Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày

Chương 16: Nếu người Phó gia cầu hôn thật là Vận tỷ nhi, huynh nghĩ cách đổi thành Dư tỷ nhi là được




Đến bữa tối, khi Tề thị và Tần Hứa lại đây, Tần Vận đã trở lại bình thường.
Hơn nữa còn làm ra một quyết định: "Bán Hạ, nghĩ cách chuyển lời cho Phó Vân, nói là giờ Tỵ ngày mai gặp mặt tại quán trà nhỏ ở chỗ ngoặt cửa sau Tần gia."
Bán Hạ chần chờ nhìn Tần Vận: "Cô nương, nô tỳ sợ không có cách nào gặp được Phó công tử."
Tần Vận sững lại một chút, cắn răng: "Đi theo Nhị ca, tuyệt đối có thể nhìn thấy."
Bán Hạ thể hồ quán đỉnh[1], gật gật đầu liền chạy ra ngoài.
[1] (醍醐灌顶) tưới sữa lên đầu/ Phật giáo: Truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ/chợt có giác ngộ, có gợi ý; bỗng nhiên hiểu rõ/ cảm giác mát rượi thoải mái.
"Cô nương, phu nhân cùng Tam thiếu gia tới rồi, có phải nên bày cơm lên hay không?" Đậu Khấu mở cửa phòng, cười hỏi.
Tần Vận gật đầu, sau đó đi ra phòng khách.
Tần Hứa đang cùng Tề thị nói về những gì học được hôm nay, nói đến chỗ khó hiểu còn lôi kéo Tề thị hỏi kỹ.
Gặp phải vấn đề Tề thị cũng không biết, liền nói nhất định phải nhớ kỹ, ngày mai hỏi tiên sinh.
Tần Vận đứng ở cửa nhìn trong chốc lát, lúc này mới đi vào: "Nương, con thêu một ít đồ tặng cho Đại tỷ tỷ, sáng mai con đưa qua. Người cũng đừng quên nhắc nhở Đại tỷ tỷ ở trong thư, hỏi một chút tỷ tỷ tính khi nào hồi phủ Hàng Châu thăm chúng ta đây."
Tề thị cười mắng: "Nếu Đại tỷ tỷ con biết hai đứa con nghịch ngợm như vậy, sợ là sẽ không muốn trở về."
Tần Vận còn chưa nói, Tần Hứa liền đong đưa tay Tề thị lớn tiếng phản bác.
Dùng xong bữa tối, Tề thị nói đến chuyện Thưởng Hoa Yến: "Ta đã định ngày Thưởng Hoa Yến là ba ngày sau, đến lúc đó con cũng phải tham gia. Ngoài mặt là Thưởng Hoa Yến, nhưng trên thực tế Tổ mẫu con nói đây là để Dư tỷ nhi tuyển phu quân."
Tần Vận vốn cảm thấy không yên tâm, cảm thấy nhị phòng sẽ lật lọng.
Chỉ là hiện tại không biết Tạ Cảnh rốt cuộc có tới tham gia Thưởng Hoa Yến lần này hay không.
Nếu Tạ Cảnh tới, vậy nàng có thể đại khái biết quyết định của nhị phòng.
Tề thị lo lắng cũng là việc này: "Phó Vân vừa đến Hàng Châu mấy ngày trước, nếu người đã đến, nhất định phải đưa một thiếp mời đến cho hắn. Chỉ hy vọng đến lúc đó nhị phòng đừng lại nháo ra chuyện xấu gì."
Tần Vận yên lặng lắng nghe, không trả lời Tề thị.
Lâm thị bị Tề thị tát một cái, trở lại trong viện liền tức giận đến té xỉu.
Nhị lão gia trở về nghe nói việc này, liền ồn ào đi tìm đại lão gia tính sổ.
Đại lão gia thờ ơ nhìn dáng vẻ nhị lão gia, cười lạnh: "Lúc trước là do ngươi đâm chọc, vốn dĩ nên là nữ nhi ngươi gả cho Diệp gia. Ngươi còn uất ức cái gì? Ta cảm thấy một cái tát này của phu nhân đánh thật là sảng khoái."
