Thể Tôn

Chương 419: Ngũ hành huyễn trận




Lôi Cương lúc này đang chìm ngập trong ý cảnh một đời của Trận Uy cổ quân đối với trận pháp, mặc dù mấy thứ này Lôi Cương không thể hiểu được bao nhiêu nhưng Lôi Cương đang cật lực ghi nhớ lại chuẩn bị cho ngày sau còn cần đến, dần dần, Lôi Cương cảm nhận được dường như có một người khác nữa cũng đang lĩnh ngộ những ý cảnh trận pháp này, người này khiến hắn cảm thấy có một cỗ khí tức quen thuộc. Điều này khiến Lôi Cương thấy vô cùng ngụy dị, thời gian cứ thế trôi qua, Lôi Cương và người đó cứ thế cùng nhau du đãng bên trong ý cảnh trận pháp.

Sau khi Lôi Cương ghi nhớ kĩ càng hết ý cảnh trận pháp của Trận Uy cổ quân, đang định đi xem thử coi rốt cục là ai đang cùng hắn đồng thời lĩnh ngộ thì đột nhiên thấy toàn thân bị xô mạnh một cái, Lôi Cương giật mình tỉnh lại mở bừng hai mắt. Hắn phát hiện hắn đang đứng ở cửa của thành Trận Uy, nghi hoặc nhìn tứ phía, song mục của Lôi Cương sau cùng rơi lên người của Trận U Tuyết ở bên cạnh, nhìn Trận U Tuyết hai mắt nhắm nghiền, tóc dài tung bay trong gió, trong lòng Lôi Cương không khỏi thầm than nữ tử này quả là thánh khiết vô cùng, không chút vẻ tục thế.

Trong lúc Lôi Cương đang tỉ mỉ đánh giá Trận U Tuyết thì đột nhiên phát hiện đôi mày cao vút của Trận U Tuyết thoáng run, Lôi Cương vội vàng quay đầu nhìn lên cửa của bức tường thành.

Trận U Tuyết chậm rãi mở mắt ra, từ trong đôi mắt sáng trong vắt có thể nhìn ra được một tia vui sướng, nàng lộ ra dáng vẻ trầm tư, rất lâu sau đó, khuôn mặt trắng ngần của Trận U Tuyết lộ ra vẻ thư thái, hít sâu một hơi, mục quang nàng cung kính nhìn lên ba chữ lớn thành Trận Uy khắc trên tường thành.

Dường như cảm nhận được sự tồn tại của Lôi Cương, Trận U Tuyết quay đầu nhìn Lôi Cương, khuôn mặt yêu kiều lập tức lạnh tanh, hừ lạnh một tiếng rồi tiến nhập thành Trận Uy.

Nghe thấy tiếng hừ lạnh của Trận U Tuyết, Lôi Cương ngẩn ra, rồi như nghĩ đến điều gì, trên mặt hiện lên nét cười khổ, nhìn nữ tử thánh khiết thuần khiết như tiên nữ không ngờ lại thù dai như thế, chính lúc Lôi Cương cũng định tiến nhập thành Trận Uy thì Trận U Tuyết bất ngờ dừng lại, quay đầu, mặt lạnh tanh nói:

- Sư tôn ta gọi chúng ta cùng đến chỗ người. Ngươi có đi không?

Lôi Cương nghe thấy thế thì khóe miệng hiện lên nét cười, gật gật đầu.

Trận U Tuyết lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu chậm rãi đi về phía trước, Lôi Cương đi theo sau nàng, không hề vượt qua mà suy nghĩ về tình hình lúc này. Không biết Trận tông có phải là do hai tên nghịch đồ của sư tôn sáng lập ra không, nếu đúng là như thế thì hắn nhất định phải phòng bị, còn nữa sư tôn của nữ tử này là ai sao lại muốn mình đến gặp hắn. Lôi Cương trước sau đánh giá một phen sau cùng quyết định, bất luận thế nào, cho dù có là long đàm hổ huyệt thì hắn cũng cần phải đi, muốn rời khỏi đây, hắn còn phải dựa vào bọn họ.

Lôi Cương lặng lẽ theo sau Trận U Tuyết, tốc độ không nhanh cũng không chậm vừa khéo giữ được khoảng cách nhất định với Trận U Tuyết. Trận U Tuyết nhướng mày, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở miệng thế nào, hai người cứ thế một trước một sau tiến nhập mật khu của thành Trận Uy.

Trên đường gặp được mấy người đệ tử, đều hiện lên vẻ kính trọng, điều này khiến Lôi Cương đang mãi nghĩ vừa tỉnh hồn cảm thấy ngụy dị, lẽ nào nữ tử này khiến bọn họ tôn kính? Khi Lôi Cương kiểm tra tu vi của Trận U Tuyết thì giật mình phát hiện hắn không thể nhìn thấu được nàng, dường như chỉ là một nữ tử bình phàm nhưng lại khiến người khác có cảm giác sâu không thể lường, trong lòng Lôi Cương đại chấn, tu vi của nàng lẽ nào đã trên bậc đạo thánh địa giai?

Không thể nào! Lôi Cương lập tức phủ nhận, nếu nàng quả thật đã đạt đến được đạo thánh địa giai thì hắn nhất định phải cảm nhận được chút ít mới đúng, nhưng tại sao hắn lại không thể nhìn thấu được nàng? Trong lòng Lôi Cương vô cùng ngụy dị.

