Thể Tôn

Chương 22: Chém giết




Hai mắt Lôi Cương ngưng trọng nhìn gai độc trên người Độc Chu đang tới càng lúc càng gần. Thân thể hắn đột nhiên xoay chuyển, nhảy lên cao một trượng, đồng thời gầm lên một tiếng: "Khai Thiên thức thứ nhất!!"

Cảm nhận được một kiếm của Lôi Cương gây ra uy hiếp chí mạng, Độc Chu lập tức thu lại gai độc, tám chân không ngừng di động, muốn tránh thoát một kích này của Lôi Cương.

Phanh --

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, Hư Kiếm trong tay Lôi Cương chém lên thân thể đầy lân giáp của Độc Chu, lực lượng cực mạnh làm dấy lên đầy bụi đất.

Chi --

Một âm thanh chói tai vang lên, Hư Kiếm trong tay Lôi Cương chém thẳng vào cơ thể Độc Chu. Thân thể của nó liền xuất hiện một vết nứt.

Tê tê --

Phát ra hai tiếng kêu sắc nhọn, hai mắt Độc Chu âm trầm giận dữ nhìn Lôi Cương chăm chú, từ trong miệng đột nhiên bắn ra một cái gai độc.

" Tránh mau!" Đan Thần cùng Luyện Hư đồng thời hét lên. Đan Thân lập tức vung tay lên, linh kiếm trong tay quét về phía trước mặt Lôi Cương.

Trong nháy mắt nhìn thấy gai độc đâm tới, một cảm giác tử vong xuất hiện khiến cho thân hình Lôi Cương nhanh chóng thối lui, hai mắt trợn trừng. Hư Kiếm trong tay Lôi Cương lần nữa hóa thành một bóng mờ, xuất hiện ở đỉnh đầu Lôi Cương rồi chém xuống.

Luyện Hư nhìn chăm chú gai độc, một đóa hỏa diễm vàng kim lại bắn ra.

"Đinh!" Một tiếng thanh thúy vang lên, một kiếm của Lôi Cương bổ trúng gai độc. Gai độc đang bắn tới bị Lôi Cương một kích toàn lực, trong nháy mắt hóa thành mảnh vụn. Nhìn gai độc của mình bị nát bấy, trong mắt Độc Chu đầy hàn mang, nhịn cơn đau nhức trong cơ thể, thân hình lại lần nữa nhảy lên cao, tám cẳng chân hướng tới Lôi Cương chụp xuống.

"Súc sinh!" Luyện Hư quát một tiếng, một quả cầu hỏa diễm màu trắng nhạt bay ra, lao về phía Độc Chu. Vừa ném ra hỏa diễm màu trắng nhạt, khuôn mắt Luyện Hư tái nhợt, thân thể không còn chút sức lực ngồi xuống mặt đất, hai mắt nhìn chăm chú về phía quả cầu lửa màu trắng.

Lôi Cương kinh hãi nhìn tám cẳng chân sắc bén chụp xuống, hắn nghĩ muốn chạy trốn, nhưng vừa đánh ra hai kiếm đã gần như tiêu hao hết tất cả Nội Kình cùng Cương Khí, nên trong cơ thể không còn chút sức lực nào, căn bản không thể động đậy.

Oanh --

Một tiếng động vang lên, trong nháy mắt khi Độc Chu đánh tới Lôi Cương, quả cầu lửa màu trắng bắn tới thân thể Độc Chu. Ngọn lửa làm cho cơ thể Độc Chu bốc cháy. Tám cẳng chân gần như sắp chạm đến Lôi Cương đột nhiên ngừng lại, rồi co quắp, trong miệng Độc Chu liên tục rít lên lanh lảnh. Ánh mắt Đan Thần ngưng trọng, linh kiếm trong tay lập tức đâm tới hai mắt Độc Chu.

Chi --

Theo đó, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể Độc Chu rơi xuống đất liên tục lùi lại, cuối cùng ngã ra mặt đất. Ngọn lửa màu trắng trên thân nó càng thêm hừng hực.

Chỉ chốc lát, thân thể Độc Chu hóa thành một đống tro đen sẫm, tám cẳng chân rơi xuống đất, ánh sáng lạnh lẽo cũng chậm rãi mất đi.

Lôi Cương phun ra một ngụm trọc khí, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Độc Chu hóa thành đám tro. Đan Thần hạ xuống, linh kiếm trên tay hắn chuyển sang ngăm đen, thấp giọng mắng: "Độc tính của súc sinh này thật là kinh khủng, nếu thanh linh kiếp này không phải là tam cấp thượng phẩm, chỉ sợ là đã bị độc tố hòa tan."

Chợt Đan Thần quay đầu nhìn Lôi Cương, từ trong Giới Chỉ móc ra một viên đan dược đen nhánh bỏ vào miệng hắn, thấp giọng nói: "Không có việc gì chứ? Trước cứ phục dụng đã."