"Đại ca!" Nhị lão gia lớn tiếng kêu lên: "Ta là thân đệ đệ của huynh! Sao huynh có thể vì một nữ nhân.."
"Câm miệng! Đồ ngu xuẩn không có đầu óc." Đại lão gia lạnh giọng ngắt lời ông ta: "Ngươi là thân đệ đệ của ta, nhưng Hảo tỷ nhi là thân sinh nữ nhi của ta. Tục ngữ có nói, huynh đệ ruột nên tính toán rõ ràng. Cái gì vì nữ nhân, đó là Đại tẩu ngươi.
Hôm nay ta sẽ nói rõ. Ngày đó Phó Hạ tới cửa cầu hôn, đích thực chưa nói là vì ai. Nhưng ngày hôm sau, hắn liền gửi một phong thư đến cho ta, người Phó gia muốn cưới chỉ có thể là Vận tỷ nhi. Nếu là những người khác, hôn sự này liền từ bỏ!"
Nhị lão gia sửng sốt, nhất thời cũng không phản ứng kịp.
Đại lão gia cười lạnh.
Nội bộ đại phòng như thế nào, đều là chuyện riêng của đại phòng bọn họ.
Nhưng nhị phòng hết lần này đến lần khác muốn đại phòng phải nhượng bộ, tuyệt đối không thể!
"Vậy sao lúc ấy đại phòng không nói rõ ràng? Phó gia tới cầu hôn, Dư tỷ nhi hiện là nữ tử đã cập kê duy nhất ở Tần gia còn chưa gả, chúng ta vì Dư tỷ nhi mưu cầu một chút chung thân đại sự, việc này có gì sai?" Nhị lão gia khí sắc mặt đỏ bừng: "Đại phòng các người hiện tại mỗi một người đều cảm thấy mình lợi hại, nên không đem thân thích để vào mắt phải không?"
Đại lão gia liếc ông ta một cái, không nói một từ.
Nhị lão gia dậm chân, ông ta cảm thấy cái liếc mắt vừa rồi của đại lão gia căn bản chính là khinh thường mình: "Dư tỷ nhi cũng là thân chất nữ[2] của huynh, nếu huynh không định đáp ứng hôn sự của Phó gia, vậy có thể nhường cho Dư tỷ nhi. Ta không có bản lĩnh như huynh, nhưng ít nhất ta coi trọng đích nữ của mình."
[2] cháu gái ruột
Đại lão gia đột nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt dữ tợn nhìn nhị lão gia: "Tức giận thì tức giận nhưng có một số lời nói ra rồi sẽ không thể thu hồi."
"..."
Nhị lão gia cười nhạo: "Đại tẩu nói là ta gây ra chuyện lại bắt Hảo tỷ nhi đi chịu tội. Vậy tẩu ấy có biết, việc này kỳ thật ra là chính huynh tới cửa tìm Diệp gia nói hay không?"
Đại lão gia sắc mặt càng thêm khó coi.
"Ngươi nói hươu nói vượn[3] cái gì?"
[3] nói bậy bạ; nói vớ nói vẩn
Thấy đại lão gia như tức muốn hộc máu, nhị lão gia ngược lại không nóng nảy, ngồi ở một bên bắt chéo chân, cà lơ phất phơ nói: "Huynh cảm thấy việc này không ai biết đúng không? Đại ca, muốn người không biết trừ phi mình đừng làm.
Có đôi khi ta cũng thật tò mò, huynh có hai đích nữ, một đích tử. Nhưng tâm sức huynh đặt ở trên người ba hài tử này, còn không bằng so với Tần Cẩn."
"Tần Cẩn lúc trước chọn tiên sinh là tiên sinh có tiếng ở Hàng Châu, người này không chỉ có học thức uyên bác, còn thâm hiểu làm quan chi đạo. Ban đầu ngươi mời tiên sinh cho Hứa ca nhi, phương diện học thức bình thường, lại nhiều hiểu biết về quản gia chi đạo hơn. Nếu không có Tề gia chặn ngang một chân, hiện giờ Hứa ca nhi sợ là đã sớm bị dẫn đi sai đường rồi?"
