Thể Tôn

Chương 27: Thành Kiếm Ngạo




Lục Thanh nhìn quả trứng đen, miếng sắt và tấm da thú trên mặt đất. Trong đầu hắn chợt xuất hiện một suy nghĩ nói:

- Dùng giới chỉ như thế nào?

- Ngươi dùng tâm thần bao phủ thứ mà mình muốn thu rồi nghĩ tới giới chỉ là được.

Luyện Hư đứng một bên mà nói. Mà với khả năng luyện khí thì Luyện Hư rất mạnh.

Lôi Cương gật đầu, theo lời nói của Luyện Hư mà dùng tâm thần bao phủ ba thứ đồ vật trên mặt đất. Ngay lập tức, tâm thần vừa động, ba thứ đồ vật liền biến mất, chui vào trong giới chỉ của Lôi Cương. Lần đầu nếm thử diệu dụng của giới chỉ, khuôn mặt của Lôi Cương nở nụ cười, nhìn Đan Thần và Luyện Hư mà nói:

- Đúng là giới chỉ....

Đan Thần liếc nhìn Lôi Cương một cái rồi nói:

- Thực sự không biết ngươi là tộc nhân của bộ tộc nào mà cái này cũng chưa...

Khuôn mặt Lôi Cương hơi co lại nhưng không giải thích. Hắn chợt cười nói:

- Trong mấy thứ này thì các ngươi muốn thứ nào?

Đan Thần nhìn Lôi Cương một lúc rồi bĩu môi, nói:

- Ngoại trừ cái giới chỉ đó mà ngươi cần ra. Những thứ khác ta đã vất đi mà ngươi giữ lại thì cầm đi. Thu hoạch lần này tốt nhất chính là thi thể Thú Vương. Ha ha... Đợt sau này luyện thành đan dược và linh khí thì ngươi sẽ biết nó tốt như thế nào. Đế lúc đó ngươi sẽ biết được giá cả của thi thể Thú Vương. Ha ha.

Hiển nhiên là thi thể Thú Vương mới có sức hấp dẫn nhất đối với Đan Thần.

Luyện Hư cũng gật đầu, trong mắt chợt xuất hiện một sự suy tư, nhỏ giọng nói:

- Lôi Cương! Rời khỏi tiểu Thập Vạn đại sơn ngươi đi đâu? Có khả năng ta và Đan Thần phải trở về tông môn một chuyến.

Lôi Cương hơi sững sờ. Mấy ngày nay ở chung với nhau khiến cho Lôi Cương cảm thấy rất vui vẻ. Bây giờ, nghe Luyện Hư nói, Lôi Cương lại nghĩ tới ca ca Lôi Ma. Hắn thở dài nói:

- Ta muốn tới Kiếm Cương môn. Ngày sau nếu có duyên thì sẽ gặp lại.

Luyện Hư gật đầu, mí mắt hơi cụp xuống như đang suy nghĩ gì đó. Mà Đan Thần cũng trầm mặc một chút. Mặc dù Đan Thần là người mạnh mẽ nhưng mấy ngày qua ở chung với Lôi Cương, trong lòng cũng xuất hiện cảm tình. Đột nhiên, trong mắt Đan Thần lóe lên một tia sáng rồi nói:

- Nói thế nào thì không lâu nữa chúng ta sẽ gặp nhau. Ha ha....

Lôi Cương sửng sốt nhìn Đan Thần. Nhưng Đan Thần chỉ cười mà không nói. Còn trong mắt của Luyện Hư cũng lóe lên một tia sáng rồi gật đầu.

Sau khi cả ba người thu thập một lúc liền chậm rãi ra khỏi tiểu Thập Vạn đại sơn. Trên đường đi gương mặt của Đan Thần luôn xuất hiện một nụ cười, có khi gương mặt lại hơi hồng hồng. Lúc này, Lôi Cương còn chưa biết tới sự quý báu của Thú Vương nên vẫn bình thản. Còn gương mặt của Luyện Hư mặc dù rất lạnh lùng nhưng trong mắt cũng thường xuyên lóe lên tia sáng.

