu hôm nay đáp ứng Tần Dư, ngày sau sợ là sẽ phát sinh biến cố.
Nhưng ngược lại vừa nghĩ, chẳng qua chỉ là tiểu nha đầu tâm tư không quá kín đáo, đại tẩu kia của bà thủ đoạn lợi hại còn có thể bắt không được nàng ta sao? Nếu là thật bắt không được, nháo ra tới cũng là chuyện tốt.
"Việc này cùng ý nghĩ của ta không mưu mà hợp[3]. Mới vừa rồi ở Thọ An Đường, ta đã cùng Lão phu nhân nói qua. Ta cũng đang đợi ý kiến của Lão phu nhân và Lão thái gia. Nhưng việc này còn cần thời gian chuẩn bị, không thể kéo dài quá lâu."
[3] không hẹn mà nên; tình cờ trùng hợp; không bàn mà trùng ý
Tần Dư sầu thảm cười, không hề phản ứng lại Tiền phu nhân và Tần Vận, lại quỳ gối trước linh đường.
Tiền phu nhân xoay người đi ở phía trước, nhẹ giọng nói: "Vị Nhị tỷ tỷ này của con không giống trước."
"Đột nhiên gặp đại biến, tâm tính tự nhiên cũng thay đổi. Nếu vẫn như cũ, vậy thì cả đời Nhị tỷ tỷ sợ là phải hủy." Tần Vận mặt không chút thay đổi, trong đầu nhớ lại mỗi một biểu tình biến hóa của Tần Dư đối với nàng vừa rồi.
Tiền phu nhân đứng yên, ánh mắt khẽ biến: "Nếu nàng ta thành tức phụ Tiền gia, cho dù là đích tức, hay là thứ tức, tương lai con cùng nàng ta gặp lại cũng chỉ là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, ta cũng không phải thổi phồng, chất nhi kia của ta nhất định là sẽ theo đường khoa cử. Đến lúc đó con cùng Vân ca nhi còn có thể đứng ngoài cuộc sao?"
"Lời này của Phu nhân là có ý gì đây? Mặc dù thật sự trúng tiến sĩ, ở tại kinh thành, Nhị tỷ tỷ phải đi theo đến kinh thành. Nhưng chuyện này lại cùng con có quan hệ gì đâu? Ý của Phu nhân chẳng lẽ là nhận định sau khi con cùng Phó công tử thành thân nhất định sẽ đi kinh thành sao?" Tần Vận nhìn Tiền phu nhân một cách đầy ẩn ý.
Trái tim Tiền phu nhân khẽ rung, ý cười trên khóe môi thêm sâu: "Lời đồn bên ngoài quả nhiên là sai lầm. Tần gia Tam cô nương là người thông minh. Tam cô nương đưa đến nơi này thôi, trong phủ nhiều việc, con cũng nên đi bồi Nhị tỷ tỷ con đi."
Tần Vận hành lễ cáo lui.
Tiền phu nhân nhìn bóng dáng Tần Vận, lẩm bẩm nói: "Không biết vị tỷ tỷ tốt kia của ta gặp Tần Vận, giữa hai người lại sẽ thế nào đây."
"Phu nhân, sao người nhất định phải để Nhị cô nương gả vào Tiền gia?" Nha hoàn Kỳ Đường bên người Tiền phu nhân khó hiểu nói: "Nô tỳ thấy Nhị cô nương kia thật sự là tâm tư quá nhiều. Tuy nói Tứ thiếu gia là thứ xuất, nhưng để tìm được cô nương tốt cũng không phải việc gì khó."
"Hiện tại Tiền gia đều do vị Đại tẩu tốt của ta nắm giữ, ta đưa cho bà ta một con nhím, thỉnh thoảng có thể đâm vị Đại tẩu tốt kia của ta một chút, có gì không tốt?" Ánh mắt Tiền phu nhân lãnh đạm, bên môi cười lạnh: "Bà ta không phải luôn luôn khinh thường Tứ ca nhi thứ xuất sao? Ta khách quan nhìn, sợ rằng Tứ ca nhi là người có tiền đồ nhất Tiền gia này."
Kỳ Đường vẫn không rõ: "Nhưng người đã gả cho Phó gia, là chủ mẫu Phó gia. Làm sao nàng ta sẽ nhìn sắc mặt người đây? Người cần gì phải nhúng tay vào chuyện này của Tiền gia? Trước đó khi người giúp Nhị cô nương và Tam ca nhi định ra hôn sự, thật là trái tim nô tỳ đều phải nhảy ra ngoài."
Tiền phu nhân ra khỏi Tần gia, lên xe ngựa mới tiếp tục nói: "Tam ca nhi là đích xuất, đương nhiên phải là đích tử mới có thể thấy được thành ý. Có lẽ Đại tẩu không thể nào tưởng tượng được, nhi tử mà bà ta yêu thương xem như là con ngươi, Tần gia người ta còn thấy chướng mắt đây."
"Vậy nếu như không thể hủy hôn sự của Nhị cô nương và Tam ca nhi thì làm sao bây giờ?"
Tiền phu nhân giật chiếc khăn trong tay: "Tất nhiên ta sẽ không để loại chuyện này phát sinh."
Nếu Tần Dư không như vậy, bà cũng sẽ tìm cơ hội hủy hoại.
Nhưng không ngờ, Tần Dư lại là tính nết như vậy, vận mệnh chú định cũng vừa lúc giúp bà một phen.
Rốt cuộc, người mà ngay từ đầu bà muốn làm mai chính là Tứ ca nhi, cũng không phải Tam ca nhi.
Về sau Tam ca nhi sống hay chết, đều không liên quan đến bà!
Tần Dư bên này, sau khi Tiền phu nhân đi không bao lâu, đã bị kêu vào Thọ An Đường.
Nhìn Tần Dư một thân đồ tang trắng thuần, lão phu nhân lại đỏ mắt: "Dư tỷ nhi, ta và Tổ phụ con đã thương lượng qua, nếu con thủ hiếu ba năm mới xuất giá, đến lúc đó tuổi đã lớn. Cho nên, chúng ta quyết định trong vòng một tháng này để con cùng Tiền gia Tứ ca nhi thành thân."
Tần Dư trầm mặc không nói.
Lão phu nhân còn nói thêm: "Cha con mất quá đột ngột, Tổ mẫu trong lòng khó chịu, nhưng con là cháu gái ruột của Tổ mẫu, Tổ mẫu không đành lòng con rơi vào cái nơi dơ bẩn Kim gia kia. Việc hôn nhân này thật là quá vội vàng, nhưng cái nên cho con, Tổ mẫu tất nhiên sẽ không ủy khuất con."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.