Đi qua đại đạo, sau cùng Lôi Cương theo Trận U Tuyết đi đến một con đường nhỏ, nơi này linh khí ngũ hành trùng trùng, toát lên cảm giác ôn hòa, khiến tâm tình Lôi Cương nhẹ nhàng đi không ít, khi một lâu các cao hai tầng xuất hiện trong tầm nhìn của Lôi Cương thì Trận U Tuyết dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn Lôi Cương rồi nói:

- Đây là nơi sư tôn ta tu luyện.

Nói xong thì lại quay đầu đi tiếp về phía trước, có điều trên khóe miệng đã xuất hiện ý cười.

Lôi Cương ngạc nhiên, cười khổ lắc lắc đầu, tiếp tục theo sau, dần dần Lôi Cương phát hiện có chút dị thường, ngẩng đầu lên thì phát hiện hắn dường như vẫn ở nguyên chỗ cũ, lâu các nọ vẫn ở phía trước, dường như hắn căn bản chưa từng cử động vậy, nhưng nữ tử kia thì vẫn đi trước dẫn đường như cũ khiến Lôi Cương trầm ngâm giây lát rồi vội vàng bước lên thì giật mình phát hiện, thân hình nữ tử nọ vẫn cứ là ở phía trước.

Thế này là sao?? Tim Lôi Cương đập thình thịch, ánh mắt trở nên nghi hoặc nhìn bốn phía, tất cả đều bình thường nhưng vì sao lại ngụy dị như thế? Lẽ nào hắn đã tiến vào một huyễn cảnh nào đó sao?

Lão giả râu tóc bạc phơ và Trận U Tuyết đang đứng trên lâu các nhìn xuống Lôi Cương đang đi vòng vòng ở chỗ cũ, Trận U Tuyết bật cười, hai lúm đồng tiền nhỏ hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp, nàng nói:

- Sư tôn, người tìm hắn làm gì chứ? Người xem đến một huyễn trận hắn cũng không thoát được.

Lão giả cười không nói, đôi mắt đục ngầu nhìn Lôi Cương, còn khuôn mặt thánh khiết của Trận U Tuyết thì ngời ngời, không biết tại sao thấy Lôi Cương ăn phải quả đắng, trong lòng nàng vô cùng vui vẻ. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Lôi Cương bị khốn đã xác định hắn đã tiến nhập vào trong một huyễn trận nào đó, Lôi Cương nghĩ cũng không thèm nghĩ liền lấy ra Trùng Diên, thần niệm vừa động, Trùng Diên lập tức biến to ra, song thủ nắm chắc Trùng diên trăm trượng, ném thẳng về phía trước.

- Uỳnh ........

Khu vực bị Trùng Diên kích trúng rung lên, một cỗ âm thanh như trống trận vang rền, nhưng xung quanh thì vẫn như cũ không hề có chút biến động nào cả, Lôi Cương nhíu chặt mày, thu hồi Trùng Diên, Lôi Cương lại tế xuất ra Hư Kiếm, vận hành Khai Thiên, điên cuồng chém mạnh về phía trước .........

Sau nưa thời thần, sắc mặt Lôi Cương âm vận trùng trùng, Lôi Cương gần như đã xuất hết các thứ trên thân nhưng vẫn như cũ không có cách nào kích vỡ được huyễn trận này. Cứ như thể đây là thật vậy, nếu không phải không có nữ tử lúc nãy kia thì Lôi Cương đã thật sự tin rằng đây không phải là huyễn trận mà là thật rồi.

Hít sâu vào một hơi, Lôi Cương bình tĩnh lại, hồi tưởng lại những gì lĩnh ngộ được trong ý cảnh của sư tôn Trận Uy cổ quân lúc trước, lát sau, Lôi Cương lóe lên quang mang, song thủ đưa ra, nhanh chóng bắt một thủ quyết, cắn nát ngón giữa tay phải, tế ra một giọt tinh huyết búng về phía trước, từ trong ý cảnh, Lôi Cương biết được tinh huyết chính là bản nguyên của con người, có thể đánh vỡ được huyễn trận cấp thấp.

- Bình ......

Một âm thanh thanh tao vang lên, không gian vỡ nát, Lôi Cương sắc mặt âm trầm nhìn hai người đang đứng trên lâu các ở phía trước, thân hình bật lên, đang muốn bay lên lâu các nọ, đúng lúc Lôi Cương xuất hiện trên không thì hắn giật mình phát hiện hắn lại đã quay lại vị trí lúc trước rồi.

Lôi Cương trong lòng đại kinh, chuyện này là thế nào chứ? Lẽ nào huyễn trận này vẫn chưa bị phá giải sao? Một cỗ nộ khí từ từ dâng lên trong lòng Lôi Cương.

Trận U Tuyết đứng trên lâu các bên ngoài huyễn trận bắt đầu cười khì khì, trong lòng cực kì vui vẻ nhìn Lôi Cương mặt mày tức giận ở phía dưới.

Lão giả râu tóc bạc phơ nhìn Trận U Tuyết một cái rồi nói:

- Tiểu Tuyết nhi, dẹp huyễn trận đi. Ngươi trọng hợp trận pháp của cả ngũ hành, vi sư nhìn còn thấy khó nữa là.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.