Trên đường đi cả ba người cũng không gặp nhiều linh thú. Dường như trận chiến trước đó khiến cho có nhiều linh thú sợ hãi trốn khỏi tiểu Thập Vạn Đại sơn. Chỉ sợ trong vòng thời gian ngắn, đám linh thú cũng không dám trở về.

Chưa tới nửa tháng, cả ba người đã ra tới bên ngoài của tiểu Thập Vạn Đại Sơn. Gương mặt Lôi Cương có chút lưu luyến, nhìn Đan Thần và Luyện Hư thở dài nói:

- Hy vọng có thể nhanh chóng gặp lại các ngươi.

Đan Thần nhếch miệng cười nói:

- Tu luyện cho tốt đi. Hy vọng lần sau gặp ngươi, ngươi lại mạnh hơn.

- Bảo trọng! Tu luyện cho tốt. - Ánh mắt lạnh lùng của Luyện Hư xuất hiện chút tình cảm dao động.

Lôi Cương gật đầu, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng rồi hỏi:

- Các ngươi có biết vị trí của Kiếm Cương môn ở đâu không?

Đan Thần đảo cặp mắt mà nói:

- Kiếm Cương môn là một trong bảy đại môn phái trên Trung Xu giới mà ngươi cũng không biết hay sao? Từ đây, ngươi đi lên hướng Bắc chừng nửa năm là có thể tới nơi.

Luyện Hư gật đầu. Ánh mắt gã hơi suy tư một lúc rồi lấy từ trong giới chỉ ra một cái giáp nhẹ, đưa cho Lôi Cương:

- Đây là một chiếc khinh giáp hạ phẩm có tên là Thanh Lân vũ. Ngươi cầm lấy đề phòng thân.

Lôi Cương khẽ run người, gương mặt giật giật cầm lấy Thanh Lân Vũ. Trong tay phải của Đan Thần cũng xuất hiện một chiếc bình nói:

- Đây là một bình Hồi Phục đan. Mặc dù chỉ là trung phẩm nhưng cũng đủ cho lúc này ngươi có thể sử dụng.

Nói xong, gã liền đưa cho Lôi Cương.

Lôi Cương cảm động với hai vị bằng hữu mới kết giao nửa năm. Hai mắt của hắn hơi nhòa đi, nhỏ giọng nói:

- Luyện Hư! Đan Thần! Cảm ơn các ngươi.

- Chuyến này nếu không có ngươi, chúng ta cũng không thu hoạch được lớn như vậy. Ha ha! Quên đi. Thứ này cho ngươi. Đây là do ta ăn trộm được của lão già kia. Nó là đan dược cấp bốn có tên là Sinh Tử đan có hiệu quả khởi tử hồi sinh. Chỉ cần không bị hồn bay phách lạc thì cơ thể có bị thương nghiêm trọng thế nào cũng không sao.

Tay phải Đan Thần lại xuất hiện một cái bình lớn rồi đưa cho Lôi Cương.

Lôi Cương hơi sững sờ. Luyện Hư đứng bên nhìn Lôi Cương nhỏ giọng nói:

- Đây là thứ tốt. Nhận lấy đi. Ngày sau có thể sẽ phải dùng đến.

Lôi Cương gật đầu thật mạnh rồi nhật lấy cái bình. Hai tay hắn nắm lấy nó thật chặt nhưng ánh mắt vẫn nhìn hai người không rời.