Lôi Cương cùng Luyện Hư ngồi dậy, nhắm mắt xếp bằng.Còn Đan Thần như không buông tha Độc Chu, hung hăng đá mấy cái lên mấy cái cẳng chân còn sót lại trên mặt đất. Ánh mắt Đan Thần chợt xoay chuyển, nhặt lên một cây gai độc thấp giọng nói: "Chân của tam cấp Độc Chu, trong đó tất nhiên còn ẩn chứa độc tố. Khặc khặc. Lần sau luyện chế độc đan cũng rất tốt!"

Lúc này ngũ tạng lục phủ của Địa Thú đều đã hóa thành máu loãng, có thể thấy độc tố của Độc Chu kinh khủng thế nào. Cái thân thể khổng lồ của nó chỉ còn dựa vào tầng lân giáp bên ngoài chống đỡ. Đan Thần vung linh kiếm lên, chém vào xác Địa Thú.

Đang --

Một tiếng thanh thúy vang lên, tay phải Đan Thần tê rần. Gã nhìn thể xác Địa Thú, lẩm bẩm nói: "Đúng là tam cấp trung phẩm Địa Thú, phòng ngự của lân giáp thật cao. Chờ tý nữa để cho tiểu tử Lôi Cương bổ ra, làm một tấm chắn thật tốt."

Trong lúc Đan Thần còn đang nhìn xác của Địa Thú, Lôi Cương cùng Luyện Hư cũng gần khôi phục. Hai người cùng mở hai mắt, thấy sự hưng phấn trong mắt Đan Thần mà lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

"Lôi Cương, tỉnh rồi sao? Mau đến đây, dùng kiếm bổ Địa Thú này ra, lấy lân giáp của nó làm tấm chắn." Nghe thấy vậy, Lôi Cương bất đắc dĩ cười một tiếng, tay phải cầm lấy Hư Kiếm đi về phía Địa Thú.

Sâu trong Tiểu Thập Vạn Đại Sơn, có ba thiếu niên đang đi một cách chậm rãi.

"Nơi này là biên giới nằm sâu trong tiểu Thấp Vạn Đại Sơn." Luyện Hư nhìn chăm chú phía trước, thấp giọng nói.

Luyện Hư nhìn Đan Thần đang nâng một tấm chắn màu trắng to lớn, nói: "Nếu đã đến thì nên đi vào. Tiểu Thập Vạn Đại Sơn còn không làm khó được ba người chúng ta. Chúng ta muốn chinh phục cấm địa các châu của Trung Xu Giới a!"

Khóe miệng Lôi Cương nhếch lên, Hư Kiếm trên bả vai rung lên, bất đắc dĩ nhìn Đan Thần. Những ngày ở chung với nhau, Lôi Cương cũng có chút hiểu biết với Đan Thần cùng Luyện Hư. Đan Thần nhìn tưởng như thô lỗ, nhưng Lôi Cương biết Đan Thần có sự âm ngoan ẩn trong xương tủy, chỉ được ngụy trang bởi vẻ ngoài. Mà Luyện Hư trông thì lạnh lùng, nhưng thật ra lại là người nhiệt tình, ánh mắt lại tràn ngập cơ trí.

"Đã như vậy thì vào đi!" Luyện Hư thấp giọng nói, chậm rãi bước tới. Đan Thần cũng kéo tấm chắn màu trắng đi theo. Lôi Cương đặt Hư Kiếm xuống, hai mắt liên tục nhìn xung quanh. Một tháng qua, ở trong tiểu Thập Vạn Đại Sơn, Lôi Cương đã có thói quen cảnh giác. Đặc biệt là ở sâu trong tiểu Thập Vạn Đại Sơn, thần kinh Lôi Cương càng thêm căng thẳng, nếu có dị động chỉ sợ Hư Kiếm trên vai sẽ không chút do dự chém xuống.

Đi gần một giờ, Linh Thú chung quanh phảng phất như đều trốn hết, ngay cả tiếng Linh Thú rít gào cũng không có. Ba người chẳng những không có buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng thêm ngưng trọng. Nụ cười giả tạo thưởng nở trên khuôn mặt Đan Thần biến mất, trong mắt tăng thêm một phần ngưng trọng.

"Nghỉ ngơi một lúc, ta có dự cảm không tốt!" Luyện Hư thấp giọng nói. Lôi Cương cùng Đan Thần đồng thời gật đầu. Không khí yên tĩnh quá mức khiến ba người đều hết sức cảnh giác. Ba người tìm một gốc đại thụ, Luyện Hư cùng Đan Thần liền ngồi xuống, mà Lôi Cương lại ở một bên không ngừng quơ quơ Hư Kiếm theo một động tác giơ lên rồi chém xuống. Mỗi một lần huy vũ, lực lượng toàn thân Lôi Cương đều tập trung. Một kích này mặc dù nhìn như đơn giản, nhưng Lôi Cương phải dùng lực lượng toàn thân, hơn nữa Nội Kình cùng Cương Khí đồng thời bạo phát, phát huy ra uy lực mạnh nhất. Trong thời gian gần một tháng này, Nội Kình của Lôi Cương dĩ nhiên đột phá Hoàng bậc, đạt tới Huyền bậc, điều này làm cho Lôi Cương kích động vô cùng.