Nhị lão gia nghĩ đến những chuyện này, liền cảm thấy không thể tưởng tượng.
Tần Cẩn có lợi hại đi nữa, cũng chỉ là một thứ tử.
Huống chi Tần Hứa tuy tuổi nhỏ, nhưng sự thông minh kia ngay cả nhị thúc là hắn đây đều cảm thấy đầy hứa hẹn.
Cố tình đại ca thân là phụ thân thân sinh, lại kiên quyết nuôi dưỡng sai lệch đứa nhỏ này.
"Tần Tích." Đại lão gia thâm trầm nhìn nhị lão gia: "Ngươi là đang ăn nói lung tung!"
"Vì sao hai năm rồi mà Hảo tỷ nhi cũng không trở về Tần gia một lần?" Nhị lão gia vui vẻ thoải mái lại tung ra một câu hỏi.
Đại lão gia hừ lạnh: "Đó là Diệp gia không cho phép nó trở về."
"Ta phi! Rõ ràng là huynh không cho phép Hảo tỷ nhi trở về. Huynh sợ Diệp gia đã sớm nói cho Hảo tỷ nhi chuyện này, một khi nó về tới, ngụy trang của huynh đều sẽ bị chọc thủng đi?"
"Ngươi muốn cái gì?" Đại lão gia lãnh đạm cắt ngang lời ông ta.
Nghe vậy, Tần tích đắc ý nở nụ cười: "Để Dư tỷ nhi thành công gả vào Phó gia."
Đại lão gia im lặng.
Nhị lão gia không nóng nảy: "Nếu huynh đùa giỡn gian trá, những việc này không cần chờ Hảo tỷ nhi trở về, cũng sẽ bị Đại tẩu còn có hai đứa nhỏ biết."
"Ý của Phó gia, không phải ta có thể thay đổi." Đại lão gia bình tĩnh nhìn nhị lão gia: "Nếu Phó gia không muốn thì sao?"
"Nếu người Phó gia cầu hôn thật là Vận tỷ nhi, huynh nghĩ cách đổi thành Dư tỷ nhi là được. Nếu thật sự không được, vậy trước khi lên kiệu hoa thay đổi là được."
Đại lão gia nhíu mày.
Thay đổi tân nương trước khi lên kiệu hoa, việc này quả thực là quá đáng.
Nếu bị truyền ra ngoài, về sau Tần gia làm sao có thể sống yên ở Hàng Châu?
Tuy rằng ngày thường nhị lão gia rất hồ đồ, nhưng cũng biết có một số việc không thể bức quá chặt, liền rời thư phòng đại lão gia.
Hắn vừa đi, đại lão gia liền hung hăng ném nghiên mực trên bàn xuống đất.
Hắn chán ghét nhất chính là loại tư vị bị người uy hiếp này.
Lúc này làm hắn nghĩ đến chuyện lúc trước.
Hắn cùng Tề thị đúng thật là thanh mai trúc mã, nhưng đó là thanh mai trúc mã tình huynh muội.
Nhưng đến khi Tề thị cập kê, hắn lại cùng Tề thị định ra hôn ước, tất cả đều ngoài dự kiến của hắn.
Đại lão gia cắn răng, nghĩ tới buổi chiều Tần Vận lại đây, xoay người đến viện của Tề thị.
Tề thị mới vừa rửa mặt xong, cửa phòng liền bị mạnh mẽ đẩy ra.
Không cần hỏi bà cũng biết người tiến vào là ai.
"Lão gia hôm nay không đến chỗ Thu di nương sao? Nghe nói ngày Cẩn ca nhi vào kinh đã ấn định?" Tề thị đưa lưng về phía đại lão gia, chỉ lo chải tóc: "Lão gia cũng thật là, mặc dù biết ta không thích Cẩn ca nhi, nhưng hắn vào kinh cầu học là chuyện lớn, cũng nên nói với ta một tiếng. Thời điểm đưa tiễn hắn, nếu ta không xuất hiện, hắn sẽ mất mặt."