- Được rồi! Lôi Cương! Ta và Luyện Hư đi trước. Tu luyện cho tốt. Nói không chừng, không lâu sau chúng ta sẽ gặp lại. Khi đó, Đan Thần ta chắc chắn sẽ vượt qua ngươi. Ngươi chắc là hoài nghi tại sao ta và Luyện Hư vì sao cũng chỉ đánh loạn mà không có đạo thuật? Ha ha. Chúng ta đều phải sau khi đạt tới Luyện Khí hóa thần thì khi đó.... Ha ha !Được rồi. Lôi Cương! Chúng ta đi trước. Bảo trọng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đan Thần cười ha hả. Trong đôi mắt cơ trí lóe lên một chút tiếc nuối.

- Lôi Cương! Bảo trọng.

Luyện Hư thấp giọng nói. Rồi chợt hai người từ từ rời đi.

Nhìn hai người càng lúc càng xa, trong lòng Lôi Cương hết sức cảm động. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Đao Đồ đối xử tốt với hắn ra thì còn có Đan Thần và Luyện Hư.

Thiên hạ chẳng có yến hội nào mà không tan. Điều này mấy năm trước Lôi Cương cũng đã nhận ra được. Sau giây phút cảm động, Lôi Cương nhìn về phía Bắc, trong mắt lóe lên ánh sáng.

- Kiếm Cương môn! Tiền bối! Tiểu Cương tới tìm người.

Ở phía Bắc của tiểu Thập Vạn đại sơn có một khu vực hẻo lánh hiểm trở, xung quanh toàn là vách đá. Ở nơi đó có một gã thanh niên đang cầm một thanh kiếm to màu đen liên tục vung lên. Người thanh niên cầm thanh kiếm đó trong tay giống như một thanh kiếm gỗ. Nhưng mỗi nhát kiếm lại vang lên tiếng gió khiến cho người ta phải lạnh người.

- Oành...

Một tiếng nổ vang lên ở sâu trong chỗ hẻo lạnh. Hai tay người thanh niên cầm chắc thanh kiếm chém vào vách đá khiến cho đá vụn bắn ra đầy trời.

- Phù! Cuối cùng thì thức thứ hai cũng có thể phát huy được tới mức này.

Trong lòng Lôi Cương cảm thấy vui sướng. Lúc này đã được một tháng kể từ khi chia tay với Đan Thần và Luyện Hư. Trong vòng một tháng đó, Lôi Cương vừa đi về phía Kiếm Cương môn vừa tu luyện thân thể của mình. Hắn đeo Hư Kiếm trên lưng chạy như điên, ước chừng phái mất gần mười ngày mới vòng qua được tiểu Thập Vạn đại sơn. Còn trong mấy ngày qua, thức thứ nhất của Khai Thiên với uy lực hùng mạn khiến cho Lôi Cương có thêm sự hiểu biết đối với Khai Thiên. Vì vậy mà hắn quyết định tu luyện chiêu thức thứ hai. Nhưng Lôi Cương phải tu luyện chừng mười ngày mới có thể phát ra được. Mà lúc này, cương khí của Lôi Cương cũng đã đạt tới Huyền cấp. Tuy rằng chỉ tiến lên được một bậc nhưng cũng đủ khiến cho hắn hài lòng. Về phần Nội Kình trong mấy ngày qua cũng không tăng trưởng mà chỉ dừng lại ở Huyền cấp. Chẳng qua, Lôi Cương tự tin rằng bản thân khổ luyện mấy ngày là có thể đột phá.

Sau khi dốc hết sức múa may, toàn thân Lôi Cương ướt sũng mồ hôi. Nhìn vết kiếm trên vách núi, Lôi Cương cười hài lòng, rồi ngồi xuống vận hành Ngũ Hành thể tu.

- Phù...

Sau nửa canh giờ, Lôi Cương thở hắt ra rồi mở mắt. Mồ hôi trên cơ thể hắn đã biến mất hết. Vuốt nhẹ thanh Hư Kiếm, trong mắt Lôi Cương chợt lóe lên một tia sáng rồi nhảy vọt lên không trung. Hư Kiếm giống như một thanh kiếm gỗ bị Lôi Cương vung lên.

"Bùng...bùng!"