Hiện giờ Lôi Cương cầm Hư Kiếm không cần phải cố hết sức như ban đầu, Hư Kiếm chém xuống dễ dàng vô cùng, thân thể lại lần nữa cường hóa. Bất quá, cứ thực hiện một động tác trong thời gian dài, toàn thân Lôi Cương có chút đau nhức. Đan Thần ngồi xếp bằng mở hai mắt ra, nhìn về phía Lôi Cương đầu đầy mồ hôi không ngừng lặp lại một động tác, kinh nghi nói: "Lôi Cương, ngươi vẫn luôn luyện như vậy sao?"

Lôi Cương gạt mồ hôi trên trán, quay đầu nhếch miệng cười nói: "Phương pháp này là tốt nhất." Chợt Lôi Cương vận hành Nội Kình toàn thân rót vào trong Hư Kiếm, hgai tay nâng lên, hướng về phía trước bổ ra.

Rầm rầm --

Một tiếng động thật lớn vang lên, trước mặt Lôi Cương xuất hiện một hố to ước chừng dài bảy thước, đá vụn nổ bắn sang hai bên.

Luyện Hư đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn về phía Lôi Cương thấp giọng nói: "Lôi Cương, ngươi lại tinh tiến."

Lôi Cương thở ra một hơi, trên trán đầy mồ hôi, hô hấp có chút dồn dập. Có điều không bị hư thoát giống như trước, mỉm cười nhìn Luyện Hư, rồi chậm rãi ngồi xuống.

Đan Thần nhìn Hư Kiếm trên mặt đất, trong mắt có chút tò mò, lập tức đứng dậy nắm lấy chuôi kiếm.

"Hây!" Trên trán Đan Thần nổi đầy gân xanh, khuôn mặt đỏ bừng nhưng Hư Kiếm lại không hề nhúc nhích. Đan Thần như không cam lòng, vận chân khí trong cơ thể, hai tay lại lần nữa cầm lấy chuôi kiếm. Lần này Đan Thần giơ Hư Kiếm lên vài tấc liền buông ra, nhìn Lôi Cương như quái vật, thấp giọng nói: "Thật sự không thể tưởng tượng, thanh trọng kiếm năm trăm cân này trong tay ngươi lại giống như một thanh kiếm gỗ."

Sau khi chờ Lôi Cương khôi phục thể lực, ba người lại tiếp tục đi sâu vào trong tiểu Thập Vạn Đại Sơn.

Dọc theo đường đi, Lôi Cương một mực suy nghĩ về Khai Thiên thức thứ hai. Thức thức hai là trong nháy mắt sau khi đánh xuống thức thứ nhất, lại theo đường cũ gạt ngược lên. Mặc dù nhìn như đơn giản, nhưng cũng không phải thứ mà lúc này Lôi Cương có thể thi triển. Một kiếm đánh xuống gần như đã mất toàn bộ Nội Kình trong cơ thể, nếu như muốn gạt ngược lên, thì cần phải có Nội Kình mạnh hơn chống đỡ.

Đột nhiên, ba người đồng thời đi chậm lại, Hư Kiếm trên vai Lôi Cương lập tức đặt xuống, hai mắt chăm chú nhìn về phía trước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Chết tiệt!!"Đan Thần thầm mắng một tiếng. Chỉ thấy tại phía trước có một con Linh Thú khổng lồ giống như một tòa núi nhỏ. Hai mắt nó đang nhắm nghiền, hình như là đang nghỉ ngơi. Từ trên người nó lóe lên ánh sáng màu xanh biếc, cho thấy Linh Thú này đã đạt tới tam cấp thượng đẳng Linh Thú.

"Nhẹ nhàng thôi, đi đường vòng đi. Tam cấp thượng đẳng Linh Thú, không thể địch lại được!" Luyện Hư thấp giọng nói, nhẹ nhàng vòng qua một gốc cây, chậm rãi đi trước. Đan Thần ngưng trọng theo sau đó, Lôi Cương đoạn hậu.

Xoẹt –

Một tiếng động vang lên, Hư Kiếm trong tay Lôi Cương không cẩn thận chạm vào bụi rậm chung quanh. Thân hình ba người ngừng lại, chậm rãi quay đầu, rồi lập tức chấn động. Cả ba chỉ thấy một đôi mắt to lớn đầy hung quang đang nhìn chăm chú vào ba người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.