Đã từng tràn đầy tình yêu, trong mấy năm nay, đã sớm tiêu hao không còn một mảnh.
Ban ngày, trước mặt người khác, có thể làm bộ phu thê ân ái.
Nhưng sau lưng, hai chữ ân ái này cách bọn họ đã sớm rất xa rất xa.
Đại lão gia mặc dù là nghỉ tạm ở chính viện, giữa hai người cũng đã sớm không còn thân thiết.
Tề thị cũng không giận, bà có ba đứa con này, càng thấy rõ tâm tư đại lão gia, đã sớm không muốn lại cùng hắn có tiếp xúc.
"Nếu lời này của nàng là thật lòng, nên tự mình hỏi thăm Cẩn ca nhi." Đại lão gia tiến lên hai bước, đứng ở phía sau Tề thị: "Ngày Cẩn ca nhi khởi hành định vào mười ngày sau, đến lúc đó tiền viện và hậu viện đều cần đãi tiệc, nàng an bài một chút."
"Thu di nương có cần tham dự không?" Tề thị quay đầu, mặt vô biểu tình nhìn hắn: "Ngày mai ta phải gửi đồ cho Hảo tỷ nhi, người có cái gì muốn tiện thể gửi cùng không?"
Đại lão gia nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Hảo tỷ nhi hiện giờ là tức phụ (con dâu ) Diệp gia, nếu Diệp gia cho phép nó hồi Hàng Châu thăm chúng ta, vậy nó nhất định sẽ trở về, những việc này, nàng đừng nhắc trong thư. Nàng đưa vài thứ đi cũng tốt, Hảo tỷ nhi gả đi hai năm còn chưa có thai, sợ là Diệp gia đã sớm bất mãn."
Tề thị đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười.
Diệp Mạch chân cẳng không tiện, đại phu cũng nói qua có khả năng sẽ cả đời không thể có con.
Đây cũng là một nguyên nhân màm nhị phòng kiên quyết muốn đưa Tần Hảo ra.
Nhưng phu quân bà, phụ thân thân sinh của Hảo tỷ nhi, thế nhưng còn đỗ lỗi cho Hảo tỷ nhi mấy năm nay vẫn chưa mang thai.
Tề thị im lặng tươi cười, làm cả người đại lão gia không được tự nhiên.
"Ta chính là tới nói với nàng một tiếng, Vận tỷ nhi vẫn chưa cập kê, không cần định ra hôn sự nhanh như vậy. Chờ nó cập kê, ta sẽ tự mình chọn cho nó một cửa hôn sự tốt."
Tề thị nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cười cười, nói: "Cẩn ca nhi vì muốn khiến Phó Vân không cưới Vận tỷ nhi, ở trước mặt hắn đem hết toàn lực nói tốt cho Dư tỷ nhi, việc này, lão gia biết không?"
Đại lão gia mất tự nhiên quay mặt lại: "Cẩn ca nhi là ca ca của Vận tỷ nhi, hẳn là cảm thấy Phó Vân thích hợp với Dư tỷ nhi hơn. Bằng không, hắn sẽ không làm ra loại chuyện này."
"Lão gia liền khẳng định như vậy?" Tề thị dùng lực cầm lược vỗ lên bàn: "Ngọc Họa là nha hoàn bên người Vận tỷ nhi, ở bên cạnh Vận tỷ nhi nhiều năm như vậy. Nhưng Cẩn ca nhi còn không phải thò tay vào Thiều Hoa Uyển được sao? Nếu không phải Vận tỷ nhi thông minh, nó còn không biết người trong viện mình tâm đã sớm ở bên ngoài đâu.
Nếu Cẩn ca nhi là thật lòng yêu thương Ngọc Họa, thì sau khi Ngọc Họa thành di nương của hắn, sẽ đối với nàng không quan tâm sao? Chắc Lão gia có nghe nói, Cẩn ca nhi vào kinh cầu học, nói là muốn chuyên tâm cầu học, Thanh Mai và Ngọc Họa, người nào cũng không mang theo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.