Hai tiếng nổ vang lên, trên mặt đất không ngờ xuất hiện hai có hố to. Đồng thời đá vụn cùng với bùn đất giống như những viên đạn bay ra xung quanh.

Hai thức thứ nhất và thứ hai của Khai Thiên được Lôi Cương nhẹ nhàng phát ra, uy lực đủ sức để chém rụng bất cứ một gã cường giả cương sư nào. Lôi Cương chậm rãi hạ xuống đất, sự khống chế thân thể đã đạt tới một mức độ cực cao. Ánh mắt hắn nhìn về phía Bắc, trong đó không ngừng lóe lên những tia sáng. Sau khi đeo Hư Kiếm lên lưng, thân mình Lôi Cương hơi gật lại rồi lao về phía Bắc.

Lúc này, thân thể Lôi Cương đã lại tăng tiến khiến cho hắn có sự xúc động, hy vọng Hư Kiếm có thể nặng hơn nữa thì tốt. Không biết nếu Đan Thần và Luyện Hư mà biết thì sẽ nghĩ gì.

Một thanh kiếm nặng năm trăm cân đối với một gã thiếu niên mười lăm tuổi mà nói có thể múa được như Lôi Cương đủ khiến cho cả thế hệ cùng lứa phải xấu hổ.

Một cái bóng đen chạy như điên về phía Bắc giống như một con báo.

Kiếm Ngạo thành là thành lớn của Kiếm Cương môn, một trong bảy đại môn phái trên Kiếm Châu. Do nguyên nhân của Kiếm Cương môn nên hàng năm thành Kiếm Ngạo hết sức phồn hoa. Người bình thường và người tu luyện đi lại đan xen trong thành thị. Đồng thời nó cũng là thành thị giao dịch nổi danh của người tu luyện ở Kiếm châu.

Ở thành Kiếm Ngạo cũng không có người nào dám gây loạn. Ngay cả Cương Tu giả cũng vậy. Nghe đồn, đứng sau lưng thành Kiếm Ngạo chính là Kiếm Cương môn, một trong bảy đại môn phái trên Trung Xu giới. Điều đó đủ khiến cho Cương Tu giả kính sợ.

Trước của thành Kiếm Ngạo chợt có một bóng người màu đen chợt dừng lại. Một gã thanh niên vác một thanh kiếm màu đen xuất hiện trong tầm mắt. Gương mặt màu đồng của hắn hơi đỏ lên, ngẩng đầu nhìn ba chữ to trên cổng thành. Sau khi do dự một lúc, gã liền đi vào trong thành Kiếm Ngạo.

Thành Kiếm Ngạo cũng không có người tu luyện canh gác. Thể hình chừng sáu thước của Lôi Cương cùng với thân thể vạm vỡ lại thêm thanh Hư Kiếm khiến cho đám người bình thường và người tu luyện kinh ngạc. Lần đầu tiên Lôi Cương bước vào trong một thành thị lớn nên nhất thời chỉ cảm thấy hoa mắt, cùng với vô số âm thanh hỗn độn. Những tiếng quát tháo, tranh luận khiến cho Lôi Cương cảm thấy xúc động. Bao nhiêu năm qua, Lôi Cương rất ít tiếp xúc với một nơi có đông người như vậy nên nhất thời trong lòng cảm thấy hồi hộp.

Lôi Cương liên tục nhìn ngắm xung quanh, đánh giá chốn thành thị phồn hoa này. Nhìn hai bên đường lớn bày đầy hàng quán, Lôi Cương không chỉ cố gắng kìm nén sự tò mò mà quan sát. Nhưng một lúc sau, Lôi Cương hơi thất vọng. Vì những quầy bán đó phần lớn là vật bình thường. Nhìn bên ngoài có vẻ hoa lệ nhưng bên trong lại không cứng rắn. Sau khi ở chung với Luyện Hư và Đan Thần một khoảng thời gian, ánh mắt của Lôi Cương cũng vô tình tăng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.